• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vũ Quân

"Tôi cũng hoan nghênh!" Vương Hiểu Quang không biết đã lẽo đẽo theo sau Hạ Nhai bao lâu, cho đến giờ phút này cậu lên tiếng Hạ Nhai mới biết đến sự tồn tại của cậu.

"Nếu các cậu quá đông thì trước tiên có thể tìm tôi, nếu ngay cả cửa của tôi cũng không qua thì không cần đến tìm Hạ ca gây phiền toái."

Hạ Nhai nhìn lướt về phía sau đã thấy Vương Hiểu Quang hé miệng đi đến phía trước, chân dẫm lên khung cửa của lớp 6, còn nhướn lông mày về phía Đường Miên: "Một đám hèn nhát, chỉ biết nhặt quả hồng mềm để bóp, sao hả, muốn nháo thì đến tìm lớp 10 chúng tôi nháo, tìm cô giáo để làm gì, bắt nạt cô ấy thì cô ấy sẽ không giống như tên ngốc Lý Huy kia mắng các cậu có mẹ sinh mà không có mẹ dạy à?"

Lời này nói thật trơn tru, Hạ Nhai dùng một tiếng cười nhẹ tỏ vẻ đồng ý hiếm có với Vương Hiểu Quang, còn lại Đường Miên cảm thấy rất cảm động, cô không quên dùng ánh mắt ra hiệu với Vương Hiểu Quang: "Được rồi Hiểu Quang, đừng nói nữa......"

"Cậu nói cái gì!" Một nam sinh vỗ bàn đứng lên, Đường Miên nhớ rõ hắn chính là lớp trưởng lớp 6, Mã Cao Dương.

"Cái gì mà nói cái gì, không phải các cậu muốn nháo sao, không phải muốn một câu giải thích sao, tôi mẹ nó không có tư cách cho các cậu một câu giải thích à?" Vương Hiểu Quang nháy mắt thu lại gương mặt tươi cười, hung tợn trừng mắt nhìn Mã Cao Dương, bộ dáng mắt trừng to nhìn còn có chút dọa người.

"Nhìn xem loại người hèn nhát nghe thấy những câu nói này chỉ biết vỗ bàn dựng lên, thế nào, có phải muốn đánh tôi không?"

"Sao chúng tôi có thể giống đám lưu manh các cậu, một câu không hợp đã động thủ!" Mã Cao Dương lập tức cũng bày ra biểu cảm giống Vương Hiểu Quang, còn tranh thủ lúc khí thế ở trên bồi thêm một câu: "Cậu nói xem đến cùng cũng chỉ là học sinh cao trung thôi mà, một lời không hợp đã đòi đánh đòi giết thì coi là bản lĩnh gì chứ, có bản lĩnh thì so thành tích đi!"

Câu nói của Mã Cao Dương trong nháy mắt đã khơi dậy sự đồng tình của các học sinh xung quanh, tức khắc trong phòng học vang lên hết đợt này đến đợt khác tiếng phụ họa.

"Đúng vậy, so thành tích đi, có bản lĩnh thì lớp 10 các cậu xếp trên lớp 6 chúng tôi đi, mỗi lần đều xếp cuối cùng, làm trường chúng ta mất mặt!"

"Nếu các cậu thắng thì chúng tôi xin lỗi các cậu! Các cậu thua phải để Hạ Nhai tới lớp chúng tôi, trước mặt mọi người xin lỗi thầy Lý, các cậu có dám không?"

Vương Hiểu Quang đúng là tức giận đến đau trán, cậu hận không thể đi lên cho kẻ khơi mào Mã Cao Dương hai đấm thì nghe thấy Hạ Nhai nhàn nhạt mở miệng: "Được thôi, so như thế nào?"

Ngọa tào* Hạ ca, cậu đồng ý cũng quá sảng khoái đi!

(*na ná như kiểu ĐM bên Việt Nam)

Vương Hiểu Quang cảm thấy Hạ Nhai có gì đó hiểu nhầm với chỉ số thông minh của mình, đang chuẩn bị túm túm kéo kéo ống tay áo của Hạ Nhai bảo anh đừng xúc động nhưng cậu đã bị người khác bắt lấy trước.

"Đồ ngốc, bây giờ không phải lúc để sợ."

Vương Hiểu Quang vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Dư Nhuế: "Người khác đều đã khiêu khích đến trên đầu cô giáo của chúng ta, bây giờ cậu lúng túng trước mặt bọn họ có khác gì tự đánh vào mặt mình?"

Sao cậu cũng tới đây! Trong lòng Vương Hiểu Quang thầm kêu không ổn, cậu cúi đầu quả nhiên đã thấy báo cáo nhỏ Tiếu Thần nương theo ưu thế cơ thể thấp bé ngồi xổm trên mặt đất âm thầm quan sát.

"Cậu, cậu nhìn tôi làm gì, trước kia cô giáo Đường giúp Hạ Nhai..." Tiếu Thần nói xong lại đỡ mắt kính của mình: "Chúng ta đều xem ở trong mắt không phải sao?"

"Các cậu..." Vương Hiểu Quang cũng sửng sốt.

"Báo cáo nhỏ thì thôi, Dư Nhuế không phải trước kia cậu không thích... cô giáo Đường à?"

"Việc này không liên quan đến có thích hay không!" Dư Nhuế liếc mắt Vương Hiểu Quang một cái.

"Người làm việc lớn quan trọng nhất chính là việc nào ra việc đó, nếu lần trước cô ấy giúp chúng ta thì bây giờ chúng ta cũng nên giúp cô ấy, bằng không có khác gì các giáo viên ghê tởm từng bị chúng ta đuổi đi?"

Đường Miên đứng ở trong phòng học loáng thoáng nghe thấy âm thanh của Dư Nhuế, cô đi ra ngoài phòng học hai bước lại nghe thấy lời này của Dư Nhuế, trong nháy mắt tim đều ấm đến sắp hòa tan.

"Kiểm tra cuối học kì lấy điểm bình quân đến phân thắng bại, các cậu thấy thế nào!" Trong ngữ khí của Mã Cao Dương tràn đầy tự tin.

"Bây giờ không lấy kì thi tháng để bắt nạt các cậu, có thắng áp đảo cũng không có ý nghĩa gì, hai tháng này các cậu phải cẩn thận học tập đi."

"Được, chúng tôi thua thì tôi sẽ tới xin lỗi." Tay Hạ Nhai cực kì tự nhiên vỗ vỗ trên vai Đường Miên.

"Nếu các cậu thua thì về sau nhìn thấy cô ấy phải ngoan ngoãn, lễ phép."

Đường Miên sửng sốt: "Hạ Nhai......"

Hình như không đúng lắm, sao người được lợi lại biến thành cô?

Chuyện tới bây giờ Đường Miên mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như Hạ Nhai đặc biệt tới bảo vệ cô, theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn Hạ Nhai một cái, lại vừa lúc gặp được Hạ Nhai cũng đang nhìn cô.

Trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, Đường Miên đột nhiên bị cảm giác khẩn trương không thể hiểu đánh trúng, cô nhanh chóng rời mắt mắt đi nhưng bả vai vừa rồi bị Hạ Nhai chạm vào lại bắt đầu nóng lên.

Đường Miên vốn tưởng rằng chuyện so điểm bình quân với lớp 6 chỉ là một hồi ầm ĩ, lúc nghỉ ngơi giữa trưa còn hao tổn tâm trí, nhưng chờ buổi chiều cô tiến vào cửa phòng học đã thấy trên bàn mọi người đều đặt sách Ngữ Văn chỉnh tề.

Đây là hình ảnh trước kia không thể nào nhìn thấy, bọn họ đi học luôn muốn làm gì thì làm cái đó, có thể ở tùy tiện đặt sách trên bàn đã coi như nể tình lắm rồi.

Trong lúc Đường Miên ngây người, Tiếu Thần đang ngồi trên bục giảng tự giác đứng lên bắt đầu hội báo.

"Cô giáo, giữa trưa chúng em đã phân tích một chút bảng xếp hạng bình quân của lớp 6, giữa bọn họ và chúng ta tuy rằng có khoảng cách nhất định, nhưng ở trong toàn khối cũng không coi là lớp đứng đầu, bình quân xếp hạng chỉ nằm trong khoảng top 5, lần kem nhất cũng từng đứng thứ 9, bảng biểu bình quân ở chỗ này." Tiếu Thần nói xong đưa tờ giây trên tay tới trước mặt Đường Miên.

"Bọn họ kém nhất là toán học, tốt nhất là ngữ văn, nếu chúng ta muốn kéo tổng điểm bình quân phân, có thể ra tay từ hai môn này."

Đường Miên đã hoàn toàn bị chấn động, cô cảm thấy trước đây mình thật sự đã xem thường đám nhóc ở lớp này, cô cầm lấy bảng thống kê trên bàn nhìn xem.

"Các em.. các em đã đều biết, cũng đều đồng ý!?"

"Đương nhiên đều đồng ý!"

Không đề cập tới cái khác, nhắc tới khí thế, nhìn bộ dáng Đường Miên khó có thể tin được, những người khác lập tức bắt đầu tranh nhau lên tiếng tỏ vẻ quyết tâm.

"Liền mẹ nó thi cử cho bọn họ xem, dám bắt nạt đến trên đầu chủ nhiệm của lớp 10 chúng ta!"

"Lần này không vượt qua đầu cún của bọn họ thì chúng ta chính là cún!"

Từng câu thô bạo noi trắng ra lại khiến lòng Đường Miên ấm áp, trên mặt cô ý cười đều không ngăn được, Hạ Nhai đem mỗi biểu cảm của cô đều chuẩn xác thu vào trong mắt, anh cũng không tự giác mà cong khóe miệng.

Vương Hiểu Quang sau này liếc mắt một cái, bị Hạ Nhai tươi cười dọa, nhanh chóng cầm điện thoại nhắn vào trong nhóm:

[Ngọa tào, Hạ ca cười thật đáng sợ, không phải, thật ghê tởm!]

Sau khi Dư Nhuế cũng nhìn thoáng qua về phía Hạ Nhai, cô cảm thấy Vương Hiểu Quang hình dung cực kì không chuẩn xác.

Dư Nhuế: [Kia không gọi là ghê tởm, kia gọi là liếm cẩu.]

=====

Có chút sự cố nên ra chương muộnnnnnn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK