• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Sau khi xuất viện, Chu Thỉ đã thổ lộ tình cảm của mình với Giang Tĩnh Nguyệt.


Khi đó Giang Tĩnh Nguyệt chưa thích anh ta nhưng Chu Thỉ đã tình nguyện bảo vệ cô, Giang Tĩnh Nguyệt cân nhắc thiệt hơn, lúc này mới đồng ý giả vờ qua lại với anh ta.


Từ năm thứ ba đại học của Giang Tĩnh Nguyệt cho đến khi cô học xong nghiên cứu sinh và chính thức bắt đầu đi làm.


Mối quan hệ giữa Chu Thỉ và cô lúc này từ đùa thành thật, chính thức xác định quan hệ bạn trai bạn gái.


Đến bây giờ, Chu Thỉ gần như đã quên ý định theo đuổi Giang Tĩnh Nguyệt ban đầu của mình.


Đó là bởi vì lông mày của cô và Hạ Thính Vãn có phần giống nhau, đó là lý do tại sao anh ta chủ động theo đuổi cô.


Nói cách khác, Hạ Thính Vãn đã nói trúng rồi.


Ban đầu anh ta thật sự coi Giang Tĩnh Nguyệt thành thế thân của cô ta.


“Cậu không thể nói phải không?”


“Bởi vì sâu trong lòng cậu vẫn thích tớ, giống như tớ vẫn luôn thích cậu nhiều năm như vậy.”


“Nếu không thì hôm qua cậu đã không đón tớ ở sân bay rồi đúng chứ?” Lời nói của Hạ Thính Vãn cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Thỉ.


Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhẹ.


Gần như trong tiềm thức, cả anh ta và Hạ Thính Vãn đều trở nên cảnh giác.


Dù sao thân phận của Hạ Thính Vãn rất đặc biệt, nếu chuyện giữa bọn họ bị bại lộ, nhất định sẽ mang đến phiền toái lớn cho cô ta.


“Tớ đi xem một chút.” Chu Thỉ tạm thời áp chế cảm xúc phức tạp trong lòng, buông chân Hạ Thính Vãn ra, đứng dậy đi đến cửa.


Khi anh ta mở cửa, không có ai ở đó.


Nhưng tiếng bước chân ngoài hành lang xa dần.


Chu Thỉ liếc về phía lối vào thang máy, đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía thang máy đã mở.


Vừa nhìn anh ta đã ngay lập tức nhận ra người nọ, trong lòng ngổn ngang trăm mối căng thẳng, anh ta hoảng sợ đến mức tim lỡ nhịp.


“Tĩnh Tĩnh…” Chu Thỉ rất nhanh kịp phản ứng, đuổi theo cửa thang máy.


Nhưng mà, chờ anh ta đến cửa thang máy, cửa thang máy đã từ từ đóng lại.


Người đàn ông qua khe hở cuối cùng của cánh cửa, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Giang Tĩnh Nguyệt trong thang máy.


Ánh mắt cô lạnh như băng, đen như tro tàn.


Nếu như phải tìm ra cảm xúc gì, vậy cũng chỉ có cơn thịnh nộ ẩn chứa trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của người phụ nữ khiến người ta hoảng sợ.


Cửa thang máy cuối cùng đóng chặt trước mắt Chu Thỉ.


Hoảng sợ trong lòng anh ta còn chưa tiêu tan, đầu óc như ngừng hoạt động, nhất thời ngẩn ra.


Do dự một lát, Chu Thỉ liếc nhìn thang máy bên cạnh, cuống cuồng nhấn nút đi xuống tầng dưới.


Thang máy ở tầng trên, rất nhanh đã đến tầng của Chu Thỉ.


Sau một tiếng “ding”, cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt Chu Thỉ.


Anh ta còn chưa kịp đi vào liền nghe thấy Hạ Thính Vãn gọi “Chu Thỉ“.


Giọng nữ vội vàng, kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất.


Chu Thỉ dừng lại, quay đầu liếc về phía văn phòng, thấy Hạ Thính Vãn đã nhảy lò cò ra khỏi văn phòng, không cẩn thận ngã xuống sàn hành lang.


Cô ta ngã rất mạnh, mắt cá chân bị bong gân có vẻ nghiêm trọng hơn, đau đến mức kêu ra tiếng.


Chu Thỉ lo lắng, vì vậy anh ta rút lại chân đang bước vào thang máy, vội vàng quay lại với Hạ Thính Vãn: “Cậu không sao chứ, chân thế nào rồi?”


Được anh ta đỡ, Hạ Thính Vãn khó khăn đứng dậy, nước mắt đã ướt đẫm gò má: “Chu Thỉ, cậu không muốn tớ nữa phải không…”


Dưới ánh mắt đẫm lệ của người phụ nữ, Chu Thỉ càng bối rối hơn.


Anh ta như đang đứng giữa cây cầu sắp gãy, tiến cũng không được lùi cũng không xong nhưng lại hiểu sâu sắc rằng mình phải đưa ra lựa chọn.


Nhưng hiện tại anh ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì anh ta không thể nhẫn tâm bỏ mặc Hạ Thính Vãn.


“Chân cậu cần đi bệnh viện, tớ đưa cậu đi.” Người đàn ông đưa ra quyết định rất nhanh, mặc kệ ánh mắt của Giang Tĩnh Nguyệt.


Anh ta biết Giang Tĩnh Nguyệt là người có lý, có lẽ bây giờ cảm xúc cô đang rối loạn, sau này hẵng tới tìm cô giải thích với cô thì tốt hơn.


Sau khi tự an ủi mình theo cách này, sự hoảng loạn trong lòng Chu Thỉ đã bình tĩnh lại một chút.


Anh ta đỡ Hạ Thính Vãn đi được vài bước, nghe thấy cô ta mềm giọng rên rỉ, hình như chân rất đau.


Trong lòng Chu Thỉ trầm xuống, quỳ xuống trước mặt cô ta: “Đi, tớ cõng cậu xuống tầng.”


“Như thế này nhanh hơn.”


Câu nói cuối cùng của người đàn ông như một lời giải thích.


Hạ Thính Vãn quan sát anh ta một lúc, vui vẻ đồng ý.


Vì vậy, Chu Thỉ cõng Hạ Thính Vãn vào thang máy, trước khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, anh ta nhắc Hạ Thính Vãn kéo áo khoác đồng phục học sinh lên để che mặt.


Để tránh bị paparazzi chụp ảnh lại, truyền ra scandal.


Giữa trưa, cũng không nhiều người đi bộ trong khuôn viên trường đại học nông nghiệp Thẩm Quyến.


Gần tòa nhà văn phòng lại càng ít.


Bất kể sinh viên hay giáo viên, đến thời điểm này, tất cả đều đi ăn trưa.


Khi Giang Tĩnh Nguyệt rời khỏi tòa nhà văn phòng, một cơn gió mùa thu ập đến, càng khiến cô thêm phiền muộn.


Nhưng bởi vậy cô cũng tỉnh táo hơn.


Đi bộ đến bãi đậu xe ở tầng dưới của tòa nhà văn phòng, Giang Tĩnh Nguyệt lên chiếc Range Rover Evoque sơn màu đỏ mận của mình.


Cô không vội rời đi mà dựa vào vô lăng cúi đầu, cố gắng phân tích mọi thứ theo lý trí.


Cô nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Chu Thỉ và người phụ nữ đó qua cửa, vì vậy cô tự nhiên biết giữa họ có quan hệ gì.


Nhưng Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy việc mình rời đi có chút bốc đồng, ít nhất cô nên mở cửa và đi vào gặp người phụ nữ đó.


Chẳng mấy chốc, mong muốn của Giang Tĩnh Nguyệt đã thành hiện thực.


Bởi vì khi cô bình tĩnh lại ngồi thẳng dậy, ánh mắt của cô trong lúc lơ đãng nhìn thấy một nam một nữ đi ra từ tòa nhà văn phòng cách đó không xa.


Người đàn ông là Chu Thỉ và người phụ nữ trên lưng anh ta mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, giống học sinh cấp 3… Cầm áo khoác đồng phục che đầu, không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.


Chu Thỉ cõng cô ta đi vội vã, hoàn toàn không để ý đến Giang Tĩnh Nguyệt đang đỗ xe ở góc.


Hai người nhanh chóng đến trước xe của Chu Thỉ, tầm nhìn của Giang Tĩnh Nguyệt bị che khuất, mãi cho đến khi xe của Chu Thỉ chạy ngang qua cô ở làn đường sau, Giang Tĩnh Nguyệt mới thoáng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trên ghế phụ.


Cô đã từng nhìn thấy khuôn mặt đó, đó là ca sĩ nổi tiếng Hạ Thính Vãn bởi vì tấm ảnh cùng bạn trai bí mật lên hot search.


Đột nhiên, tất cả manh mối rời rạc trong đầu Giang Tĩnh Nguyệt được kết nối với nhau.


Đầu tiên là ngày hôm qua Cố Nghiêu Dã đã gửi một tin nhắn WeChat hỏi cô Chu Thỉ có theo đuổi minh tinh không, liệu Chu Thỉ có biết Hạ Thính Vãn hay không.


Sau đó, Trần Thiến Hề nói với cô chuyện hot search tối hôm qua.


Nếu cô không tận mắt nhìn thấy, Giang Tĩnh Nguyệt sẽ khó tin rằng Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn sẽ biết nhau.


Hơn nữa không chỉ là quen biết, giữa họ đã có một quá khứ khó quên.


Sau đó, Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ về rất nhiều chi tiết đã bị bỏ qua trước đó.


Đầu tiên, Bạch Tư Tư nói cô và Hạ Thính Vãn trông giống nhau, sau đó khi còn học đại học, cô và Chu Thỉ gặp nhau lần đầu tiên tại KTV.


Khi trở lại ký túc xá vào đêm hôm đó, bạn cùng phòng của cô thậm chí còn trêu chọc cô và Chu Thỉ, nói rằng Chu Thỉ luôn lén lút nhìn cô, cách anh ta nhìn cô giống như đang nhìn người mình thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK