Hắn trầm mặc, suy nghĩ một lúc về mối quan hệ này. Dạo gần đây y cứ là lạ, đi không nói, về không kêu, trưa nay còn to tiếng với hắn trước mặt người ngoài. Lúc trước y có thế đâu? Hay là y thực sự đã thay lòng đổi dạ, sau lưng hắn quen một người khác rồi nhỉ?
Đột nhiên hắn nghĩ đến bản thân mình cũng thật buồn cười. Trên triều là ngũ phẩm Hình Bộ Lang Trung, ra ngoài mang danh Tân Khoa Trạng Nguyên người người kính trọng, vậy mà về nhà lại đi làm cái đồ chơi dưới khố của nam nhân khác, coi có tức cười không chứ? Mình đem chân tình thích người ta, kết cục người ta coi mình như trò đùa, lần này hắn thật sự quá ngốc rồi.
Mà thôi, có ai bình thường khi đang yêu đâu?
Nói hắn nhạy cảm thái quá cũng được, chung quy là hắn không muốn người mình thích thuộc về tay một người khác. Lúc trước chưa có gì thì không sao, nhưng bây giờ có rồi thì làm sao nỡ nhìn cảnh đó đây? Cứ tưởng triều can chính sự là chuyện đau đầu nhất, nào ngờ tình cảm lứa đôi cũng làm người ta mệt mỏi không kém nhỉ?
Hắn cứ ngồi đó, bần thần một lúc rất lâu. Chính hắn cũng không biết là đã đến thời điểm nào trong ngày rồi...
Kẹt....
Đột nhiên tiếng mở cửa từ từ vang lên, có ai đó đang bước vào đây. Cơ mà với hắn thì điều đó chả còn nghĩa lý gì nữa. Ai vào thì vào, hắn mặc kệ. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rồi dừng lại khi chủ nhân của nó đã ở bên cạnh hắn.
Thành thật mà nói thì hắn đã biết đây là ai rồi. Phủ này ngoại trừ hắn với Hoàng Ngự Vũ ra thì không ai có thể tuỳ tiện mở cửa vào phòng khi hắn đã đóng nó cả. Hắn ngồi ở đây, vậy thì người đang vào chỉ có thể là y. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Hoàng Ngự Vũ cầm một cái túi gì đó, lấy từ bên trong ra một cái Quế Hoa Cao đưa hắn. Đây là món hắn thích nhất, thế nhưng bây giờ hắn không muốn ăn nữa, căn bản do không có tâm trạng ăn. Hắn quay mặt sang hướng khác, ý từ chối rõ ràng. Hoàng Ngự Vũ cũng hiểu ra tâm trạng của hắn hiện tại, y ngồi xuống, ôm chặt lấy hắn. Mặc cho hắn vùng vẫy thế nào, y vẫn cứ ôm.
- Buông ra!
Y biết hắn dỗi y chuyện gì. Vừa rồi không phải y muốn làm thế, chẳng qua là sợ một số lời đồn không hay về hắn nên mới phải như vậy: "Bảo bối, ta sợ người ta dị nghị ngươi ăn hiếp trẻ con thân cô thế cô thôi mà..."
- Cút!
Nhìn qua sắc mặt của đối phương rồi lại xem tới y phục trên người, y hiểu chuyện gì đang xảy ra tiếp theo sau đó rồi. Hoàng Ngự Vũ vẫn cứ tiếp tục ôm chặt hắn, giải thích với hắn. Thực sự y không có làm gì hắn hết, y phục cởi ra cũng chỉ vì để hắn thoải mái hơn thôi. Y đâu có súc vật đến nỗi đi cưỡng bức lúc hắn đang ngất đi chứ?
Mẫn Hi tuy giận thì giận nhưng ít nhiều gì vẫn còn tình cảm với y, vì vậy chỉ phớt lờ y một chút rồi kéo chăn ngủ tiếp. Tín hiệu này có nghĩa là hắn đã nguôi ngoai phần nào, bước tiếp theo của y cũng dễ dàng hơn một chút. Cũng may hắn thấy y còn chân thành, với cả nghĩ lại nếu y thật sự làm "cái đó" thì hai chân của hắn không thể khép lại rồi. Vụ này tạm thời hắn bỏ qua một chút, không muốn tính nữa.
Canh năm....
Hắn tỉnh dậy vào thời điểm đầu giờ dần, khi ấy trời vẫn còn tối. Còn lí do hắn tỉnh lại vào thời điểm này thì đơn giản lắm, đói. Vừa rồi ngủ tí lại bị cái bụng quậy cho một trận, cũng đúng thôi, tại từ chiều tới giờ hắn có ăn cái gì đâu. Sau quả cãi nhau với Hoàng Ngự Vũ, hắn ngủ tới tối, sau đó tỉnh được một lúc thì lại ngủ tới bây giờ mà.
Mẫn Hi ngồi dậy, lật cái chăn sang một bên. Hắn quay sang thì thấy Hoàng Ngự Vũ nằm cạnh, ngủ say. Mấy ngày rồi mới thấy y thế này, mấy ngày rồi hai người mới ở gần nhau. Nhìn y ngủ cũng thật bình yên. Ngồi ở đó cười một chút, hắn đứng dậy, cột gọn mái tóc lại, đoạn sau đó đi về phía nhà ăn. Trong lòng hắn hi vọng là sẽ còn dư một ít gì đó, không cần nhiều, đủ cứu đói hắn là được. Giờ này tuy là còn mấy quán mì bán đêm nhưng mà hắn lười canh y rồi ra ngoài lắm!
Rất may cho hắn, trong nhà ăn còn mấy cái Quế Hoa Cao do Hoàng Ngự Vũ xách về ban nãy mà hắn không ăn. Không là hắn phải quay vào thay đồ. Cầm lên một chiếc bánh rồi cắn thử, hắn nhận ra mùi vị này cũng không tệ. Tuy nó không ngon như mẫu thân làm nhưng cũng không thể nói là dở, tổng thể thì vừa ăn.
Cắn hết chiếc này đến chiếc khác, hắn quyết định đem hết về phòng. Hắn ôm chúng ra khỏi nhà bếp, vừa đi vừa ăn. Do hành lang ngắn nhất dẫn về phòng ngủ cần phải đi ngang hoa viên trong hậu viện, vậy nên hắn đành phải đi mặc dù không muốn.Bước ngang khu vực đó, bỗng chợt hắn thấy có một bóng người đang ngồi trên cành tử đằng ở góc vườn. Hắn nán lại, nhìn một lúc.
Người này tuy ngồi quay lưng lại với hắn nhưng hắn vẫn biết đó là một cô gái. Nàng ta mặc bộ trang phục có vẻ dày, nhìn sơ qua ống tay áo phải đếm được hơn 7 - 8 lớp, lớp ngoài cùng lại là màu đỏ rực bao phủ. Mái tóc của nàng cũng thật dài, cũng phải hơn 8 thước, từ trên cành cây cao kia lại có thể phết xuống mặt đất. Trăng đêm nay cũng sáng, vậy nên hắn mới có thể nhìn rõ nàng ấy. Thật đẹp, thật thướt tha, đến mức kẻ không thích phụ nữ như hắn cũng phải cất lời ngợi khen.
Hắn đứng ở đó, ngắm nàng ta. Ngắm rất lâu cho đến khi hắn chợt nhớ ra một sự thật kinh hoàng.
Phủ này.
Không có.
Nữ nhân!
Thôi bỏ mẹ rồi Xuyên ơi! Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu!
Hắn hãi đến mức đánh rơi bịch bánh, định quay người bỏ chạy thì chân đã cứng đờ. Mẹ kiếp, sao mỗi lần hắn gặp ma là cái chân hắn thế này nhỉ?
Mẫn Hi hít thở một hơi thật sâu, chợt nhớ đến lời mấy bà trong xóm hay dặn trẻ con xử lí mỗi khi gặp ma. Đó là nín thở lại, ma sẽ không thấy chúng ta. Hắn lập tức làm theo với một hi vọng rằng nàng sẽ không thấy hắn. Hắn thầm niệm Phật trong miệng, còn đầu thì ríu rít cầu xin, ta lạy tỷ tha cho ta, ta còn muốn sống mà!
Nữ nhân kia dường như nghe được tiếng động, nàng quay mặt lại, nhìn thẳng về phía hắn. Ánh trăng thật sáng, sáng đến mức hắn thấy nàng đúng là rất đẹp. Vẻ đẹp ấy bách bàn nan miêu, bách niên nan ngộ. Đẹp đến mức khó tả, thi gia nào muốn dùng nàng làm hình tượng nàng thơ ắt cũng phải đau đầu lắm mới viết được. Xinh đẹp như trăng thu, trong sáng như hoa sen. Đôi mắt kia là cửa sổ của tâm hồn, khác với hắn, nó mang màu nâu sẫm. Đôi mắt đó có độ ẩm nhất định, không đến mức rơm rớm nước mắt nhưng cũng đủ khiến người ta mê. Gò má hồng hào, không một chút sắc thái của kẻ không thuộc cõi người. Cặp môi kia nữa. Dù hắn xưa nay không thích phụ nữ nhưng hắn tin, với đôi môi của nàng, bất kì thẳng nam, dù cứng rắn cỡ nào cũng sẽ đến và hôn lấy nàng, còn hôn được không thì hắn không biết.
Ây, ma gì đẹp vậy chị gái?
Kiểu trang điểm của tỷ tỷ này cũng thật lạ, lông mày cạo sạch hết, chỉ vẽ hai chấm trên trán. Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào trang điểm như này nhưng dù kiểu trang điểm dị cũng không thể nào giấu được vẻ đẹp của nàng ta. Khi còn sống, tỷ tỷ này nhất định là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
Nhưng mà sao tỷ chui vào nhà của thằng đệ vậy?
Nàng tiến bước xuống, tiến về phía hắn, đến trước mặt hắn liền dừng lại. Nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, ánh mắt không giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nhưng cũng đủ để lại hắn muốn bĩnh ra quần. Giây phút nàng đưa một tay lên vuốt mặt hắn, hắn muốn đứng tim chết luôn rồi. Nàng càng tiến gần hắn, khoảng cách ngày càng gần. Sát hơn! Môi nàng chạm vào môi hắn, làm cho hắn thất kinh. Này là hắn đang hôn nhau với một con ma à? Tỷ tỷ, mặc dù tỷ đẹp thật đấy nhưng tình người duyên ma không có kết quả đâu, với cả ta đoạn tụ, mô phật.
Không biết là vì lí do gì mà nàng ta đột nhiên giật ra, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía sau hắn. Nàng phất tay, hình bóng thiếu nữ tan biến trong không gian, mang theo mấy cánh hoa rơi hộ tống nàng rời đi. Hoa bay rợp trời đêm, không biết là do do gió tình cờ đưa hương hay là do ma pháp của ai đó nhưng chung quy vẫn rất đẹp. Cảnh tượng này hắn chưa thấy bao giờ, đêm rằm tháng bảy hôm nay lại lạ như vậy.
Tứ chi bình thường trở lại, hắn đưa tay đón lấy một cánh hoa mỏng. Mẫn Hi nhìn nó một lúc, bỗng chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, vô tình mang theo cánh hoa bay đi mất.
Hắn đứng ở đó, tặc lưỡi. Chậc, ngày cô hồn cũng có khi đẹp như vậy.