Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công sức phụ đạo mấy tháng qua cũng nói lên việc y rất kì vọng vào bài thi của hắn. Nếu bây giờ hắn nói hắn không làm được thì y sẽ phản ứng thế nào đây?

Hắn thực sự rất tò mò, vì vậy mà bắt chước mấy sĩ tử kia làm ra vẻ mặt mất sổ gạo. Di gót lại chỗ Hoàng Ngự Vũ, hắn không nói không rằng mà ôm lấy y, lại còn gục đầu lên vai y thở dài.

Nhìn hắn như thế này y cũng đoán được phần nào. Thôi kệ, chỉ là một bài thi, không sao đâu. Y muốn ôm thêm chút nữa, nhưng nơi này đông người, bắt buộc phải gỡ con gấu trúc bám cây này ra trước đã rồi làm gì thì làm. Thật là, bình thường cần bám thì không bám, bây giờ không cần lại dính chặt cứng.

- Có muốn thì về nhà làm, thích chơi lộ thiên cũng không nên thế này đâu.

Y thì thầm. Bình thường mà nói câu này chắc chắn hắn sẽ nhảy dựng lên, mắng y vài câu nhẹ rồi bỏ đi, nhưng hôm nay, y có nói thế nào hắn cũng mặc kệ, ôm là ôm. Hết cách, Hoàng Ngự Vũ buộc phải xách hắn lên xe. Nhờ vậy mà mới biết Mẫn Hi ăn nhiều nhưng không béo ra bao nhiêu. Bằng chứng là y dù vác cả một con người nhưng không hề thấy nặng, ngược lại còn thấy nhẹ tay. Như thế này không được rồi, về nhà phải tích cực tẩm bổ thêm.

Đột nhiên y thấy có gì đó không đúng. Thục Xuyên của y sao hôm nay lại chủ động nhiều đến thế? Lúc nãy là dựa, ôm, bây giờ trên xe lại vòng tay bá cổ y. Hắn nhìn thẳng vào mắt y, như thể muốn nói gì đó.

- Vũ ca ca, thành thân đi.

Hoàng Ngự Vũ trố mắt ngạc nhiên. Ơ kìa, là y nghe nhầm hay là hôm nay hắn cắn nhầm thuốc vây? Mấy bữa y nói mấy câu yêu thương, hắn đã không chịu rồi bảo y im cơ mà, sao hôm nay lại chủ động cầu hôn?

- Lại đập đầu vào đâu à?

Vừa nói vừa bẹo má đối phương, y thích lắm, nhưng không thể mất liêm sỉ vào thời khắc này được. Nhà một đứa thôi là đủ lắm rồi.

- Lần trước ta nói thi không được thì về lấy chồng, thì bây giờ đó, ta gả cho huynh, được không?

Mẫn Hi thừa nhận luôn, hắn thích nam nhân. Từ lúc còn bé, hắn nhận thức được mình có cảm tình với những chàng trai trong thôn hơn là các thiếu nữ, đến lớn cũng không thay đổi. Vậy nên xét về dũng khí để phát ngôn được câu này, hắn có thừa.

Hoàng Ngự Vũ này chẳng hiểu sao lại y đúc tiêu chuẩn hắn đặt ra về phu quân tương lai. Cao ráo, đẹp trai, lắm tiền, não to. Chỉ tiếc rằng lần đầu tiên gặp nhau, y cho hắn vài cái ấn tượng chẳng được tốt lành mấy nên hiện tại vẫn đang trong vòng bằng hữu. Hắn cũng chẳng hiểu tâm tư bản thân. Rõ là bảo không được thân cận quá với y, vậy mà lại để người ta thượng mình, khi ở gần y thì nhịp tim đập mạnh, còn khó chịu khi nghe người ta lấy vợ cơ, hôm nay dù là bông đùa nhưng trong thâm tâm lại có chút mong chờ....

Chẳng lẽ... Hắn bị con dẫm tình yêu quật thành thích y rồi?

Không, không thể nào! Có quật yêu ai, như nào thì quật, tuyệt đối không phải thằng bạo dâm này! Mấy trò đêm đó hắn chưa quên đâu đấy. Hắn chỉ là đang trêu y thôi, giữa hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường, không có tình cảm gì hết!

- Không nhận thì lại phụ tấm chân tình của Xuyên nhi quá!

Hắn cảm nhận được người kia đang từ từ siết lấy eo mình, kéo hắn ngày càng gần hơn. Đang ôm yên ổn, không biết đánh xe đã làm gì mà lại tạo nên một cơn chấn kinh. Có lẽ là vấp phải đá. Sự cố trên cũng tạo nên một điều kiện thuận lợi để đôi trẻ thân mật nhau hơn. Hắn nằm thẳng lên người y, còn y được nước bóp luôn mông hắn. Hoàng Ngự Vũ làm bộ làm tịch không hài lòng, quát lớn xa phu.

- Cái gì đấy?

Xa phu bẩm lại, đúng là vấp đá thật, nhưng cũng đã đến nơi. Vốn dĩ định làm trò gì đó không đúng đắn trong xe nhưng bây giờ về nhà rồi, thiết nghĩ cũng nên xử sự sao coi cho phải. Hoàng Ngự Vũ bế hắn về phòng. Mẫn Hi vẫn chưa nhận ra ý đồ, vẫn nghĩ là y cũng chọc hắn vì bình thường tính khí y khá nhây, vậy nên cũng vòng tay qua ôm cổ đối phương.

Cái nết đạp cửa của Hoàng Ngự Vũ vẫn như cũ, có điều lần này kĩ năng được tiến cấp, đạp mà có gió luôn. Y vẫn là dùng chân đóng cửa lại, ôm hắn tiến đến giường ngủ rồi mới thả xuống.

- Ngươi làm gì vậy?

Hoàng Ngự Vũ đưa tay xuống phần thân dưới hắn, cởi bỏ từ từ, bắt đầu từ vùng thắt lưng. Hôm nay trang phục của hắn là kiểu giao lĩnh, chỉ buộc có một sợi dây mỏng ở thắt lưng, càng tạo điều kiện thuận lợi cho việc lột đồ hắn sao cho nhanh chóng của y. Mẫn Hi thấy y phục bị kéo quá nửa liền nhận ra có gì đó sai sai, hắn cố gắng ngồi dậy, song y lại giữ chặt hắn.

- Động phòng.

Hắn giẫy giụa, tuyệt đối không có chuyện hắn làm việc đó lần thứ hai nữa. Một lần đau mông là quá đủ rồi, làm làm cái rắm.

- Buông ra, không có động phòng! Ban nãy là ta trêu ngươi, không có cưới gả gì hết!

- Thì giờ ta cũng trêu ngươi mà, có điều là trêu trong "trêu đùa thân thể" thôi.

Hoàng Ngự Vũ áp sát, một tay nâng chân trái hắn, rồi lại cúi xuống cắn lên cổ. Y biết ngay Mẫn Hi đột nhiên chủ động vậy thì chỉ có thể là đang giở trò thôi. Đã vậy, y sẽ cho hắn biết, thế nào chọc nhầm ổ kiến lửa.

Rắc.

Nghe gì không? Ừ đúng rồi đấy, tiếng lưng y kêu đấy. Kêu tiếng như kia thì chỉ còn nước là đi ngủ thôi chứ làm ăn gì nữa, cố quá kẻo sau này phải dùng tới gậy.

Thật là! Cánh chim bé bỏng còn đang rực lửa, cớ sao lưng huynh lại đình công?

- Mà thôi, ngươi mới thi về, nghỉ ngơi đi.

Y dứt lời nằm đè lên người hắn. Mẫn Hi khẽ cười, âm thanh kia hắn nghe rất rõ. Đây không phải là do y yếu sao? Bây giờ còn bày đặt quan tâm đồ, nhân đạo đồ he.

Lúc thi phải vận dụng não làm cho hắn hơi mệt một chút. Bây giờ cũng đang là buổi trưa, thôi thì làm giấc đã rồi tính tiếp vậy.

______________________________________

Tết nhất rồi, kéo xì dách không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK