Vào một buổi tối tháng tư, anh hẹn cô đi dạo quanh khu phố trường trung học phổ thông ngày xưa từng học. Cái thời tiết giao mùa không khó chịu, gió len qua từng kẽ tóc tạo nên cảm giác man mác khó tả trong lòng người. Hình ảnh một trai, một gái cùng nhau dạo quanh trường mamg theo cảm giác hoài niệm của một thời thanh xuân. Chẳng còn là những cô cậu mang theo ánh mắt tinh nghịch tràn đầy năng lượng, phong thái của hai người một bên thì nhẹ nhàng, một bên thì trầm ấm.
Nhưng có một điều khó để diễn tả, đó là cảm giác hơi thở của mối tình đầu ập đến, chút cảm xúc khó tả ấy bao quanh không gian và cả tâm trí con người.
Khuôn mặt Ngọc Vân trải qua bao năm, có trưởng thành hơn nhưng không thể phủ nhận nét đẹp ngây thơ như mối tình đầu, đôi mắt trong veo ấy vẫn còn nguyên.
Hai người vừa đi, vừa ngắm nhìn xung quanh như đang lục lọi lại từng kỉ niệm. Lâu lâu lại hỏi Lục Nhất những câu hỏi về thầy cô cũ, bạn bè cũ. Nhưng phần lớn đều là cô tự hỏi rồi tự trả lời luôn vì anh lâu lắm không gặp lại họ từ lúc ra nước ngoài du học đến giờ.
Lúc đi ngang qua gốc cây bằng lăng của trường, đối diện là lớp 12A1, là căn phòng ngày trước được chọn làm phòng tự học còn bây giờ thì thành lớp học do mở rộng thêm. Nơi đó chứa đựng lần đầu tiên gặp gỡ của anh và cô.
Ngọc Vân còn nhớ rõ hôm đó, là một buổi chiều sau khi kết thúc môn học trên lớp. Lúc đó cả hai mới chỉ đang học lớp 11, cái tuổi dễ nổi loạn, cũng dễ rung động nhất, sau khi qua mượn sách từ thư viện xong cô lên phòng tự học. Đúng lúc ấy, Lục Nhất cũng đang ở đó học cùng vài người bạn. Lúc mở cửa bước vào, chẳng hiểu sao cánh cửa bị kẹt mãi mới mở ra được và tạo nên tiếng động gây chú ý đến mọi người. Cùng lúc đó, Lục Nhất cũng bị tiếng động ấy làm cho chú ý.
Nhìn về phía cửa, một người con gái đang xin lỗi mọi người vì đã làm mất trật tự. Nhìn chung quanh thì có một người cũng đang nhìn về phía cô, đó là khuôn mặt xét với “mặt bằng chung” thì đúng là hơn hẳn. Chẳng qua ánh mắt đó không thâm tình như bây giờ mà chỉ mang theo chút hiếu kì soi xét nhìn theo.
Cả hai nhìn nhau vài giây rồi Lục Nhất thu tầm mắt của mình lại, chú ý vào bài tập mình đang làm dở. Ngọc Vân lần đầu tiên thấy người khác giới nhìn mình như vậy thì có chút lúng túng, khoảnh khắc đó, thấy nhịp tim đập nhanh hơn thì cô biết mình đã phải lòng rồi.
Mọi hôm cô cũng hay lên phòng tự học nhưng chẳng có hôm nào gặp người này cả, với cũng chẳng biết rõ thông tin người này học lớp nào. Nhìn qua cô chỉ có thể đoán là học ban tự nhiên.
Ngọc Vân chọn một góc bên kia, cách hai dãy bàn từ chỗ Lục Nhất tính sang. Lâu lâu ngẩng đầu lên là có thể thấy được bóng lưng của anh. Bàn phía trên có vài học sinh nữ khác ngồi học một lúc thì quay sang bàn tán về nhóm con trai bên kia.
Cô cũng không biết rõ, chỉ nghe loáng thoáng được tên của anh là Vương Lục Nhất, là con trai - người thừa kế của nhà họ Vương, thành tích học tập xuất sắc, một người gần như theo chuẩn mực “con nhà người ta”. Thêm vào đó là anh đang học ở lớp chọn của ban tự nhiên tầng trên, hiện đang ôn luyện cho kì thi quốc gia sắp tới.
Thật ra cái tên này cô đã vài lần nghe qua từ các cuộc thi vật lý, nghiên cứu khoa học dành cho học sinh trung học nhưng cũng mới chỉ nghe tên chứ cũng chưa bao giờ thấy mặt. Với cô chẳng mấy khi lên đến tầng trên nên việc đùng mặt dường như là không.
Hoá ra cảm giác lần đầu tiên biết rung động là vậy, sự đánh dấu chuyển biến trong tâm hồn người con gái 17 tuổi bắt đầu từ đó. Biết tên anh rồi, cô học được một lúc lại mất tập trung mà nhìn lên phía trước, không biết anh cùng với bạn nói chuyện gì mà thỉnh thoảng sẽ cười theo, phải công nhận, cô rất thích nụ cười ấy, trong lòng Ngọc Vân dâng lên cảm giác muốn nụ cười ấy dành cho mình.
Không biết vô tình hay do trực giác mách bảo có người đang quan sát mình, Lục Nhất bỗng quay đầu lại, Ngọc Vân bị giật mình liền cúi đầu xuống cặm cụi, hai má và vành tai có hơi đỏ lên. Đúng là sơ xuất quá, đã ngắm nhìn người ta như vậy mà còn bị bắt gặp.
Ngọc Vân có thể nghe thấy nhịp đập của tim mình, thật sự có chút sợ. Cô cũng chẳng kịp nhìn xem biểu cảm của Lục Nhất như thế nào. Vậy nên, Ngọc Vân chẳng bao giờ biết được có một người con trai khác cũng mỉm cười sau cái nhìn ngây ngô đó của cô. Thời gian cứ thế trôi qua, buổi tự học cũng sắp kết thúc, Lục Nhất ra về trước Ngọc Vân, trước khi về, anh còn ngoảnh lại nhìn qua chỗ cô ngồi. Chỉ là Ngọc Vân không biết nhưng từ cái nhìn ấy đã chứng minh cho sự chú ý mà Lục Nhất dành cho cô.