Vậy mà Vương Tuyết trong chốc lát làm võ nó rồi, còn nói anh nhân phẩm tồi tệ, là thứ giả dối. Nhìn những mảnh vỡ của ly Dạ Quang trên sàn nhà, anh hít một hơi thật sâu, cố hết sức kìm nén cơn giận.
Lâm Đại Hải cũng vô cùng tức giận.
Ông vốn là một nhà khảo cổ, mặc dù ông không nổi tiếng như Vu Chính Đào, nhưng ông vẫn có khả năng phân biệt tính thực giả của đồ cổ.
Khi Lục Trần mang ly Dạ Quang ra, lại kết hợp với Vụ Chính Đào gọi điện thoại gọi nói với ông hôm nay có một chàng trai trẻ đã mua một chiếc ly Dạ Quang thời Nam Tống có giá trị ít nhất năm trăm vạn nhân dân tệ trong một cửa hàng đồ cổ, ông liền biết rằng chàng trai trẻ đó chính là Lục Trần, mà chiếc ly đất nhìn có vẻ không đáng để mắt tới kia cũng chính là chiếc ly Dạ Quang đó.
Ông chỉ lưỡng lự vài giây, thật không thể ngờ lại bị chính vợ của mình đánh võ mất. Ông tức giận tới nỗi muốn thổ huyết.
"Bố à, bố là nhà khảo cổ, muốn chứng minh cái ly này có thực sự là ly Dạ Quang thời Nam Tống hay không chắc hẳn là rất đơn giản, con không hề lừa gạt bố, bố chỉ cần kiểm nghiệm qua là biết liền. Còn về việc mẹ nói sau này không cho phép con tới cái nhà này nữa, vừa hay con cũng đang có cái ý nghĩ đó, các biệt." Lục Trần từ tốn nói, ôm lấy Kỳ Kỳ với vẻ mặt vô tội, quay người rời khỏi.
Lâm gia đã không hoan nghênh anh, thì anh cũng chẳng có ý muốn đến nữa.
"Đúng là tên không biết xấu hổ, đây rõ ràng là một chiếc ly võ, đến người mù còn có thể nhìn ra, còn cần phải chứng minh à? Chỉ là tên phế vật mà thôi, bản thân có bao nhiêu bản lĩnh, lẽ nào trong lòng không biết sao? Ly Dạ Quang thời Nam Tống ít nhất phải mấy trăm vạn tệ mới có thể mua được, bản thân cậu ta còn đang nợ một nợ lớn, còn mua ly Dạ Quang thời Nam Tống, đang coi chúng ta là lũ ngu sao?"
Vương Tuyết vừa nhìn bóng lưng Lục Trần vừa chế giễu, cho đến khi Lục Trần đi ra khỏi cửa mới quay lại về phía Lâm Di Quân đang có gương mặt gượng gạo.
"Di Quân, trước đây không biết rằng con người của nó lại xấu xa đến thế nên mẹ không nói gì cả, nhưng giờ thì con cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu vẫn còn đi theo loại người như nó, sau này không những hại con, mà còn hại cả Kỳ Kỳ, li hôn với nó đi, với điều kiện của con, cho dù là tái hôn,cũng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn nó gấp trăm lần."
Lâm Di Quân trong lòng có chút buồn khổ, Lục Trần quả thực càng ngày càng khiến cô thất vọng rồi.
Tuy rằng giáo sư Vu Chính Đào đồng ý bỏ hai lăm vạn ra mua cái ly này, nhưng nhìn thế nào cũng không giống ly Dạ Quang.
Cho dù anh có muốn so sánh với Hồ Hồng, thì cũng phải tìm lí do hợp lí hơn chứ.
Thứ đồ vật hơn chục vạn nhân dân tệ, anh lại nhất quyết nói thành bảo vật mấy trăm vạn, đây không phải là tự đánh vào mặt mình sao.
"Đủ rồi! Bà đúng là cái loại phụ nữ phá gia, bà có biết vừa nãy bà ngu ngốc đến mức nào không?" Lâm Đại Hải thực sự không thể tiếp tục nhịn được nữa, đập mạnh một cái lên mặt bàn quát lớn.
Đem chiếc ly mà Lục Trần tặng đi bán, tùy ý thôi cũng phải được hơn năm trăm vạn tệ, vậy mà bị bàn tay của vợ mình đánh vỡ rồi. Làm sao mà không khiến ông tức giận được chứ.
"Ông, ông nói cái gì?" Tâm trạng Vương Tuyết vô cùng kích động, quay sang nhìn chằm chằm vào Lâm Đại Hải, gương mặt phủ đầy sự băng giá.
Bà không hề ngờ rằng người chồng trước nay chưa từng cáu gắt với mình, lại chỉ vì một thằng con rể rác rưởi mà lần đầu nổi giận với mình. Điều này khiến bà nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Tôi nói bà là loại vợ khuynh gia bại sản, là đồ đần độn. Những lời Lục Trần nói lúc nãy là thật, chiếc ly này là ly Dạ Quang thời Nam Tống, bây giờ tôi sẽ kiểm chứng cho kẻ ngu đần như bà thấy!"
Lâm Đại Hải tức giận đùng đùng mở bình rượi vang ra, đổ cả bình ra cái bát lớn, sau đó nhặt những mảnh ly võ trên sàn nhà ngâm vào trong bát rượu.
Thấy Lâm Đại Hải thực sự nghiêm túc, Vương Tuyết hừ một tiếng, kìm nén sự tức giận trong lòng, đợi xem Lâm Đại Hải chút nữa sẽ giải thích như thế nào.
Lâm Di Quân cũng lờ mờ nhìn chằm chằm chiếc bát đang ngâm những mảnh ly vỡ.
Hai phút trôi qua, những mảnh võ lúc đầu nhìn có không đáng để mắt tới kia, lại bắt đầu có những thay đổi thần kì.
Chuyện vừa xảy ra khiến tất cả mọi người phải nín thở.
Bốn phút trôi qua, những mảnh võ của chiếc cốc từ màu tro đất hoàn toàn biến thành màu xanh ngọc, hơn nữa dưới sự tô điểm của màu rượu đỏ, màu xanh ngọc pha chút đỏ càng nổi bật hơn.
"Đây chính là cốc Dạ Quang được làm từ ngọc bích cao cấp đấy!" Lâm Di Giai không nhịn được mà thốt lên.
Những người khác cũng hít một hơi thật sâu.
Trước tiên chưa cần bàn đến đây có phải cốc Dạ Quang thời Nam Tống hay không, nhưng chất liệu làm ra cái cốc này là ngọc bích cao cấp thì không thể giả được.
Cho dù không phải cốc Dạ Quang thời Nam Tống, cũng phải bán được với giá mấy chục vạn rồi.
Lần này thì tất cả mọi người đều không còn nghi ngờ Lục Trần nữa.
"Ngu đần, có biết bàn tay của bà vừa làm rơi mất bao nhiêu tiền rồi không hả?" Lâm Đại Hải một mặt khó chịu nhìn Vương Tuyết.
Vương Tuyết nghẹn họng không nói gì, thực sự bây giờ bà đang rất hối hận, đó hẳn chính là chiếc cốc Dạ Quang trị giá trên năm trăm vạn tệ, trong nháy mắt đánh rơi mấy trăm vạn khỏi tay, tim bà như đang nhỏ máu vậy.
"Chị, anh rể lấy tiền đâu mua cốc Dạ Quang chứ? Đây còn là bảo vật trị giá năm trăm vạn nữa!" Lâm Di Giai nhìn về phía Lâm Di Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò.
Cho dù cô biết rằng Lục Trần quen biết với giám đốc của tập đoàn Tân Thiên Trạch, nhưng cũng không thể có nhiều tiền đến vậy.
"Chiếc cốc Dạ Quang này thật ra mua với giá hai nghìn tệ, lúc đấy chị còn nói anh ấy lãng phí tiền, không ngờ rằng giáo sư Vu Chính Đào lại bỏ ra hai lăm vạn tệ bảo bọn chị bán lại cho ông ấy, nhưng bị Lục Trần từ chối, Lục Trần nói vật này là dùng để làm quà sinh nhật tặng cho bố, đưa bao nhiêu tiền cũng không bán." Lâm Di Quân nói.
Lâm Di Giai cùng Hồ Hồng đều trợn tròn mắt, cảm thán về chuyện Lục Trần chó ngáp phải ruồi, đồng thời cũng ngầm thở phào một hơi. Chỉ cần không phải Lục Trần thật sự bỏ ra năm trăm vạn tệ mua về, thì trong mắt bọn họ Lục Trần vẫn chỉ là một tên vô dụng.
"Đây mới là con rể tốt của tôi đó!" Lâm Đại Hải không kìm nổi than thở một tiếng, hiện giờ ông cũng chỉ có thể than thở mà thôi."Nghe thấy bố mình than thở, Lâm Di Quân trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Còn về Lâm Di Giai và Hồng Hồng thì lại có chút xấu hổ, trong lòng lại càng cảm thấy bực tức Lục Trần. Anh ta nói bản thân đã cuốn xéo rồi, còn muốn cướp hết sự chú ý về mình, há nào lại có cái lí lẽ đấy.
Sau khi Lục Trần rời khỏi Lâm gia, liền gọi điện thoại cho Lục Trung.
"Chú Trung, giúp tôi tìm hiểu về Hồ Quân Thành, là cái tên mở siêu thị đó. Đúng thế, bố con bọn họ lại có thể mạo danh quen biết chú lừa gạt vợ tôi, giúp tôi cảnh cáo bọn họ." Lục Trần nói xong liền tắt điện thoại.
Tuy anh không vạch trần bộ mặt của Hồ Hồng tại trận, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua chuyện này. Hồ Hồng lừa gạt Lâm Di Giai và Vương Tuyết, anh có thể không quản, nhưng đã lừa gạt đến vợ anh thì anh không thể không quản rồi.
Lục Trần vừa cúp điện thoại chưa được bao lâu, điện thoại bên phía Hồ Hồng đang ăn uống no say bỗng dưng kêu lên.
Hồ Hồng thấy là bố hắn gọi đến liền nghe điện thoại ngay trước mặt mọi người. Hơn nữa lại còn mở loa ngoài. Có tấm đệm trước đó, Hồ Hồng cảm thấy rằng nghe cuộc gọi từ ba hắn trước mặt mọi người là một sự khoe khoang.
"Bố, có chuyện gì vậy?" Hồ Hồng vừa nhai đồ ăn vừa hỏi.
"Thằng khốn nạn, mày hại ông thảm rồi mày có biết không hả?" Hồ Quận Thành hét lớn một cách phẫn nộ.
Hồ Hồng trong phút chốc bị tiếng quát của bố mình dọa cho ngơ người, một lúc lâu vẫn chưa thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Thư kí nhà họ Lục vừa gọi điện thoại cho tao, nói mày mượn danh nghĩa nhà họ Lục lừa gạt Vương Tuyết và Lâm Di Quân, nếu như mày không lập tức xin lỗi những người trong chuyện này, và nhận được sự tha thứ của bọn họ, tập đoàn quân Duyệt không chỉ làm cho siêu thị nhà chúng ta phá sản mà còn khởi kiện chúng ta giả danh lừa bịp.
Từng người nhà Lâm gia đều nghe thấy tiếng nói tức giận của Hồ Quận Thành, cả nhà trong phút chốc mặt đều biến sắc, thi nhau nhìn về phía Hồ Hồng, ai nấy trên mặt đều tỏ vẻ tức giận.