Đường Miên tiễn Hạ Nhai rồi về nhà, cô thấy mẹ Đường đang ở phòng bếp rửa chén, ba Đường còn ngồi trên sô pha vẫy tay với cô, ông lại vỗ vị trí bên người ý bảo cô qua ngồi.
Ở nhà họ Đường, tuy rằng giống nhau đều nhìn nghiêm khắc nhưng mẹ Đường quản Đường Miên nhiều hơn, ba Đường mỗi ngày chỉ cười ha hả làm người hoà giải, nhưng khi chân chính có việc lớn, vẫn là ba Đường làm chủ.
Tư thế này, Đường Miên nhớ rõ lần trước vẫn là lúc cô thi đại học xong điền nguyện vọng.
Đường Miên biết ba mẹ chắc chắn có một bụng lời muốn nói với mình, cô đi qua ngồi bên người ba: "Ba, ba có ý kiến gì với Hạ Nhai không?"
"Dựa trên tiếp xúc hôm nay, ba cảm thấy Tiểu Hạ là một đứa trẻ tốt, lớn lên một chút cũng sẽ là một người đàn ông tốt." Nhắc tới Hạ Nhai, biểu cảm của ba Đường có thể nhìn ra được ấn tượng không tồi.
"Nhưng ba có mấy câu, còn phải nhắc nhở con một chút."
"Ba cứ nói."
"Nếu con muốn rõ ràng, con đối với nó là thật sự thích, hay chỉ là nhất thời xúc động, bởi vì so sánh tuổi con đã không còn nhỏ, chờ nó có thể gánh vác trách nhiệm còn mất thêm nhiều năm nữa, mấy năm cũng không phải nháy mắt là có thể thành những ngày trong quá khứ, con phải nghĩ cho kỹ, đến cuối cùng con có đợi được không."
Lời nói của ông rất thấm thía, mỗi một chữ đều là ông suy nghĩ kĩ kết quả sau này, ông sợ làm tổn thương con gái, lại sợ nói không hết ý khiến cô sau này chịu khổ.
"Huống hồ hôm nay chúng ta và Tiểu Hạ chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, giữa các con mới là lâu dài, tuổi tác của nó còn nhỏ, tâm tính có phải đã định hình hay chưa cũng không biết, nếu về sau tình cảm của nó đối với con phai nhạt......"
Ba Đường nói xong thở dài: "Miên Miên, con không có kinh nghiệm yêu đương, đối với mọi việc sẽ suy nghĩ tương đối đơn giản, mẹ con vừa rồi cũng là lo lắng cái này, cho nên sắc mặt mới khó coi."
Nghe ba nói làm cho hốc mắt Đường Miên nóng lên, cô biết mỗi một chữ đều là sự lo lắng và quan tâm của cha mẹ dành cho cô, cũng biết chính mình dưới tình huống như vậy lựa chọn kiên trì với Hạ Nhai, thật sự là một lựa chọn nguy hiểm rất lớn.
"Ba, những gì ba nói con đều biết."
Đường Miên nhận lấy khăn giấy trong tay ba Đường xoa nước mắt: "Nhưng mà con thật sự thích anh ấy, đời này của con lần đầu tiên thích một người như vậy, con cảm thấy anh ấy sẽ không làm con thất vọng......"
Ba Đường cũng là lần đầu tiên thấy con gái mình lộ ra biểu cảm như vậy, rõ ràng trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, lại bởi vì đề cập đến người nào đó mà chớp động ánh sáng hạnh phúc lại ấm áp dịu dàng.
Ông thở dài, vỗ vai Đường Miên: "Đáng yêu như con trong cuộc đời đúng là khó gặp được một người để thích như vậy, nếu đã gặp, vậy hãy quý trọng nó đi, dùng hết toàn lực, như vậy cho dù về sau không thành cũng sẽ không tiếc nuối. Nhưng bất cứ khi nào con đều phải nhớ kỹ, ba và mẹ con vĩnh viễn yêu con, ủng hộ con, cho nên cho dù con bị thương, cũng không cần quá khổ sở, về đến nhà bảo mẹ con làm đồ ăn ngon, ba lại tâm sự với con thì tốt rồi, được không!?"
Đường Miên vừa cảm động lại khổ sở, lúc gật đầu còn rơi nước mắt, cuối cùng nằm ở trong ngực ba Đường khóc một hồi rối tinh rối mù.
Trước khi thi đại học, thành tích của lớp 10 đã ổn định, xếp loại trung đẳng ở trong khối, thứ sáu trong buổi họp lớp Đường Miên bắt đầu dò hỏi mọi người về hướng đi nguyện vọng.
"Em muốn thi vào Sơn Đại, tốt nhất là khoa tiếng Trung." Tiếu thần từ cao nhị đã bị Hạ Nhai đoạt lấy vị trí số một, bây giờ vẫn luôn xếp sau Hạ Nhai và Dư Nhuế, ngẫu nhiên còn sẽ bị mấy bạn học khác phát huy vượt xa người thường làm rơi khỏi top ba, mỗi ngày cậu đều tủi thân muốn chết.
"Về sau em muốn làm một tác gia*!"
(*là tác giả lớn, có tác phẩm gây ảnh hưởng sâu rộng tới đời sống xã hội)
"Thanh Đại khoa lịch sử nghe nói còn có thể."
Dư Nhuế cũng gia nhập đề tài: "Nhưng mà hình như rất khó thi vào, em có lẽ không được."
"Đừng nói như vậy."
Đường Miên nhanh chóng cổ vũ: "Cho dù khó cũng luôn có người thi được mà, vậy thì vì sao người đó lại không phải là em!"
"Nếu thi đậu cô sẽ gửi đặc sản Thanh Thành cho em."
Dư Nhuế bị Đường Miên nói đùa bật cười, lại liếc mắt nhìn Vương Hiểu Quang: "Vương lỗ đít, cậu chuẩn bị đi đâu?"
Thứ tự của Vương Hiểu Quang cũng đã ổn định, ổn định ở vị trí số một đếm ngược từ dưới lên, đề tài này với cậu mà nói tựa hồ có chút trầm trọng, làm cậu ghé vào trên bàn không có động lực tham gia: "Tôi cảm thấy tôi đi Lam Tường Tân Đông Phương bắc đại thanh điểu đi là vừa......"
Vương Hiểu Quang nói một chút chọc cả lớp cười, những người khác cũng đi theo cậu một câu tôi một câu mà nói lên.
"Hạ ca thì sao?" Vương Hiểu Quang cười theo, cười xong rồi còn xoay đầu hỏi Hạ Nhai.
Hạ Nhai bây giờ đã hoàn toàn khôi phục trạng thái của trước kia, phát huy nằm trong top mười toàn khối, ngẫu nhiên còn xếp vị trí số một để lấy phần thưởng chỗ Đường Miên.
"Tôi à......" Tuy rằng gần như cả lớp đều đem ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng Hạ Nhai lại thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Đường Miên trên bục giảng, đối diện với cặp mắt to của Cừu nhỏ: "Tôi muốn đi Hải Đại."
Hải Đại.
Xem ngữ khí của Hạ Nhai là đã suy xét thật sự rõ ràng, Đường Miên đứng trên bục giảng, trong lòng vì suy nghĩ rõ ràng của anh mà cảm thấy cao hứng, rồi lại sinh ra một cảm giác không đành lòng.
Anh đến nơi khác học đại học, đó chính là bốn năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
"Ngọa tào, Hạ ca cậu muốn đi học tài chính à!" Ngay cả Vương Hiểu Quang cũng biết Hải Đại nổi tiếng nhất chính là khoa tài chính.
"Có phải có chút lãng phí nhân tài không, Hạ ca sao không đi học học quyền anh trực tiếp xuất đạo luôn!"
"Thần mẹ nó quyền anh......"
Dư Nhuế quả thật muốn đạp cho Vương Hiểu Quang một cái: "Đầu óc của cậu ngay cả đi điều khiển máy xúc đất cũng không được."
Vương Hiểu Quang bị mắng đến co rụt cổ lại: "Vậy cậu có dạy kèm cho tôi không, mỗi ngày chỉ biết mắng tôi, hỏi cậu cái đề mà như thiếu cậu một trăm vạn ấy!"
"Đó còn không phải do bị óc heo của cậu chọc giận sao!"
Cả lớp cuối cùng kết thúc trong tiếng cười bởi cuộc đấu võ mồm của hai người, Đường Miên thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng học, còn chưa đi ra vài bước cô đã phát hiện Hạ Nhai đang một đường theo phía sau cô.
"Làm sao vậy?" Đường Miên cố gắng lấy tinh thần nở nụ cười thật tươi.
"Không sao cả, chỉ là cảm thấy cô giáo cười có chút miễn cưỡng nên mới ra ngoài xem." đang là thời gian tan học, trên hành lang tất cả đều là học sinh hoạt động tự do, Hạ Nhai nói vậy nhưng tay đã không coi ai ra gì nhéo mặt Đường Miên.
"Chẳng lẽ thấy anh nói muốn đến nơi khác để học nên em luyến tiếc?"
Đương nhiên là luyến tiếc, trước kia hai người chỉ cần muốn, một vòng có thể bảy ngày đều gặp mặt, nghĩ đến việc về sau một năm chỉ có ba tháng ở cùng nhau, cảm giác chênh lệch trở nên thật lớn.
Đường Miên không nói, qua một hồi lâu Hạ Nhai mới thấy cô khe khẽ gật đầu.
Trái tim của Hạ đại lang đều sắp bị hòa tan, nếu không phải bây giờ còn đang ở trường học, anh chắc chắn đã ôm cô hôn đến khi cô không thở được.
"Trường đại học ở thành phố Sơn anh đều đã suy xét qua, nhưng mà đều không thích hợp." Hạ Nhai đi theo Đường Miên tới gần văn phòng mới cầm tay cô: "Hải Đại với anh mà nói rất quan trọng, đó là bước ngoặt cho kế hoạch trong tương lai của anh, anh không có sự lựa chọn khác, Miên Miên."
Người giống như anh muốn thay đổi vận mệnh, đối với việc lựa chọn trường đại học cần phải rất cẩn thận.
"Em biết......"
Đường Miên đương nhiên cũng biết, nếu muốn học tài chính thì ở thành phố Sơn thật sự không có trường nào tốt, bây giờ cô cũng chỉ có một chút cảm xúc luyến tiếc quấy phá mà thôi.
"Từ thành phố Sơn đến Hải thành thật ra cũng chỉ mất mấy giờ bay... Chỉ cần muốn đi, lúc nào cũng có thể gặp mặt mà."
Đường Miên hít hít cái mũi lại nhìn về phía Hạ Nhai lộ ra nụ cười ngây ngốc: "Thật xin lỗi nha Hạ Nhai, bây giờ em nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì, vừa rồi đột nhiên không biết làm sao, cảm thấy rất khổ sở."
Thật ra bây giờ cũng vẫn rất khổ sở đi, lại còn cố gắng cười để an ủi anh.
"Nhưng mà anh không được quá gần gũi với bạn nữ khác!"
Đường Miên chu miệng: "Nếu bị em phát hiện, anh coi như xong đời!"
"Ngu ngốc."
Còn thay đổi bầu không khí một cách cứng đờ như vậy, làm như anh không phát hiện được? Hạ Nhai vươn tay dùng sức vỗ lên đầu Đường Miên.
"Em cũng phải ngoan ngoãn chờ anh trở lại cưới em."
======
Làm mọi người thấp thỏm rồi, không ngược he. Truyện nhà tui có bao giờ ngược đâu toàn ngọt sâu răng, mấy lời của các bậc cha mẹ nghe cảm động thôi chứ không có viễn cảnh chia cắt đôi trẻ.
Klq: Xem "Chiếc lá cuốn bay" u mê dượng Chat, Nira cũng đẹp miễn chê nữa ????