Đi ra đến đầu ngõ thì thấy Lục Nhất đang đứng cạnh một chiếc xe trông khác với mọi hôm. Chẳng lẽ cao hứng quá nên đổi luôn cả xe?
Từ xa thấy cô đang đi lại, anh đứng thẳng người lên, vẫy tay về phía cô.
Ngọc Vân thấy anh thiếu kiên nhẫn như vậy nhưng chẳng thèm quan tâm mà vẫn vừa đi vừa tận hưởng thời tiết này.
- Sao không mang thêm áo khoác vào, tối về trời sẽ lạnh đấy.
Vì là tiết trời đang chuyển giao, chưa ổn định nên buổi sáng có thể ấm nhưng đến đêm thì nhiệt độ vẫn hạ xuống một chút.
- Không sao đâu, lạnh cũng không đáng kể. Chẳng lẽ trong mắt anh em ốm yếu vậy à?
Ngọc Vân hướng mặt lên, nghiêng người về phía Lục Nhất, trông cô bây giờ đúng chuẩn một người bạn gái đáng yêu mà bao người con trai hướng đến.
- Chỉ sợ người nào đó hay ốm vặt không chịu được thôi.
Lục Nhất vuốt tóc mai đang bay trước mặt cô, sức khoẻ Ngọc Vân cũng chẳng phải thuộc dạng đề kháng tốt nên cẩn thận vẫn hơn.
- Thôi chẳng phải bảo là đi chơi hay sao mà giờ còn ở đây cằn nhằn em!
Ngọc Vân tỏ ra vẻ cau mày, bĩu môi với anh. Lục Nhất chỉ còn biết cười khổ trước người con gái này. Quả thực nếu dung túng hơn nữa thì cô còn ngang ngược như thế nào nữa đây.
- Được rồi, được rồi. Nào mời tổ tông lên xe!
Vừa nói anh vừa mở cửa xe, tay làm hành động mời cô vào trong rồi che chắn để tránh cho Ngọc Vân không bị đụng vào cửa.
Vào xe, thấy Ngọc Vân đang thắt dây an toàn, anh giành lấy:
- Để anh làm cho.
- Sao vậy? Chẳng phải em đang tự làm được sao?
Lục Nhất cầm lấy dây an toàn từ tay Ngọc Vân xong rồi bắt đầu cài lại:
- Em cũng phải để cho bạn trai em chút đất thể hiện chứ!
Chẳng lẽ anh thiếu cái để thể hiện hay sao mà có mỗi chuyện nhỏ này cũng muốn giành. Hay là muốn biến cô thành một đứa trẻ cần người lo lắng, chăm bẳm vậy?
- Từ lúc nào mà anh bắt đầu coi trọng bộ mặt đến vậy?
- Mặt đẹp như thế này không coi trọng sao được. Anh đâu phải người không biết sử dụng nhan sắc của mình.
- Vậy đem đi làm mẫu cho người ta ngắm cũng kiếm được nhiều tiền.
Thật hết nói nổi với cô bạn gái này. Có bạn trai hội tụ đầy đủ tố chất như anh thì đáng ra phải tự hào chưa. Chưa gì đã tính đến chuyện lấy anh ra bàn chuyện thương mại rồi. Lục Nhất vừa khởi động xe, vừa cười trong bất lực không biết ngày tháng sau này sẽ còn nhận được bao nhiêu bất ngờ nữa.
- Hay anh cho em ngắm rồi tiền em trả luôn?
- Anh nỡ tính phí em sao?
- Thế em nỡ đem anh đi bán lấy tiền sao? Em không tiếc người bạn trai lý tưởng này à?
Vẻ mặt Lục Nhất ủy khuất đối chất người con gái này. Thật là nhẫn tâm khi không biết trân trọng giá trị của anh mà.
- Để không làm được gì em mới tiếc ấy.
Anh làm biểu cảm mắt chữ A miệng chữ O như không tiếp nhận nổi thông tin này. Không biết đến lúc nào cô mới nói lời yêu thương với anh thay vì suốt ngày đá xéo nhau đây.
Đang ngắm nhìn đường phố, Ngọc Vân bỗng liếc mắt vào kính chiếu hậu, thấy túi to túi lớn ở bên ghế sau. Cô quay sang ngạc nhiên hỏi anh:
- Anh tính mang tiệm tạp hoá đi hẹn hò à?
Lục Nhất vừa lái xe, vừa trả lời:
- Mua đề phòng giữa buổi em có đói không chịu được thì còn có cái để dỗ dành.
Ồ, bất ngờ này khiến cô không biết hình tượng mình trong suy nghĩ Lục Nhất là như thế nào nữa. Chẳng lẽ trong mắt anh, cô trẻ con đến mức vậy?
Nhưng có một điều Ngọc Vân chưa nhận ra được là khoảng thời gian này cô đã thay đổi nhiều như thế nào. Còn nhớ hôm nào lúc mới về Thành Đô, cô còn lãnh đạm với mọi thứ, còn suy nghĩ là sẽ không có quan hệ gì khi gặp anh. Những gì cô thể hiện ra ngoài cho người ta thấy là sự mạnh mẽ, cố gắng gồng lên để chống chọi với khó khăn của cuộc sống.
Vậy mà từ khi Lục Nhất xuất hiện, anh như mở ra một cánh cửa mới, để cho những tiêu cực, muộn phiền vơi bớt, để cô có thể tự nhiên hơn trong việc thể hiện cảm xúc của mình.
Dù đã 24 tuổi nhưng trong việc yêu đương, cô vẫn mang dáng dấp của một người thiếu nữ mới lớn. Cô cảm thấy vẫn có sự ngượng ngùng khi phải nói lời yêu đương. Thay vì như vậy thì cô sẽ chọn cách trêu chọc ngang ngược để làm cho chuyện yêu đương trở nên thú vị hơn. Cô cũng không đòi hỏi Lục Nhất lúc nào cũng phải nói lời yêu thương. Chỉ cần hành động, chỉ cần tình cảm là thật thì những lời nói cũng chẳng thể hiện nghĩa lý gì cả. Nếu lời nói chỉ mang theo sự trống rỗng, không thực sự đặt tâm tư thì Ngọc Vân cô cũng không cần.