"Nguyễn Văn Trường, anh có người tới thăm."
Viên quản ngục dậm chân dưới mặt đất, đợi câu hỏi quen thuộc từ Trường: 'Có phải ngày hôm nay không'. Bình thường, ông không phải dậm quá hai lần. Nhưng hôm nay ông dậm tới mười lần mà chẳng nghe được câu nói nào cả. Ông chỉ thấy gã tử tù đang dí bẹp một đầu thuốc lá một dưới mặt đất. Đầu thuốc lá đó chưa được châm lửa.
"Anh đang làm gì vậy?" Quản ngục hỏi. Có vẻ như lúc đó, Trường mới nhận ra ông.
Gã đáp, cộc lốc, "Hủy chúng."
"Vì sao?"
"Để không hút được nữa."
Quản ngục cảm thấy khó hiểu. Một kẻ như Trường mà lại chê thuốc ư? Chả lẽ gã ta bị nhốt trong biệt ngục quá lâu rồi, nên bắt đầu hóa điên rồi sao? Trường gần như không được giao tiếp với ai cả. Gã không có bạn tù. Gã gần như chẳng có ai tới thăm. Người duy nhất gã mở miệng nói chuyện là cô gái kia, và thỉnh thoảng là ông. Nhưng đó giờ gã đâu có phát điên đâu, sao bây giờ tự nhiên ra nông nỗi?
Viên quản ngục già và tay Lâm dẫn Trường đến phòng gọi điện thoại. Lần này, Phạm Tường Vy đã ngồi sẵn ở phía bên kia, với điện thoại áp vào tai và một nụ cười trên môi. Cô vẫy tay với Trường khi gã xuất hiện. Trường ngập ngừng vẫy tay chào lại.
Ngày hôm đó, Phạm Tường Vy cười nhiều hơn bình thường. Trường không biết đó là vô tình hay cô ý, nhưng gã nghĩ rằng nếu gộp tất cả những lần trước đây hai người gặp nhau cộng lại đi nữa, cô cũng chẳng cười nhiều như thế.
"Anh có cần thêm nem chua không? Tôi có mang cả nem thính làng Bùi đấy. Anh biết mà, gần cái đến to đùng cạnh sông Hồng ấy. Mất cả ngày mới đặt được đấy! Mà họ còn chẳng ship hàng qua nữa chứ! Họ bảo là dự báo nói rằng bão sẽ đổ bộ vào bờ. Anh xem, tôi có sợ bão đâu!" Cô ưỡn ngực, phồng má.
"Này, tôi vào tù đâu phải là để được vỗ béo?"
"Thì ai bảo anh trông gầy quá cơ. Này..." Vy đột nhiên lắp bắp, khuôn mặt cô tức thì bối rối. Trường thì không phải là người nhạy cảm nhất, nhưng thậm chí tới gã còn nhận ra đôi tay cô nghịch tóc không ngừng, còn hai gò má cô thì hơi ửng hồng. "Nếu như... Nếu như..."
"Sao thế?"
"Ừ thì... nó nghe trẻ con lắm, nhưng mà..."
"Đừng có vòng vo. Trông tôi có giống như tôi sẽ cười vào mặt cô không?"
Vy nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu, chiến đấu với cuộc đối thoại nội tâm bên trong cô. Anh ta chỉ coi mình như những cô gái khác đã bước qua đời anh thôi, anh ta sẽ không quan tâm đâu. Anh ta không quan tâm, anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì cả. Nhưng nhỡ đâu... điều đó không đúng? Nhỡ đâu anh ta thực sự quan tâm thì sao?
Khi cô nhìn vào đôi mắt anh lần nữa, đôi mắt rực cháy với quyết tâm không lay chuyển, cô không thể không nghĩ rằng chúng luôn dịu đi đôi chút mỗi khi anh nhìn cô. Chỉ dành cho cô.
Anh ta quan tâm mà.
"Tôi có một giấc mơ," Vy lẩm bẩm.
"Là gì?"
"Tôi mơ mình có một căn nhà ven biển, rồi nuôi một con chó. Mỗi sáng dậy dắt chó dọc bờ biển, rồi nghe tiếng sóng vỗ. Bờ biển không tệ thế đâu khi mà mùa bão không về, anh biết đấy." Giọng cô du dương, dập dềnh như tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát trắng. "Anh thích Tây Hải không? Tôi thích lắm. Tôi thích ý niệm về đại dương. Tôi luôn nghĩ ở trong đất liền giống như bị giam cầm, bị chặn khỏi thứ gì đó lớn lao hơn, thứ gì đó tự do hơn. Và bờ biển là nơi xa đất liền nhất mà tôi có thể đến mà không bị chết đuối. Tôi có thể mua một chiếc thuyền, nhưng tôi cần một công việc ổn định để kiếm đủ tiền đã. Và tôi không chắc liệu mình có thực sự thích thú với cái ý tưởng chi tiền ra chỉ để mua về những cơn say sóng hàng ngày hay không."
"Sao lại là Tây Hải?"
"Đúng là nước ở đấy thì chẳng trong như Nam Đảo, cơ mà thường chẳng có ai xung quanh để làm phiền chúng ta đâu," cô nhấn mạnh vào chữ 'chúng ta', "Tối về tôi ôm thằng chồng ngủ. Sáng đạp thằng chồng lăn ra khỏi giường trước khi nó muộn làm, rồi lại dắt chó dọc bờ biển lần nữa khi đợi thằng chồng về. Và anh ta sẽ về. Anh sẽ về."
Gã cười khẩy. "Người ta mơ cao mơ xa, ai lại đi mơ dăm ba cái tào lao ấy?"
"Anh nói anh sẽ không cười mà!" Cô bĩu môi.
"Này, tôi không cười cô. Tôi chỉ cười vì cô không biết cô trông đáng yêu như thế nào khi cô cố nói với tôi điều đó đâu."
Cô sững người trong giây lát. Có phải anh ấy chỉ khen tôi một lần nữa? Có phải anh ấy vừa nói với mình rằng mình dễ thương? Anh ấy đã từng khen mình đẹp trước đây, tại sao mình lại cảm thấy bối rối như vậy?
Bình tĩnh lại, cô trả lời, giọng cô khẽ run. "Ừ. Tào lao thật, trẻ con thật đấy. Tào lao vậy, mà cũng chưa đạt được ấy."
"Thích thì cô đi mua con chó. Ai cấm cô mua à?"
"Sợ mua rồi không nuôi được. Tôi vô trách nhiệm lắm, anh à. Hai chục năm trời đã nuôi được thân đâu. Tôi phải nhờ một anh đòi nợ thuê cốc vào đầu tôi để giúp tôi nhận ra là tôi đã bỏ phí tuổi trẻ như thế nào. Tôi chẳng làm gì cho đời cả. Chẳng có gì ngoài... ngoài... những điều dơ bẩn."
"Thế là cô muốn bắt đầu lại sao?"
Cô gật đầu. "Tôi đã sợ rất nhiều thứ trong suốt cuộc đời mình, anh à. Anh biết không, tôi vừa thêm một nỗi sợ khác vào danh sách. Tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ đạt được bất kỳ điều gì có giá trị trong cuộc đời mình."
Một khoảng lặng ngắn ngân lên giữa hai người. Trường không phải là người hay nói những điều làm vừa lòng người khác, nên việc chọn từ mà nói với gã thật khó khăn.
"Không phải lỗi của cô. Tôi biết cô buồn và mệt mỏi."
"Buồn không phải cái cớ, Trường. Tôi sẽ làm gì đó cho bản thân mình." Đôi mắt cô rực lửa. Gã chưa bao giờ thấy khao khát tới vậy từ cặp tròng mắt đó, cặp tròng đen luôn ẩn mình trong hàng tầng hàng lớp che giấu và do dự không thể đong đếm được. Gã loay hoay tìm lời để đáp.
"Cô thợ vẽ à. Tôi nghĩ... cô đừng nên đến đây nữa. Cô cứ nhìn tôi mà xem. Tôi là một thằng tù mọt gông xấu bẩn. Tôi thật đáng ghê tởm làm sao. Tôi sẽ khiến cô buồn và mệt mỏi hơn. Cô muốn làm một điều gì đó cho đời phải không? Ngồi trong phòng biệt giam không phải cách làm thế."
"Trường—"
"Tôi là một tử tù." Giọng của gã như đinh đóng cột. Gã không mong đợi cô nói điều gì để phản bác lại điều đó. Sự thật quá rõ ràng. Gã là kẻ xấu. Gã tiếp tay giết người. Gã đã đánh đập tàn bạo không biết bao nhiêu mạng. Gã là loài hạ đẳng nhất trong số những loài hạ đẳng.
"Anh không phải người như vậy," Vy đáp.
"Đầu óc cô chập cheng sao?" Trường nhe cả răng ra, hệt như một con thú hoang. "Ta không cần hai kẻ ngu cùng chung một căn phòng đâu! Cô không đọc báo bao giờ à? Không xem ti vi bao giờ sao? Nếu sau này người ta biết cô từng giao du với một kẻ như tôi, cô sẽ đáp thế nào? Mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào cô. Cô có chịu nổi điều đó không?"
"Lúc ở với tôi, anh không phải kẻ xấu."
"Gì cơ?" Gã thở hắt.
"Anh không đánh tôi lấy một lần. Anh ngồi yên khi tôi thấm vết thương cho anh. Anh ôm lấy tôi trên thành cầu. Tôi không biết anh xấu xa với ai. Tôi chỉ nhìn thấy những điều tôi nhìn thấy thôi."
"Cô điên rồi!"
Vy tựa trán mình lên cửa kính. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trìu mến của cô sáng long lanh. "Nếu anh nói anh vô tội, tôi sẽ tin anh. Không quan trọng người khác nói gì. Báo đài có quan tâm gì đến tôi không? Báo đài không bảo tôi hãy thôi làm một con đ*. Báo đài không hôn tôi."
Gã nhìn cô, sửng sốt. Gã từng đập nhiều kẻ ra bã, cũng chưa thấy ai ngu muội và cứng đầu như cô gái này. "Tôi là người cục cằn. Sẽ có lúc tôi nổi cáu với cô. Sẽ có lúc tôi chì chiết cô, tôi bảo cô đi mà ăn cơm một mình đi. Sẽ có lúc tôi chửi cô là con điên. Tôi là kẻ thối tha đến mức người ta quyết định rằng tôi thậm chí còn chẳng xứng đáng với tự do cơ bản. Tôi là người như thế đấy."
Vy nhìn gã, một nụ cười nhỏ hiện trên khuôn mặt cô, "Cũng được."
Gã khịt mũi và lắc đầu. "Cô sẽ không chịu nghe bất cứ lí lẽ nào, phải không?"
"Phải."
Gã nhếch mép, tựa đầu vào cửa kính. "Được thôi."
Cô dựa trán mình vào đúng nơi gã dựa trán. "Được thôi."
Cả hai cùng cười, điệu cười của họ dông dài, dài tới nỗi như họ cố mà cười cho nốt vậy.
Vy lên tiếng trước. Lần này, sẽ không còn quãng lặng kỳ quặc nào nữa. Sẽ không còn lời nào chưa nói nữa. "Này, hôm nọ tôi có đi xem bói. Thầy bói bảo rằng tên Vy với Trường hợp nhau, nhưng mà tuổi bị xung khắc."
"Thế thì sao?"
"Thì nếu cưới thì chồng dễ gặp hoạn nạn."
"Thì sao?"
Đôi mắt cô liếc lên trần nhà, cô nói như tự thoại với bản thân, "Nhưng thầy dặn, nếu đẻ con gái thì không sao, mà đặt con trai phải đặt tên nào xấu xấu chút. Anh nghĩ tên nào xấu mà người ta không cười con trai nhỉ?"
"Sao lại hỏi tôi?"
"Tự nhiên nghĩ đến. Thế anh nghĩ nếu có con thì đặt tên là gì?"
"Tại sao tôi lại muốn có con?"
"Cứ trả lời đi. Đừng xỉa xói."
"Chẳng biết nữa. Nhưng mà nếu sinh con trai ra mà phải đặt tên xấu ấy, thì tội bỏ mẹ. Thà sinh con gái còn hơn. Riêng tôi thì tôi thích tên Vy."
"Vậy anh có thể gọi tôi là Vy được không?"
"Hử?"
"Đi mà. Tôi muốn nghe anh gọi tôi là Vy."
"Thế thì cô đã nên nói thế từ hai năm trước mới phải, Vy à." Trường khẽ nhếch mép.
"Giờ nói cũng đâu có muộn."
"Được thôi. Để tôi gọi cô là Vy bướng bỉnh để phân biệt với bé Vy con gái tôi."
Cô cười. "Anh thích con gái hơn con trai sao? Lạ đấy."
"Có gì mà lạ? Con gái thì không được à?"
"Được chứ. Nếu anh nói là con gái thì là con gái... Này, anh à. Tôi đã mua một phông bạt lớn, lớn ơi là lớn. Rồi cả bột màu, rồi sơn, rồi đủ thứ nữa..."
"Cô vừa nói gì? Phông bạt? Bột màu?" Trường tròn xoe mắt.
"Tôi không—nói thế nào nhỉ... Tôi chưa sẵn sàng. Tôi chỉ nghĩ rằng, tôi nên bắt đầu..."
Viên quản ngục già nhìn đồng hồ. Cuộc nói chuyện của hai người họ có lẽ chỉ vừa mới thực sự bắt đầu thôi, bởi vậy ông thực sự không muốn phải làm điều đó. Nhưng biết sao được. Nhà tù đâu phải chỗ cho sự khoan dung.
"Hết một tiếng rồi," ông nghiêm giọng.
Trường quay ngoắt lại, đôi mắt trừng lên như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. "Xin ông, cho chúng tôi năm phút nữa thôi."
"Luật là luật..."
"Hai phút thôi. Làm ơn!" Gã chắp tay lại với nhau.
"Này, thằng chó đẻ! Biết mình ở đâu đi chứ!" viên quản giáo trẻ ở góc phòng thấy vậy ngứa mắt lắm. "Mày giết người của bọn tao! Một thằng tử tù mà dám mở mồm đòi được đặc cách hả?"
"Tôi cho anh thêm hai phút," viên quản ngục già đáp.
"Nhưng..." người trẻ tuổi vội lên giọng.
Nhưng quản ngục già giơ tay chặn hắn lại. "Lâm. Không sao cả. Chỉ là hai phút thôi."
Tay sĩ quan trẻ cố nén tiếng rên rỉ khó chịu của mình, nhưng vẫn lùi lại.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn ông!" Trường rốt rít, rồi quay lại nắm chiếc điện thoại chặt tới mức không cần thiết. "Cô đang nói gì?"
Vy cố nắm lấy chiếc điện thoại. Giọng cô run run. "Anh có thể hứa với tôi một điều hay không?"
"Hãy nói cho tôi."
"Làm ơn. Hãy sống đến lúc đó. Hãy sống đến lúc anh được nhìn thấy nó."
"Hứa," gã đáp ngay lập tức, "Hãy mang nó tới đây!"
"Vậy đợi tôi. Không lâu, không lâu đâu."
Một giọt nước mắt chảy xuống má cô. Cô đặt bàn tay mình lên tấm kính. Những ngón tay của cô thon, mảnh, trông thật đẹp đẽ làm sao. Gã cũng đặt bàn tay mình lên đó, khớp từng ngón tay của mình với ngón tay cô. Nó lớn hơn, dù trông không thô kệch, nhưng vẫn đủ để bàn tay của Vy lọt thỏm trong đó. Đôi mắt họ khóa vào nhau suốt một phút, không rời.
Ước gì tấm kính đó không ở đây. Ước gì họ có thể chạm vào nhau, được cảm thấy hơi thở của nhau, được chạm vào môi của nhau. Ước gì tất cả mọi điều tồi tệ chưa từng xảy ra.
Mặt kính lạnh ngắt. Vậy mà chẳng hiểu sao họ vẫn cảm thấy hơi người.