- Ô ô --- ta không làm nữa, ta muốn rời khỏi!
Nghe tiếng kêu khóc giống như heo chết của Vương Quý, trong lòng Lý Diên Khánh ngoại trừ đồng tình vẫn là đồng tình.
Khoảng cách Hội Đồng Tử ngày càng tới gần, tính tình của sư phụ Diêu Đỉnh cũng ngày càng táo bạo.
- Loại văn chương rắm chó không kêu này còn muốn tham gia thi đấu toàn huyện? Nếu ta là các ngươi đã sớm đập đầu chết rồi!
Trong học đường quanh quẩn tiếng mắng giống như mãnh thú gào thét của Diêu sư phụ, khiến tất cả học sinh sợ hãi không dám lớn tiếng trò chuyện, ngay cả đi đường cũng phải đi bằng mũi chân, ngẫu nhiên đi ngang qua phòng học đặc biệt kia, thoáng nhìn bên trong bao hàm sự đồng tình đối với bốn người họ.
Đương nhiên, có một vài người cũng sẽ cười trên nỗi đâu của người khác.
Trong phòng, Diêu Đỉnh trừng đôi mắt đỏ rống hỏi Vương Quý:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, vế trên là Minh nguyệt tùng gian chiếu, vế dưới là gì?
Vương Quý sợ hãi hai đùi run rẩy, hồn vía gần như không còn, nào nghĩ nổi câu thơ của Vương Duy. Lúc này, Lý Diên Khánh dùng chân đá một khối đá trên mặt đất, lại khoa tay một tư thế nhỏ. Ánh mắt Vương Quý sáng lên, giống như nhặt được bảo vật, lắp bắp nói:
- Thanh… Thanh tuyền thạch… thượng lưu.
Diêu Đỉnh lườm Vương Quý nửa ngày, bỗng nhiên quay đầu dùng roi trúc đánh về phía Lý Diên Khánh. Sở dĩ đổi roi trúc, là bởi vì lúc y phạt đòn cháu ngoại Nhạc Phi đã làm gãy thước gỗ, nhất thời không tìm thấy thứ vừa tay.
- Từ giờ trở đi, Viết cho ta ba lần thơ của Vương Ma Cật theo thể chữ Lệ, viết không xong, ai cũng không được phép về đi ngủ!
…
Cho dù Diêu Đỉnh hận không thể chia một ngày thành ba ngày, nhưng thời gian Hội Đồng Tử rốt cuộc vẫn tới. Lúc này, Tương Châu đã tiến vào thời tiết mùa đông, hai trận tuyết lớn liên tục đổ xuống, trời đất biến thành thế giới tuyết trắng mênh mông, cũng là quãng thời gian đám nhỏ vui vẻ nhất trong năm.
Mùng sáu tháng chạp, lần đầu tiên Diêu Đỉnh cho bọn họ nghỉ một ngày, để họ chơi đùa một chút. Nhưng bốn người ngủ một ngày một đêm, ngay cả Vương Quý thích ném tuyết cũng chui vào ổ chăn không ra.
Sáng sớm ngày tiếp theo, hơn mười thân hào nôn thôn xã Hiếu Hòa tập trung tới học đường tiễn đưa bốn người họ. Hai mươi ngày khắc khổ ra sức học hành khiến cho họ thu hoạch rất lớn, ngay cả Vương Quý cũng có thể một hơi đọc ra hơn trăm bài thơ trước mặt tổ phụ gã, khiến tổ phụ Vương Vạn Hào kiêu ngạo không thôi, thấy người khác liền khen cháu trai lão có tiền đồ.
Thậm chí Trương Bảo Quân cũng âm thầm hối hận, không nên để cháu mình từ bỏ, mỗi ngày trông thấy cháu trai Trương Đại Khiếu giả bệnh lười biếng không chịu rời giường, lão tức giận không chỗ phát tiết.
Lý Văn Hữu đại biểu mọi người cổ vũ họ một phen, hi vọng họ có thể làm rạng rỡ xã nhà, gã lại lấy một bàn bạc vụn giao hco Diêu Đỉnh, đây là chút tâm ý mọi người đóng góp, để họ chi tiêu trong huyện.
Lúc trước đều là tứ đại gia tộc trong thôn lũng đoạn danh ngạch, đám thân hào nông thôn cũng không có hào hứng đưa tiễn. Nhưng lần này thì khác, họ nghe được chuyện bốn người khắc khổ chuẩn bị chiến đấu từ con cháu nhà mình, khiến trong lòng họ dấy lên chút hi vọng.
Mặt Diêu Đỉnh vẫn đen như cũ, y thấy, bốn người cách yêu cầu của y còn xa lắm. Lý Diên Khánh còn miễn cưỡng có thể, Nhạc Phi không được, hai người khác càng là bao cỏ, không thể trông cậy vào ba hạng đầu, có thể thu được hạng sáu y đã đủ hài lòng rồi.
Diêu Đỉnh để bốn học sinh xếp thành một hàng, khom người cúi chào các thân hào nông thôn đưa tiễn họ, lúc này mới lên xe ngựa. Xe ngựa do Vương Vạn Hào cung cấp, cực kỳ rộng lớn rắn chắc, bên ngoài lại phủ một lớp da, phía dưới có thảm thật dày, thời tiết mùa đông lạnh lẽo ngồi bên trong cũng tương đối ấm áp.
Xe ngựa chia thành hai gian nội ngoại, Diêu Đỉnh một mình ngồi phía trước ngủ gật, bốn học sinh thì ngồi phía sau. Họ trực tiếp ngồi trên thảm mềm mại, quấn một chiếc chăn mền thật dày trên người. Họ cũng rất hưng phấn, trên đường nói chuyện không ngừng.
Thang Hoài cười nói:
- Bốn người năm ngoái chỉ có ta nhỏ nhất, năm nay lại là ta lớn nhất, thực là thú vị!
Trong bốn người Thang Hoài chín tuổi, Nhạc Phi và Vương Quý đều tám tuổi, Lý Diên Khánh chỉ có sáu tuổi. Chẳng qua hắn nhỏ tuổi thành thục, bộ xương lại lớn, nhìn giống như tám chín tuổi, không ai nghĩ tới hắn mới sáu tuổi.
Lúc này, phía trước truyền đến giọng nói buồn bã của Diêu Đỉnh:
- Học đường khác đều chọn học sinh mười hai mười ba tuổi, chỉ ta hồ đồ, chọn mấy người các ngươi, dĩ nhiên còn có đứa sáu tuổi. Ài! Lần này thực sự mất mặt tới nhà rồi.
Vương Quý và Lý Diên Khánh le lưỡi một cái, hai người đều cười hì hì.
Trong bốn người họ Nhạc Phi nghiêm túc nhất, trầm mặc ít nói, cũng không thích đùa cợt. Mặc dù Thang Hoài cũng không nói nhiều, nhưng làm chuyện xấu gì cũng không thể thiếu gã.
Lúc này, Nhạc Phi hỏi Thang Hoài:
- A Thang, năm ngoái ngươi tham gia Hội Đồng Tử, nói cho mọi người một chút tỷ thí thế nào đi! Để chúng ta biết trước một chút.
Thang Hoài suy nghĩ nói:
- Năm ngoái hết thảy tỷ thí bảy ngày, ba ngày trước là võ đài, sau đó nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ năm là thi cử, bắt đầu khi trời còn chưa sáng, thi đến giữa trưa, sau đó sáng ngày hôm sau công bố thành tích.
- Công bố thành tích gì?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Tất cả thành tích, thành tích thi đấu lôi đài công thêm thành tích cuộc thi phía sau, người lấy được thành tích cao nhất sẽ đạt được khôi thủ năm nay.
Nói tới đây, Thang Hoài uể oải nói:
- Thi đấu lôi đài năm ngoái, vòng thứ nhất chúng ta đã bị đào thải, thi cử cuối cùng chúng ta lại xếp hạng cuối, kết quả thất bại tan tác trở về, đương nhiên mỗi năm đều như thế.
Lý Diên Khánh hiếu kỳ hỏi:
- Nghe nói năm ngoái có một học đường bỏ thi, xảy ra chuyện gì vậy?
Thang Hoài khoát tay để ba người cúi đầu xuống, gã thấp giọng nói:
- Trong này minh tranh ám đấu, không từ thủ đoạn, năm ngoái học đường xã Thang Bắc vốn là thi đấu lôi đài thứ nhất, kết quả ngày thứ hai tập thể tiêu chảy, không thể không rời khỏi Hội Đồng Tử. Học đường trấn Dũ Lý dựa vào thi đấu lôi đài thứ hai, thi cử thứ nhất cướp đi khôi thủ. Chúng ta cũng lần đầu tiên nhận được hạng bảy, tất cả mọi người nói, học đường xã Thang Bắc đêm đó không nên ăn cơm bên ngoài.
Trong lòng mọi người đều hơi trầm xuống. Lúc này Vương Quý cười nói:
- Nói nhẹ nhõm chút đi! Đoạt được khôi thủ có ban thường gì?
- Ban thưởng à! Nghe nói khôi thủ là ba trăm quan tiền, thứ hai là hai trăm quan, thứ ba được một trăm quan, đằng sau không có.
Thang Hoái thấy mắt Vương Quý tỏa sáng, vội vàng nói:
- Tiền này không thuộc về mình, là cho học đường, sửa chữa phòng bị dột, xây cửa lớn đóng bàn ghế.
Vương Quý lập tức xì hơi:
- Vậy chúng ta có chỗ tốt gì?
Thang Hoài gãi đầu:
- Chỗ tốt cá nhân cũng có! Trong thôn sẽ ban thưởng, nhưng khiến người ta mong đợi nhất là tên tuổi của học sinh khôi thủ có thể tới huyện chí, Tri Huyện sẽ đeo cho mỗi người một đóa mai đồng, nhận được danh xưng thần đồng, dường như còn có cái gì đó?
Lý Diên Khánh bên cạnh nghiêm trang bổ sung một câu: