Tống Hải có chút do dự, vậy là không nể mặt Cổ Thần rồi.
Hơn nữa trong tay Cổ Thần vẫn còn một món đồ có thể lấy mạng người khác.
Nhưng sau một hồi do dự, anh vẫn quyết định gửi tin nhắn đi.
Lúc này, Lục Trần quay sang nhìn Cổ Thần, nói nhẹ nhàng: "Anh có bao nhiêu viên đạn trong khẩu súng này? Anh có biết tôi mang theo bao nhiêu người không?"
"Trong địa bàn của tôi, anh muốn so nhiều người với tôi sao?" Cổ Thần cười chế nhạo.
"Tôi có thể đảm bảo rằng, chỉ cần anh nổ súng, anh sẽ trở thành một xác chết trước khi người của anh đến." Lục Trần bình tĩnh nói.
Khoảng cách ngắn như vậy, dĩ nhiên là anh không thể nào né được viên đạn, nhưng anh tin rằng Cổ Thần không dám bắn. Bởi vì Lục Trần vẫn chưa ép hắn ta vào đường cùng. Và hắn ta chưa biết rõ về thân thế Lục Trần. Thân thể mờ ám mới là điều khiến người ta dè chừng nhất.
"Ô, anh có muốn thử không?" Cổ Thần chọc ghẹo Lục Trần, hắn không tin rằng Lục Trần không sợ hắn nổ súng.
Ngay khi Cổ Thần chuẩn bị dạy Lục Trần một bài học, thì có một tên đàn em lao vào.
"Anh Thần, không ổn rồi, toàn bộ câu lạc bộ của chúng đã bị bao vây bởi người của Thủy Hử Tam Kiệt, có ít nhất hơn một trăm người!", tên thanh niên nói với Cổ Thần, trong mắt có một chút tức giận và sợ hãi.
"Cái gì?" Sắc mặt của Cổ Thần thay đổi lập tức, Mặc dù đây là địa bàn của hắn, nhưng thường chỉ có hai hoặc ba mươi người ở đây. Bên kia đã đến với hơn một trăm người cùng một lúc. Đợi anh kéo hết mọi người tới, chắc nơi này đã bị giết sạch hết rồi.
Thế là trong lúc hắn bị phân tâm, Lục Trần cuối cùng cũng ra tay. Vừa thấy hắn giơ tay định bắn, một con súc sắc bay ra từ ngón tay của Lục Trần. Ngay lập tức, bay thẳng vào cổ tay đang cầm khẩu súng của Cổ Thần.
Cổ Thần rên rỉ, và khẩu súng rớt xuống.
Bóng Lục Trần hiện lên, tay nhặt lấy khẩu súng.
Bằng! Bằng!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, cả không gian căn nhà đột nhiên tĩnh lặng.
Mọi người đều mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
Lục Trần thổi vào miệng súng và nói nhẹ: "Đạn cũng khá ổn định đấy."
Mọi người mới phát hiện rằng chỉ có hai viên đạn thôi mà đã bắn trúng hai chân của Cổ Thần.
Lúc này Cổ Thần đang ngồi trên sàn trong nỗi kinh hoàng và đau đớn.
Thủy Hử Tam Kiệt cũng run rẩy, cho đến bây giờ họ mới biết, vị thiếu gia trẻ tuổi nhà mình ra tay lợi hại như thế này.
Giật súng, bắn súng, làm một hơi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Đó là việc một người bình thường có thể làm được sao?
"Rốt cuộc anh là ai vậy?" Cổ Thần nhìn Lục Trần kinh hoàng. Một người dữ dằn như Lục Trần, hắn hiếm gặp lắm.
Ngay cả khi hắn có khẩu súng trong tay, cũng không dám tùy tiện nổ súng. Vậy mà chỉ cần có cơ hội, Lục Trần đã dứt khoát bắn hắn bị thương.
Phải, hắn bị bắn vào chân, bị thương tay phải. Toàn bộ câu lạc bộ bị bao vây một lần nữa. Hắn ta không có cơ hội trốn thoát.
Lục Trần không nói gì, nhưng ra hiệu cho Từ Kinh, thanh niên trẻ vừa mở cửa báo cáo tin tức đã bị Từ Kinh ép vào phòng.
Trước khi tìm thấy Đỗ Phi, Lục Trần không thể để Cổ Thần tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Anh cũng chỉ đề phòng, trong trường hợp Cổ Thần đem Đỗ Phi ra đe dọa anh, anh sẽ phải đưa tay chịu trói.
Chẳng mấy chốc, hai người của Thủy Hử Tam Kiệt đã đưa Đỗ Phi đến phòng.
Đỗ Phi bất ngờ nhìn thấy Lục Trần, đầu tiên sững sờ, rồi gật đầu với Lục Trần, không nói lời cảm ơn, cũng không trao đổi a.
"Họ bắt vợ tôi và dùng cô ấy để đe dọa tôi." Đỗ Phi chỉ đơn giản nói với Lục Trần những gì đã xảy ra.
"Thế chị dâu đâu?" Lục Trần hỏi.
"Bây giờ tôi còn chưa biết, hy vọng cô ấy không mệnh hệ gì, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của hắn!" Đỗ Phi lạnh lùng nói và nhìn Cổ Thần đang ngồi dưới sàn.
Cổ Thần nghe thấy những lời của Đỗ Phi, vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt hắn, nhưng hắn rất nhanh chóng che giấu nó.
Sau một vài phút, đám người của Thủy Hử Tam Kiệt lại vào, nhưng lần này họ mang theo thi thể của một người phụ nữ.
Ngực của người phụ nữ đó dính đầy máu, rõ ràng đã bị vũ khí nào đó đâm vào.
"Tiểu Hà!" Khuôn mặt của Đỗ Phi thay đổi dữ dội, anh xông tới ôm lấy thi thể người phụ nữ đó.
"Tiểu Hà!" Đỗ Phi đau đớn gào thét, hai dòng nước mắt chảy dài trên má anh.
Lục Trần thở dài trong lòng, đặt khẩu súng để lên tay Đỗ Phi: "Chia buồn cùng anh".
Nói xong, anh dẫn mọi người rời khỏi, cả căn phòng lúc này chỉ còn lại Đỗ Phi buồn bã ôm lấy thi thể của vợ anh, và Cổ Thần ngồi trên sàn nhà run rẩy.
"Làm điếu thuốc?" Lục Trần bước ra khỏi phòng và rút điếu thuốc cho Từ Kinh.
Thủy Hử Tam Kiệt đi đằng sau đã bị sốc. Lục Trần đưa thuốc Từ Kinh mà không cho họ, đây là thể hiện sự thất vọng đối với bọn họ.
Họ cũng biết rằng hôm nay ba người họ có chút rụt rè trước mặt Cổ Thần, điều này họ đã làm Lục Trần thất vọng.
Chỉ là trong lòng họ thấy ngạc nhiên về võ thuật của Lục Trần.
Họ luôn nghĩ rằng Lục Trần chỉ là một người thiếu gia siêu hạng, nhưng không ngờ, Lục Trần hôm nay đã cho họ mở rộng tầm mắt.
"Chắc Anh Phi sẽ giết hắn ta." Từ Kinh đốt điếu thuốc và nói.
Lục Trần không nói gì, điều này là chắc chắn, nếu không thì sẽ không phải là Đỗ Phi.
Đấy cũng là mục đích anh đưa cho Đỗ Phi khẩu súng.
Từ Kinh vừa dứt lời, anh nghe thấy sáu tiếng súng liên tiếp nổ lên trong phòng.
Không cần phải nói, Lục Trần cũng đoán được Đỗ Phi đã vô cùng tức giận và trút 6 viên đạn cuối cùng vào Cổ Thần.
Vì vợ mình, anh có thể từ bỏ tất cả cơ nghiệp và rút lui khỏi giang hồ. Bây giờ vì người vợ mình, dĩ nhiên là anh không thể để cho Cổ Thần sống được.
Mười phút sau, Đỗ Phi xuất hiện trong bộ dạng dính đầy máu.
Anh biết rằng Lục Trần chắc chắn sẽ đợi anh ở bên ngoài, và đến thẳng chỗ Lục Trần.
Nhìn vào khuôn mặt đầy máu và đằng đằng sát khí của Đỗ Phi, Thủy Hử Tam Kiệt cảm thấy hơi sững sờ.
Họ cũng đoán rằng Cổ Thần vừa mới chết trong tay Đỗ Phi.
"Lần trước cậu nói rằng anh sẽ đưa cho tôi một cái thẻ, bây giờ còn cho không?" Đỗ Phi lấy điếu thuốc từ tay Lục Trần và rít một hơi thật sâu.
"Cho, nhưng hôm nay tôi đã rút đi một triệu. Nếu không đủ, anh có thể tìm tôi." Lục Trần gật đầu và ra hiệu cho Từ Kinh, Từ Kinh đưa cho anh chiếc thẻ mà Lục Trần đã dùng để đổi phỉnh đánh bạc.
"Anh Phi, xin chia buồn cùng anh." Từ Kinh nói.
"Tôi ổn mà." Đỗ Phi vỗ vai Từ Kinh.
"Xin chia buồn, tôi đi trước đây." Nói xong Lục Trần quay sang Thủy Hử Tam Kiệt.
"Ba người ở lại trước để giúp Đỗ Phi giải quyết hậu sự." Anh nói xong rồi dẫn theo Từ Kinh rời khỏi Câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
Đỗ Phi nhìn theo bóng của lưng Lục Trần, tính toán tình trạng dưới tầng hầm. Anh rít nốt hơi thuốc cuối cùng và lẩm bẩm: "Du Châu, Đỗ Phi này đã trở lại!"
Lúc này, anh đứng thẳng, hiên ngang, không còn vẻ lười biếng như khi Lục Trần mời anh đi ăn mấy hôm trước nữa.
Đỗ Phi trong khoảnh khắc này, dường như đã trở lại mười năm trước.
Kẻ kiêu hùng không ai bì nổi!