Trong tiếng pháo nổ, bốn người Lý Diên Khánh chia tay với các hương thân tiễn đưa, bước lên đường trở lại xã.
- Không biết lần này về quê, tổ phụ sẽ khen thưởng ta cái gì?
Tối hôm qua Vương Quý cả đêm không ngủ, nỗi lòng kích động khó yên, không ngừng đưa tay khuấy động đóa mai đồng trước ngực, phía trên khắc bốn chữ nho nhỏ ‘Học tử chi quan’, đó là huy hiệu cá nhân đạt được, mặt khác tên của họ sẽ được ghi vào Huyện chí năm nay.
Lý Diên Khánh uể oải dựa vào nệm êm, tay cầm Đại Thánh Tróc Yêu Ký mà hắn viết, hắn lấy thân phận một độc giả để đọc tác phẩm của mình.
Nghe được lời Vương Quý nói, hắn lộ ra nửa bên mặt từ sau sách, cười tủm tỉm nói:
- Hỏi tổ phụ ngươi đòi một bộ khôi giáp thật.
- Món đồ kia quá nặng, ta mới không cần đâu! Ta muốn một con ngựa.
- Cưỡi ngựa không được, chân của ngươi quá ngắn!
Thang Hoài nói trúng tim đen.
- Ngươi đi chết đi!
Vương Quý duỗi chân ngắn gẩy gẩy lỗ tai con lừa của Thang Hoài, lại hỏi Nhạc Phi:
- Ngũ ca, ngươi nói ta đòi cái gì mới tốt?
Nhạc Phi cũng đang nhìn Tróc Yêu Ký, gã dùng sách che khuất mặt mình, mất hứng nói sau cuốn sách:
- Nếu ta là ngươi, từ đây khắc khổ đọc sách, nếu không thực có lỗi với danh hiệu ‘Học tử chi quan’.
Mặt Vương Quý đỏ lên, lầm bầm nói:
- Đã sớm biết ngươi có thể nói như vậy.
Đúng lúc này, một hồi tiếng ngựa vội vã vang lên ầm ầm, tiếng như sấm động từ xa tới gần, truyền đến từ phía sau họ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Diên Khánh phản ứng nhanh nhất, dựng người ngồi dậy, lộ đầu ra ngoài cửa xe nhìn về phía sau, chỉ thấy móng ngựa phía sau vung lên từng mảng nước bùn đen nhanh, để lộ một đội kỵ binh cường hãn.
Thời gian buổi sáng, ánh nắng tươi sáng ấm áp, trên quan đạo từ huyện Thang Âm tới phía nam hơi náo nhiệt, ngoại trừ dân cư trong huyện ra, còn có không ít lữ khách và thương nhân đi đường qua huyện Thang Âm, nơi này đúng là chỗ giao nhau giữa hai quan đạo, ven đường có quán nhỏ bán trà Khương nóng, bán thịt rừng của thợ săn, người già bán quà vặt, người bán hàng rong gồng gánh hàng tạp hóa, rất nhiều thôn dân gần đó chen trước quán nhỏ hàng rong lựa chọn vật phẩm mình cần.
Nhưng khi tiếng vó ngựa vang lên, quan đạo lập tức vang lên tiếng gọi mẹ, hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người lảo đảo tránh sau đống tuyết bên quan đạo.
Xa phu sắc mặt biến đổi, hô:
- Mọi người ngồi vững!
Gã căn bản không kịp nhìn kỹ địa hình, trực tiếp phóng ngựa tới đống tuyết bên cạnh. Xe ngựa xóc nảy mạnh mẽ, suýt nữa lật nhào. Bốn thiếu niên ngã ngửa trong xe, Diêu Đỉnh cắn chặt bờ môi, ôm chặt một cây xà ngang.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
- Là mọi rợ Khiết Đan!
Vương Quý sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ khủng hoảng.
Lý Diên Khánh run lên trong lòng, vội vàng bò dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe ngựa cách quan đạo chừng mười lăm mười sáu trượng, một bánh xe rơi xuống khe rãnh bị tuyết giấu, xa phu cực kỳ lo lắng. Mắt thấy đã không thể đi lại, gã luống cuống tay chân dùng vải dầu che đậy thân thể ngựa. Mọi rợ Khiết Đan không thích nhìn thấy người Tống có ngựa nhất, sẽ một tên bắn giết.
Nói thì chậm diễn biến thì nhanh, mười hai tên kỵ binh Liêu quốc xông qua quan đạo náo nhiệt, họ đầu đội mũ sắt, người mặc giáp đen, eo đeo chiến đao, ống tên trường cung trên lưng, trường tên cắm đầy trong ống tên.
Kỵ binh cầm đầu vung roi ngựa trong tay lên trời, gào thét một vòng trên bầu trời, vung mạnh xuống quất vào đùi ngựa. Thớt ngựa bị đâu điên cuồng gào thét, lao về phía trước giống như tên bắn, phi thẳng tới quan đạo, phía nam. Kỵ binh khác vội vàng bắt chước làm theo, tiếng kêu liên tục, mười hai kỵ binh hung hãn lướt qua như cuồng phong, thanh thế khiếp người.
Lúc này, kỵ binh cầm đầu bỗng dưng nhìn thấy xe ngựa, gã giương cung cài tên trong lúc chạy gấp, mũi tên như thiểm điện, trường tên chốc lát bắn thủng mắt ngựa, mũi tên xuyên qua từ một đầu sọ khác.
Ngựa rên lên đau đớn, ngã xuống đất chết đi, sau đó kỵ binh Khiết Đan cùng hoan hô, tiếp tục phi nhanh, nháy mắt biến thành mấy chấm đen nhỏ, đến như gió lốc, đi như gió lốc, lưu lại bụi tuyết phất phới đầy trời.
Xa phu nằm trên thân ngựa kêu trời khóc đất. Đám người Lý Diên Khánh chui ra khỏi xe ngựa, yên lặng vây quanh ngựa. Thân thể ngựa còn chút ấm áp, máu chảy ra từ trong mắt đang nhỏ xuống, một vũng máu đỏ trên mặt tuyết.
Mọi người vội vàng xông tới, nhưng không có ai nói chuyện, mọi người hoàn toàn yên tĩnh. Trăm năm Tống Liêu chiến tranh không ngừng, tâm tình mỗi người đều nặng nề. Mọi rợ Khiết Đan không chút kiêng kỵ giết người bắn ngựa trong cảnh nội Đại Tống, khiến mọi người dường như nghĩ tới vận mệnh của mình.
Diêu Đỉnh thở dài, đỡ xa phu dậy an ủi gã:
- Người không có chuyện gì đã là vạn hạnh rồi!
Xa phu dùng vạt áo gạt lệ nói:
- Đây chính là ngưa non hai tuổi, coi như bán cả nhà ta cũng không đền nổi con ngựa này a!
Vương Quý máu nóng dâng lên đầu, đi tới vỗ ngực mình:
- Chuyện này để ta làm chủ, trở về ta giải thích với tổ phụ, không cần ngươi đền, cùng lắm coi như khen thưởng ta.
Diêu Đỉnh khen ngợi nhìn thoáng qua Vương Quý, lúc mấu chốt đứa nhỏ này có đảm đương a!
- Ngũ ca, mọi rợ Khiết Đan luôn kiêu ngạo như thế sao?
Lý Diên Khánh hỏi Nhạc Phi.
Nhạc Phi gật đầu:
- Họ là Cung Trướng Quân của Liêu quốc, không có bắn người đã rất nhân từ rồi, nếu gặp phải Nam Viện Quân tới đánh cướp, đó mới là thảm thiết, nhà tan cửa nát khắp nơi.
Thang Hoài bên cạnh thấp giọng nói:
- Đây là sứ giả tiền tiêu của Liêu quốc, ta nghe tổ phụ nói, hơn nửa năm Đồng Thái Úy tới Liêu quốc, hiện giờ hẳn là sứ giả Liêu quốc đi thăm trở về, trước kia đều là như thế.
Lúc này, dân chúng chung quanh đều tản đi. Mã phu gọi một chiếc xe bò cho họ, mọi người ngồi xe bò đi theo đường nhỏ bên mương Vĩnh Tế trở về trấn Lộc Sơn. Mã phu cần chờ bên xe ngựa, chờ lão gia tới xử lý hậu sự.
Trên đường trở về, tất cả mọi người đều trầm mặc. Lý Diên Khánh chăm chú nhìn ngoài cửa sổ thật lâu, một cây tên của kỵ binh Khiết Đan xốc lên ký ức phủ bụi đã lâu của hắn. Mười mấy năm sau khi Thát tử Nữ Chân giống như châu chấu quét sạch đất đai Trung Nguyên, mảnh đất mà hắn sinh ra và lớn lên này sẽ phải gánh chịu vận mệnh bi thảm thế nào?
Nhìn qua khói bếp lượn lờ nơi thôn xóm xa xa, bao phủ dưới hoàng hôn yên tĩnh, hắn lại nghĩ tới bài thơ kia, ‘Chớ cười rượu đục của nhà nông,
Mùa được, lợn gà đãi khách mừng’. Quê hương xinh đẹp như vậy, lại bị dị tộc chà đạp vô tình, biến thành chốn hoang đất quỷ ngàn dặm, trong lòng hắn không khỏi đau nhói một hồi.
Mình nên làm cái gì? hắn có dũng khí khảng khái, lại hận mình nhỏ tuổi, không có năng lực thay đổi vận mệnh. Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Diên Khánh tràn ngập lo nghĩ và bất lực.
Lúc này, ánh mắt Nhạc Phi lộ vẻ kiên nghị, gã xiết chặt nắm đấm nói với mọi người:
- Nếu như chúng ta không học được võ nghệ tự vệ, sẽ giống như con ngựa kia bị mọi rợ Khiết Đan tùy tiện giết chết, chúng ta học văn đồng thời cũng phải học võ.
Vương Quý và Thang Hoài đồng ý vang rền, rất có khí khái liệt sĩ, nhưng không thấy Lý Diên Khánh trả lời, ba người kỳ quái nhìn hắn, thấy hắn vẫn đang nhìn bên ngoài. Vương Quý đẩy hắn một cái thấp giọng hỏi: