Hôm qua về nhà rồi suy nghĩ rất lâu, mẹ con Lâm Di Giai vẫn nghi ngờ việc Lục Trần, người họ khinh thường có thể quen nhân viên cấp cao của Tập đoàn Quân Duyệt thật, nếu không thư ký của Lục tổng không thể khách sáo với Lục Trần như vậy được.
Nếu Lục Trần thực sự quen nhân viên cấp cao của Tập đoàn Quân Duyệt thì để Lục Trần ra mặt nói tốt, biết đâu đơn hàng của Vương Tuyết thực sự có cơ hội đàm phán thành công.
"Đúng thế." Lục Trần gật đầu.
Vương Tuyết và Lâm Di Giai vừa nghe thế thì mắt rực sáng, ngay lập tức thay bằng gương mặt tươi cười.
"Ôi, không ngờ con rể mẹ cũng giỏi giang vậy, mau nói cho mẹ biết, con quen nhân viên cấp cao nào thế?" Vương Tuyết phấn khích nhìn Lục Trần. Khoảnh khắc này, là lần bà thấy Lục Trần thuận mắt nhất suốt mấy năm qua.
Em vợ Lâm Di Giai cũng hưng phấn nhìn Lục Trần, trong mắt cô, mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô coi Lục Trần là anh rể chân chính.
"Con quen Lục Trung." Lục Trần nói thật.
Cả Tập đoàn Quân Duyệt, anh đúng là chỉ biết Lục Trung, còn tất cả quản lý cấp cao khác của Tập đoàn Quân Duyệt, anh đúng là chẳng quen ai cả.
"Cái thằng này, nói chuyện kiểu gì thế, phải gọi là Lục đại gia." Mặc dù Vương Tuyết nói bằng giọng trách cứ Lục Trần, nhưng mặt lại cười tươi như hoa.
Con rể mình không ngờ lại quen Lục đại gia, vậy khả năng thành công của đơn hàng lớn kia của mình càng lớn hơn rồi.
Lục Trần so vai, hơi không biết nói gì.
"Đúng rồi, anh rể, anh và Lục đại gia có quan hệ gì thế?" Lâm Di Giai hiếu kì hỏi.
"Lục Trung là quản gia của anh. Đúng rồi, mẹ, hai người hôm qua đến Tập đoàn Quân Duyệt bàn việc làm ăn à? Nói chuyện suôn sẻ chứ? Có cần con giúp không?" Thái độ của mẹ vợ đối với anh thay đổi, trong lòng Lục Trần cũng rất vui.
Dù ngày trước họ có không hài lòng về mình, nhưng dù sao cũng là mẹ vợ của mình, anh không muốn so đo những việc đó.
Ai ngờ hai mẹ con Vương Tuyết nghe thấy lời anh nói, thì mặt tối hẳn đi.
Người giàu nhất Du Châu là quản gia của cậu, thế sao cậu không lên trời luôn đi?
Hai mẹ con đều cho rằng Lục Trần chỉ muốn khiến họ vui.
"Lục đại gia là quản gia của anh? Vậy tôi là người giàu nhất trên bảng Forbes đấy!" Lâm Di Giai người khẩy, mỉa mai.
"Lục Trần cậu giỏi lắm, gan to lên rồi à? Đến cả tôi mà cũng dám đùa cợt?" Vương Tuyết cũng giận rồi, có lẽ là do hi vọng lúc đến đây bị dập tắt nên bà thấy ghét Lục Trần hơn bao giờ hết.
Lục Trần dở khóc dở cười, tại sao nói thật mà cứ không ai tin chứ?
"Cậu không chăm sóc Kỳ Kỳ hẳn hỏi mà lại định đi đâu lêu lổng thế hả?" Vương Tuyết lớn tiếng hỏi.
"Kỳ Kỳ đang ngủ, con ra ăn cơm." Lục Trần nói thật.
"Ăn, ăn, ăn, cậu chỉ biết ăn, sớm muộn gì cũng chết vì ăn!" Vương Tuyết hừ lạnh một tiếng, dẫn Lâm Di Giai vào bệnh viện.
Hôm nay bà đến đây ngoài việc chất vấn Lục Trần ra thì cũng là tiện thể thăm cháu ngoại.
Nhìn bóng lưng Vương Tuyết và Lâm Di Giai, Lục Trần buông thõng tay, nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trung.
"Chú Trung, dạo này Công ty dược Hạ Khang đang bàn một đơn hàng với các chú đúng không? Người phụ trách là Vương Tuyết, phó giám đốc phòng kinh doanh của họ?" Lục Trần hỏi.
"Dạo này nhiệt độ hơi cao, công ty định mua một lô thuốc để phòng say nắng, phát cho mỗi nhân viên hai chai, còn về việc mua của công ty dược nào thì tôi cũng không rõ." Lục Trung nói.
"Vâng, nếu là Vương Tuyết của công ty Dược Hạ Khang, thì mua của bà ấy đi." Lục Trần nói.
"Được. Đúng rồi, thiếu gia, ông chủ muốn gặp cậu, nếu cậu có thời gian thì ông chủ có thể bay đến luôn." Lục Trung nói.
Lục Trần sửng sốt, lặng im một lúc rồi nói: "Giờ tôi vẫn không muốn gặp ông ấy."
Lục Trung thở dài, nói: "Việc năm đó cũng không thể đổ hết lỗi cho ông chủ, hơn nữa những năm qua trong lòng ông chủ cũng rất áy náy, cậu biết tại sao hơn mười năm nay ông chủ vẫn không tái hôn không? Bởi vì ông chủ cảm thấy có lỗi với cậu và bà chủ. Hơn nữa sau khi biết cậu đến Du Châu, ông chủ đã cử tôi đến Du Châu thành lập ngay Tập đoàn Quân Duyệt, tôi vẫn luôn không đi tìm cậu là vì ông chủ hiểu tính cậu, nói là trừ khi cậu cùng đường, nếu không tôi không được làm phiền cuộc sống của cậu."
Trái tim Lục Trần run rẩy, sau khi bỏ nhà đi mười năm trước, anh không quan tâm đến việc của bố anh nữa, cũng chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ ông.
Đương nhiên, dù có nhận được thì anh cũng sẽ dập máy thôi.
Chỉ có điều việc khiến trái tim anh run rẩy là mười năm trước khi mẹ mất, bố cũng chỉ mới 36 tuổi, vậy mà đến giờ ông ấy vẫn chưa tái hôn.
Mười năm qua, ông ấy thực sự sống trong ăn năn sao?
Lặng im một lúc, Lục Trần mới từ tốn nói: "Đợi con gái tôi chữa khỏi bệnh rồi nói sau."
Dù sao cũng là bố anh, hơn nữa những năm qua anh cũng nghĩ thông rồi, cái chết của mẹ, phần lớn là sự cố ngoài ý muốn, bố anh chỉ là nhất thời sơ ý mà thôi.
"Được, được, tôi sẽ nói với ông chủ luôn, ông chủ nghe xong chắc chắn sẽ rất vui." Lục Trung xúc động nói.
Ông đến Du Châu 10 năm, trở thành người giàu nhất Du Châu, ngoài những lúc quan trọng phải giúp thiếu gia nhà mình ra, thì chủ yếu là đợi ngày hôm nay, đợi thiếu gia đổi ý.
Lục Trần dập máy, rồi đến quán mì nhỏ ngoài viện ăn một bát mì, anh vừa định ăn thì thấy em vợ Lâm Di Giai gọi tới.
"Lục Trần, không thấy Kỳ Kỳ đâu nữa, anh mau về tìm đi!" Lâm Di Giai sốt ruột nói.
Lục Trần cười cười, nói: "Kỳ Kỳ chuyển đến khu VIP tầng 19 rồi, ở phòng số 2."
"Cái gì? Anh chuyển Kỳ Kỳ đến phòng VIP rồi? Anh lấy tiền đâu ra?" Lâm Di Giai chất vấn.
"Vay." Lục Trần lạnh nhạt nói.
Dù sao anh nói thật người ta cũng không tin, không cần phải giải thích nhiều.
"Vậy đợi đến lúc Kỳ Kỳ tìm được người hợp tủy thì anh làm thế nào?" Lâm Di Giai hỏi.
"Yên tâm, anh sẽ không mượn tiền nhà em đâu, anh tự có cách." Nghĩ đến cảnh một năm trước khởi nghiệp thất bại anh phải vay tiền Vương Tuyết, bị Vương Tuyết đuổi thẳng ra ngoài, Lục Trần đã từng thề cả đời này sẽ không mở miệng vay tiền nhà mẹ vợ nữa.
"Hừ, đồ phá gia chi tử như cậu, bà đây cũng sẽ không cho vay tiền." Tiếng hừ lạnh của Vương Tuyết vang lên trong điện thoại, Lục Trần trực tiếp cúp máy.
"Đồ ăn hại, dám cúp máy của tao, đúng là muốn làm phản rồi!" Vương Tuyết vô cùng tức giận đưa điện thoại cho con gái, rồi dẫn con gái lên tầng 19.
Sau khi tìm được khu VIP, thấy Lục Trần thế mà còn thuê cả y tá chuyên nghiệp chăm sóc Kỳ Kỳ, Vương Tuyết lại chửi thầm mấy câu phá gia chi tử, đồ vô dụng.
Hai mẹ con ngồi một lúc thì Kỳ Kỳ dậy, mặc dù Vương Tuyết và Lâm Di Giai không coi Lục Trần ra gì nhưng đối với Kỳ Kỳ lại dành tình thương từ tận đáy lòng.
Buổi chiều không có việc gì, hai người vốn định chuẩn bị ở cạnh Kỳ Kỳ nhiều hơn, nhưng không bao lâu, điện thoại của Vương Tuyết đã vang lên.
Sau khi khi nghe máy, bà kích động hôn mấy cái vào mặt Kỳ Kỳ.
"Mẹ, ai gọi thế?" Lâm Di Giai hiếu kì nói.
"Giám đốc Tập đoàn Quân Duyệt bảo chúng ta chiều đến bàn việc hợp tác." Vương Tuyết hưng phấn nói.
"Á, tốt quá rồi, chúc mừng mẹ, cuối cùng cũng lấy được đơn lớn của Tập đoàn Quân Duyệt!" Lâm Di Giai cũng hưng phấn nói.
"Giám đốc Vương ban đầu không muốn thuốc của chúng ta, nhưng có quý nhân nói giúp chúng ta, Lục đại gia trực tiếp quyết định, có điều không biết là ai giúp chúng ta việc này, phải cảm ơn người ta hẳn hoi mới được." Vương Tuyết nói.
"Liệu có phải là..." Trong đầu Lâm Di Giai xuất hiện một bóng người, hơi nghi ngờ.