• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Người đàn ông chậm chạp không trả lời câu hỏi này.


Nhưng vừa nhìn đến Hạ Thính Vãn, ánh mắt anh dần chuyển từ bối rối thành kiên định.


Anh còn chưa nói xong, Hạ Thính Vãn lại cười với anh: “Em hiểu rồi.”


Cô ấy nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”


Chu Thỉ đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một lúc sau anh khó khăn nói: “Cảm ơn em.”


Hạ Thính Vãn lắng nghe, độ cong khóe môi sâu hơn nhưng đôi mắt cô lại thê lương như nước đọng: “Chúng ta còn có thể làm bạn chứ?”


Câu hỏi này khiến trái tim của Chu Thỉ giật một cái.


Rồi anh cụp mắt xuống, gật đầu.


Hạ Thính Vãn vẫn mỉm cười, cách bàn trà đưa tay về phía người đàn ông: “Vậy từ giờ trở đi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu.”


Chu Thỉ ngước mắt lên, nhìn bàn tay mảnh mai tinh tế trắng như ngọc của cô, cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy.


Bắt đầu lại từ đầu ……


Như vậy cũng tốt.


Trong đêm khuya, Giang Tĩnh Nguyệt đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên trở mình.


Cô lại lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ, đăng nhập vào giao diện WeChat, tìm Cố Nghiêu Dã.


Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn cảm thấy, chuyện này cô nên cảm ơn Cố Nghiêu Dã.


Nếu không có anh, khả năng chờ đến khi cô làm việc xong tan làm, tin đồn về hai người bọn họ đã treo trên danh sách hot search mãi rồi.


Giang Tĩnh Nguyệt cân nhắc một lúc, sau đó gửi một câu “cảm ơn” bằng giọng điệu công thức hoá.


Cô vốn tưởng rằng đã quá muộn, có thể đến ngày mai Cố Nghiêu Dã mới xem được tin nhắn của mình.


Lại không nghĩ rằng, đối phương trả lời chỉ trong vài giây.


[Tên Cố phiền phức: Cảm ơn cái gì? ]


[Tên Cố phiền phức: Em còn chưa ngủ à? ]


Người đàn ông không chỉ trả lời trong vài giây mà còn gửi 2 tin nhắn liên tiếp.


Sau đó, không đợi Giang Tĩnh Nguyệt giải thích, người đàn ông tiếp tục gửi tin nhắn: [Em nói chuyện hot search? Không cần khách khí, dù sao thì sự thật vẫn là sự thật, không có lý do gì để cư dân mạng dùng những điều sai sự thật để nói về chúng ta. ]


Từng câu chữ của người đàn ông lộ ra sự lý trí tỉnh táo.


Ngược lại có chút không giống với Cố Nghiêu Dã mà Giang Tĩnh Nguyệt từng biết.


Không hiểu sao, cô bĩu môi, trả lời tin nhắn cuối cùng của anh: [Ừm, dù sao cũng cảm ơn anh. Tôi đi ngủ đây. ]


Sau khi gửi tin nhắn này đi, Giang Tĩnh Nguyệt khóa màn hình điện thoại, đặt nó trở lại bàn cạnh giường ngủ.


Cô quyết định không trả lời tin nhắn của Cố Nghiêu Dã nữa.


Người đàn ông đó cũng rất thức thời, anh chỉ gửi một tin nhắn, điện thoại không vang lên nữa.


Hai ngày sau, vụ bê bối giữa Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã trên mạng đã hoàn toàn biến mất.


Nhưng bởi vì chuyện này, chuyện Giang Tĩnh Nguyệt là bạch phú mỹ, đã lan truyền nhanh chóng trong cục thành phố.


白富美 (Bái fùměi): Bạch Phú Mỹ. -Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp)


Vì thế, Bạch Tư Tư quấn lấy hỏi Giang Tĩnh Nguyệt rất nhiều.


Đơn giản là tò mò việc cô có lai lịch như vậy thì tại sao lại đi chọn công việc bác sĩ pháp y vất vả như thế.


Ngoài ra, có nhiều đồng nghiệp nam trong cục thành phố đã đến Trung tâm Pháp y để xum xoe.


Những người đã lùi bước vì Giang Tĩnh Nguyệt có bạn trai, giờ lại ngóc đầu trở lại, da mặt dày chạy tới lấy lòng.


Xem ra, chỉ cần Giang Tĩnh Nguyệt còn chưa cưới Chu Thỉ, bọn họ còn có cơ hội.


Để tránh những người đó, Giang Tĩnh Nguyệt gần như dành cả ngày trong phòng giải phẫu.


Bạch Tư Tư cũng giúp cô lấy thức ăn.


Cô bận rộn đến hơn chín giờ tối mới ra khỏi phòng giải phẫu.


Lúc đó, ngoài trời đang mưa to.


Những cơn mưa mùa hè luôn rào rạt tới, tí tách tí tách.


Ngày hôm qua Giang Tĩnh Nguyệt đã dành thời gian đến tiệm sửa xe để lấy xe nên cô không sợ trận mưa tối nay.


Nhưng khi ngồi vào ghế lái, cô chợt nghĩ đến cái gì, lại gọi điện cho Chu Thỉ.


Nếu cô nhớ không lầm, hôm nay Chu Thỉ sẽ trở lại Thẩm Quyến.


Lúc này chắc anh đang ở phòng thuê.


Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ mình gọi điện thoại cho anh, thăm hỏi một chút.


Kết quả là người đàn ông không trả lời điện thoại.


Không biết là đi tắm hay điện thoại đang sạc trong phòng ngủ.


Giang Tĩnh Nguyệt cũng không gọi tiếp.


Cô lái xe trở lại khu căn hộ Cẩm Thượng, tắm nước nóng xong, định đến phòng làm việc để đọc sách.


Không ngờ, vừa ngồi xuống, điện thoại vang lên.


Như Giang Tĩnh Nguyệt dự đoán, ID người gọi là Chu Thỉ.


Chu Thỉ nói mình đang trên đường trở về thành phố Thẩm Quyến, dự tính khoảng 1 tiếng nữa mới có thể đến nhà.


Còn nói vừa rồi mình để điện thoại di động ở trong xe, anh dừng lại ở khu dịch vụ để đi vệ sinh.


Giang Tĩnh Nguyệt dặn anh lái xe cẩn thận, không cần vội vàng quay lại thành phố Thẩm Quyến, nhất phải chú ý an toàn.


Người đàn ông mỉm cười đáp lại, sau đó nghĩ tới điều gì, nói với Giang Tĩnh Nguyệt: “Em đã ngủ chưa? Nếu không, em có thể đến chỗ anh mở cửa cho Lâm Bị được không.”


“Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại cho anh, hỏi anh ở đâu, nói có một phần tài liệu cực kỳ quan trọng rơi ở chỗ anh, cần dùng gấp.”


Giang Tĩnh Nguyệt có chìa khóa dự phòng ngôi nhà thuê của Chu Thỉ.


Cho nên, ý của Chu Thỉ là để Giang Tĩnh Nguyệt đi qua mở cửa cho Lâm Bị.


Chu Thỉ đã mở lời, Giang Tĩnh Nguyệt tất nhiên sẽ không từ chối.


Vả lại, cô cũng biết Lâm Bị, một người chuyên tâm nghiên cứu học thuật, tính cách hướng nội, hành xử khiêm tốn.


Nghe Chu Thỉ nói, anh ta rất yêu động vật nhỏ.


Cũng chỉ là cái nhấc tay mà thôi, Giang Tĩnh Nguyệt vui vẻ đáp ứng: “Được, em đi xem một chút.”


“Thật xin lỗi Tĩnh Tĩnh, muộn như vậy còn làm phiền em tới giúp anh.” Chu Thỉ hơi áy náy.


Anh không ngờ Lâm Bị lại gọi điện thoại đột ngột như vậy, hơn nữa còn sốt ruột muốn cầm tài liệu như thế.


Đến mức không chờ nổi nửa tiếng.


Giang Tĩnh Nguyệt cười cười: “Không có việc gì, dù sao em cũng chưa ngủ.”


Vừa nói, cô vừa bước ra khỏi phòng làm việc đi đến phòng thay đồ.


Sau khi cúp điện thoại, Giang Tĩnh Nguyệt thay quần áo rồi lấy chìa khóa nhà Chu Thỉ.


Khi lái xe đến khu chung cư cũ nơi Chu Thỉ thuê đã là mười một giờ tối.


Mưa vẫn rơi lất phất, tí tách từng hạt hắt lên kính xe.


Phía trước kính chắn gió, cần gạt nước liên tục khua, đảm bảo tầm nhìn phía trước.


Khi đến tầng dưới nhà Chu Thỉ, Giang Tĩnh Nguyệt dừng xe lại đỗ xe, lấy một chiếc ô, sau đó mở cửa xe đi xuống.


Cô cố ý đi giày thể thao có mặt giày chống thấm nước, không lo bị ướt tất khi giẫm phải vũng nước.


Sau khi cúi đầu bước vào cổng khu đơn vị, Giang Tĩnh Nguyệt cất ô đi.


Cô cầm điện thoại cúi đầu tìm số của Lâm Bị rồi gọi cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK