• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vũ Quân

"Ôi trời ơi không phải cuối cùng cậu đã thông suốt đi!" Người ở đầu bên kia điện thoại là bạn thân của Đường Miên - Tạ Đình Đình, hai người ở đại học chính là bạn cùng phòng, vốn dĩ đã nói trước sau khi tốt nghiệp sẽ xin vào cùng một trường, kết quả là Tạ Đình Đình sau khi tốt nghiệp lại lập tức gả cho người khác, bây giờ đang ở nhà xây dựng gia đình, mỗi ngày đều nhàn rỗi.

"Thông suốt cái gì!" Đường Miên vốn đang ở trên giường lăn qua lộn lại không nghĩ ra mới gửi Wechat cho Tạ Đình Đình, ai biết Tạ Đình Đình lại lập tức gọi điện thoại tới: "Cậu đang nói cái gì vậy......"

"Chính là, tình yêu chớm nở!" ngữ khí của Tạ Đình Đình nghe rất vui mừng.

"Trời ơi cậu biết lúc học Đại học mấy động vật giống đực ít ỏi kia đều mơ ước cậu không, nhưng cậu vẫn luôn ngốc nghếch, mỗi ngày tớ đều lo lắng nếu cậu vẫn không thông suốt thì làm sao bây giờ!"

"......" Trong khoảng thời gian ngắn Đường Miên cũng không biết nên phản bác lời này như thế nào mới tốt: "Cậu nói cái gì vậy, đấy là học sinh của tớ, năm nay mới lên cao nhị thôi!"

"Chúng ta trước tiên lướt qua vấn đề tuổi tác, nói về bản thân của chuyện này đi!" Tạ Đình Đình thật vất vả mới giữ vững ngữ điệu của mình.

"Chính cậu tự nghĩ lại một chút, vừa rồi khi cậu nhắn tin cho tớ, lúc nhắc đến tên của cậu ta có phải đầy cõi lòng đều là ý cười hay không, sau đó nói chuyện với tớ đều là cậu ta có bao nhiêu tốt, một câu nói bậy cũng không có."

Dường như khả năng có lẽ thật sự là như vậy, Đường Miên ngồi ở trên giường lại liếc mắt một cái về phía cửa phòng đang đóng chặt, đè thấp giọng nói: "Đó là bởi vì Hạ Nhai thật sự tốt mà......"

Tuy rằng không dễ dàng thân cận, nhưng một khi đã thân cận sẽ phát hiện anh là một chàng trai dịu dàng lại thiện lương, lại còn giúp cô nhiều lần như vậy.

"Cậu xem!" Tạ Đình Đình vỗ đùi.

"Lúc trước khi tớ và ông xã còn đang trong thời kì ái muội cũng là như thế này, khiến tớ không nghĩ ra khuyết điểm của anh ấy, bây giờ..."

Vốn dĩ Đường Miên tìm Tạ Đình Đình chỉ là muốn có người nói cho cô, sự vui sướng dâng lên của cô đối với Hạ Nhai đều là cảm xúc rất tự nhiên, nhưng sau khi cúp điện thoại, trừ việc cô càng buồn rầu ra thì thậm chí còn có chút bắt đầu chột dạ.

Bị Tạ Đình Đình nhắc nhở như vậy, Đường Miên mới hậu tri hậu giác phát hiện chỉ cần nghĩ đến tên Hạ Nhai trong lòng cô đều cảm thấy ấm áp.

Nhưng mà... Nảy sinh tình cảm với học sinh còn đang học cao nhị của mình... Cô là cầm thú sao Đường Miên!

"Dương tử, sao hôm nay thoạt nhìn cô như không ngủ ngon thế, tối hôm qua thức đêm làm trộm à?"

Ngày hôm sau, lúc Đường Miên ở cổng trường mua bánh bao lại bị đám người Hạ đại lang vừa vặn bắt được, Vương Hiểu Quang đang dẩu miệng uống sữa bò, vừa nghe Hạ ca lại thuận miệng gọi biệt danh mới của Đường Miên, cậu cũng lập tức cũng hùa theo: "Dương tử, ngày hôm qua......"

Hạ Nhai lập tức ở sau lưng cho Vương Hiểu Quang một quyền, đánh đến Vương Hiểu Quang thiếu chút nữa phun sữa ra: "... Kính, kính chào cô giáo Đường, ngày hôm qua giáo viên tiếng Anh nói tiết tự học buổi tối hôm nay để cô hỗ trợ kiểm tra chúng em học thuộc từ đơn, ngày hôm qua em đã quên nói với cô......"

"Đọc thuộc từ đơn đúng không......" Đường Miên nỗ lực đem ánh mắt tập trung trên người Vương Hiểu Quang, làm cho chính mình có vẻ không quá mức khẩn trương: "Cô đã biết, sắp vào học rồi, các em mau vào đi thôi."

"Cô ăn bánh bao cũng không chê bị nghẹn đến hoảng." Hạ Nhai trực tiếp đem sữa bò nóng hầm hập trong tay nhét vào lòng Đường Miên.

"Uống nhiều thêm chút sữa bò, không cho phép phát dục lần thứ hai lại bị bé đi, Dương tử."

Cô cảm thấy mình bị câu nói của Tạ Đình Đình làm ảnh hưởng, ngày hôm qua cảm xúc của cô đối với Hạ Nhai càng hơi sai sai, đến cuối cùng trằn trọc khó ngủ hơn nửa đêm, hôm nay lúc thấy Hạ Nhai cô đã bắt đầu chột dạ khẩn trương, trái tim nhỏ bé bình bịch nhảy loạn.

"Tôi, tôi không uống......" Hai tay Đường Miên bắt lấy vỏ hộp sữa, đầu cũng không dám ngẩng lên lên liếc mắt một cái nhìn Hạ Nhai, giọng nói cũng không tự giác nhỏ hơn.

Kết quả là lời từ chối quá bé không thể nghe thấy, ngược lại còn bị đám Hạ Nhai đưa về phòng học.

Tiết tự học buổi tối hôm đó lúc Đường Miên ở cửa phòng học đã lặp lại vô số lần, cô nói cho chính mình phải tỏ ra bình thường rồi mới đi vào phòng học.

"Hôm nay cô giáo Lưu có việc cho nên cô tới kiểm tra mọi người đọc thuộc từ đơn, chúng ta phân tổ bắt đầu đi, học thuộc xong có thể trực tiếp về nhà, tan học sớm một chút."

Bởi vì có tiền đề sớm học thuộc xong có thể về nhà nên bên dưới lớp lập tức tích cực hơn hẳn, trước mặt tổ trưởng mỗi tổ đều vây đầy người.

Bọn họ thật sự bỏ sức ra học thuộc, rất nhanh số người trong phòng học được về đã không sai biệt lắm, Đường Miên kiểm tra từng tổ một sau đó mới phát hiện Hạ Nhai vẫn luôn ngồi ở góc phòng học cũng chưa hề đụng tới.

Trong tay Cừu nhỏ cầm sách tiếng Anh, rõ ràng trong lòng nói cho chính mình đừng sợ, đừng để lộ ra manh mối, nhưng vẫn không tự giác mà đứng ở đường chéo cách Hạ Nhai xa nhất.

"Hạ Nhai em bắt đầu đi......"

Sáng sớm Hạ đại lang đã nhìn ra ánh mắt né tránh của Đường Miên, nề hà cả ngày hôm nay thật sự không có cơ hội đơn độc đem cô bắt lấy, anh chỉ có thể chờ tới bây giờ mới bắt đầu hành động đi săn.

"Dương tử, cô đứng xa như vậy sao có thể nghe thấy em đọc thuộc, đúng không?" Hạ Nhai nói xong đứng lên đi bước một tới gần Cừu nhỏ.

Sách tiếng Anh trong tay Đường Miên đều sắp bị cô nắm đến biến hình:

"Không được gọi tôi là Dương tử! Hạ Nhai tôi là cô giáo của em, em tôn trọng tôi một chút......"

"Vậy gọi là gì mới được......" Hạ Nhai đảo mắt tới trước mặt Đường Miên, bộ dáng co quắp kinh hoảng của cô đúng là nhìn mãi không chán.

Đường Miên hít sâu một hơi trừng mắt về phía Hạ Nhai: "Em nói đi!"

Khóe miệng Hạ đại lang lộ ra một độ cong xấu xa, ánh mắt lại mang theo vài phần nghiêm túc.

"Miên Miên?"

Tim Đường Miên đập rối loạn, mặt lại không có tiền đồ đỏ bừng, cô liên tục lùi về sau vài bước, cho đến khi đụng phải bảng đen phía sau.

"Hạ Nhai em đừng quậy nữa, nhanh chóng đọc thuộc xong chúng ta về nhà!"

Hạ Nhai biết rõ đây chỉ là do Đường Miên kinh hoảng nên nói không lựa lời, nhưng lại vẫn rất hưởng thụ bốn chữ 'chúng ta về nhà'.

"Về nhà em?"

Sách tiếng Anh trong tay Cừu nhỏ chỉ kém bị ném đi: "Hạ Nhai em lại nghịch ngợm, về sau không được trêu chọc cô như vậy!"

Đường Miên một chút cũng không biết Hạ Nhai rốt cuộc là có ý tứ gì, có lẽ anh chỉ thích nói những lời này sau đó nhìn bộ dáng co quắp của cô rồi cảm thấy thú vị, dù sao ở tuổi này tâm tính cũng chưa hoàn thiện, căn bản là cũng không biết những lời đó có nghĩa là gì.

Hạ Nhai đi lên một bước tạm thời đem Cừu nhỏ kéo vào trong lòng ngực: "Để em ôm trong chốc lát trước đã, cả ngày hôm nay em cũng chưa chạm vào cô một chút nào"

Nhớ không chịu được.

=====

Bạn Thiên Ân bảo tui spoil cảnh H chính thức đi tại bộ này chậm nhiệt quá (đã nói trước rồi nha) thì tui tiết lộ cho các nàng đây: Tui còn chưa edit đến chương đó:))))

Dạo này lười dã man ấy, chỉ nhớ mang máng tầm chương ba mấy thôi chắc cỡ chục chương nữa có H nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK