“Thiên Thánh quả này cũng quá thần kỳ đi ?”.
Vân Khinh Tiếu kinh ngạc , khẽ nhếch đầu mày, nàng chưa từng thấy trái cây nào kết quả mà đúng quy luật thời gian như vậy.
Bộ dạng nhíu mày của Vân Khinh Tiếu giống như tiểu cô nương ngây thơ đột nhiên nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, thật đáng yêu.
Ánh mắt Lãnh Vô Tà trở nên nhu hòa, khóe môi nhàn nhạt nâng lên:
“Dĩ nhiên, Thiên Thánh quả chính là vạn kim khó cầu, một trăm năm mới có mấy quả mà công hiệu của nó lại tốt như thế”.
Nữ nhân này thật đúng là nhiều mặt.
Nàng đối với những người khác nhau sẽ có tư thái không giống nhau, lãnh nhược băng sương(1), hồn nhiên xinh đẹp, quyến rũ giảo hoạt, mặc kệ là bộ dạng gì, nàng luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác
(1) “Lãnh nhược băng sương”: Lạnh như băng.
Nàng đi tới nơi này cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi, vậy mà Hàn Dật Phong, Lam Táp Ảnh, hai nam nhân ưu tú nhất trong thiên hạ cũng bị nàng hấp dẫn, mà Lãnh Vô Tà hắn cũng thế, đều có lúc lơ đãng bỏ xuống sự lạnh lùng trên người.
Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Vô Tà quét qua người Vân Khinh Tiếu, có lẽ bởi vì nàng không phải là người ở thế giới này,[thuphương - dđlqđ]cho nên mới không giống người khác ?
Nghĩ đến nàng không phải người của thế giới này, con ngươi thâm trầm của Lãnh Vô Tà càng thêm tối lại, khẽ chau mày nói:
“Khinh Tiếu, thân phận của ngươi sau này tốt nhất không nên nói với người khác, nếu không sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều bất tiện”.
Hắn vốn muốn nói với nàng là sẽ phát sinh không ít phiền toái, nhưng nhớđến nàng từng nói nàng không sợ phiền toái nên hắn mới sửa lại lời.
Bộ dạng nha đầu này không sợ trời không sợ đất, cho dù biết rõ thân phận cuả Lam Táp Ánh, cũng không để ở trong mắt.
Thật là có chút lo lắng với tính cách của nàng, chỉ sợ có một ngày nàng sẽ phải chịu thua thiệt.
Mặc dù nàng biểu hiện cuồng vọng , nhưng cũng tự có chừng mực, lại làm việc rất có kinh nghiệm, lo lắng của hắn chỉ là dư thừa.
Vân Khinh Tiếu nghe được lời của Lãnh Vô Tà, cười nói:
“Lãnh đại ca yên tâm, chuyện này trong lòng ta đã có tính toán. Nếu ta ở nơi nào cũng nói đến xuất xứ của mình, sợ là không đến nửa ngày, sẽ có một đoàn hòa thượng đạo sĩ tới thu yêu, không phải ai cũng đều cơ trí bình tĩnh giống như Lãnh đại ca”.
Lãnh Vô Tà nhàn nhạt[thuphương - dđlqđ]nhìn nàng một cái.
“Ngươi không phải khen ta. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ngươi từ trên trời rơi thẳng xuống cùng những thứ đồ kỳ dị kia, chỉ sợ ta cũng khó mà tin được. Dù sao gặp ngươi là điều quá mức tưởng tượng rồi.”
Khóe môi Vân Khinh Tiếu khẽ cứng lại một chút, ngượng ngùng cười:
“Ha ha, đó không phải là khen, mà là ta thật lòng cảm thấy thế, Lãnh đại ca, ngươi tuyệt đối thông minh cơ trí, trầm ổn rộng rãi”.
Lãnh Vô Tà liếc xéo nàng, không nói chuyện nữa, vẻ mặt cứng ngắc không có biến hóa gì.
Vân Khinh Tiếu sờ sờ lỗ mũi, trong lòng oán thầm: Người này thật không đáng yêu.
Có lẽ dọc theo đường đi tương đối nhiều người, những người muốn ám sát Lãnh Vô Tà kể từ sau khi đến phiên chợ nhỏ vẫn không xuất hiện.
Ngày hôm ấy rời khỏi phiên chợ nhỏ, Lãnh Vô Tà đã cho thuộc hạ đưa Vân Khinh Tiếu thêm mấy bộ quần áo, loại quần áo này dù không thể nói là rất đẹp mắt, chỉ là chất vải so với mấy bộ đồ thô ở đấy thoải mái hơn, hơn nữa nội y, quần áo, áo khoác đều có.
Chỉ là dọc đường chỉ có nàng đi theo Lãnh Vô Tà, cũng không thấy thuộc hạ của hắn đâu. Nhưng Vân Khinh Tiếu cũng không hỏi, những chuyện này, nàng không hiếu kì.
Hai ngày sau, hai người đã tới Ngọc Long Sơn.