• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Vân Khinh Tiếu trở lại lều, Lãnh Vô Tà đang tìm nàng cùng ăn điểm tâm, nhìn thấy nàng, khẽ chau mày lại:

“Mới sáng sớm đã mặc ít y phục như vậy. Ngươi không thấy trên đỉnh núi này nhiều sương mù, gió lại lớn, rất dễ bị cảm lạnh sao?“.

Vân Khinh Tiếu cười cười:

“Không có việc gì. Hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, chiếu trên người rất ấm áp“.

Đừng thấy Lãnh Vô Tà lúc nào cũng trưng ra bộ mặt băng sơn ngàn năm, thật ra sau khi cùng hắn chung đụng, nàng phát hiện hắn thật biết quan tâm người khác.

“Mới vừa rồi đi xem mặt trời mọc hả?”

Lãnh Vô Tà cùng Vân Khinh Tiếu đi đến lều của bọn họ. Nghĩ đến ngày hôm qua nàng nói muốn đi ngắm mặt trời mọc, đoán chừng sáng nay nhất định là đi xem.

“Ừ“.

Vân Khinh Tiếu đáp một tiếng, khẽ mỉm cười:

“Từ Ngọc Long Sơn này ngắm mặt trời mọc rất đẹp. Ngươi không thấy được thật là đáng tiếc. Vừa rồi ta muốn tìm ngươi cùng đi nhưng lại không thấy ngươi đâu“.

“Sáng nay ta đi luyện công. Cho là ngươi sẽ không dậy sớm như vậy, nhưng sau khi trở về lại phát hiện ngươi đã đi ra ngoài, tìm một vòng xung quanh cũng không thấy ngươi“.

Lãnh Vô Tà cau mày, trong lòng có chút buồn bực. [thuphương - dđlqđ] Lúc hắn trở về mặt trời còn chưa ló ra, nàng đã đi ra ngoài.

Vân Khinh Tiếu hướng tới nơi vừa mới ngồi ngắm mặt trời mọc chỉ chỉ:

“Ta ở sườn đồi sát vách núi trước mặt. Chỗ đó kín đáo nên ngươi không tìm thấy ta cũng không có gì kỳ quái. Huống chi ngươi có lên tiếng gọi ta đâu, nếu ngươi gọi tên ta, ta nhất định sẽ nghe thấy được”.

Lãnh Vô Tà nhìn sang nơi mà nàng chỉ, lại thấy Hoa Lạc Tình từ bên đó đi tới đây. Ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên, khẽ chau mày nhìn Vân Khinh Tiếu:

“Cung chủ Vô Tình Cung cũng ở đó?“.

Vân Khinh Tiếu híp híp mắt nhìn Lãnh Vô Tà, thấy sắc mặt hắn có chút nặng nề, hắn không phải chất vấn nàng mà là lo lắng cho nàng?

“Ta vô tình gặp hắn ở đó.”

Vân Khinh Tiếu tùy ý nói, trong nội tâm lại hiểu rõ Lãnh Vô Tà lo lắng mình sẽ trêu chọc tới Hoa Lạc Tình, nhưng nàng cũng không muốn giải thích nhiều.

Lãnh Vô Tà im lặng hồi lâu, mới nhìn Vân Khinh Tiếu, nhàn nhạt nói:

“Vô Tình Cung thế lực không nhỏ, Hoa Lạc Tình là người âm tình bất định, công lực cực cao. Nếu như không phải việc cần thiết, tận lực đừng đến gần hắn. Huống chi, trừ Vô Tình Cung, Cung chủ Lưu Hoa Cung Tần Phỉ Nhi kia cũng rất nguy hiểm, nàng ta ghen tâm rất nặng, không cho phép bất kì nữ nhân nào đến gần Hoa Lạc Tình.”

Vân Khinh Tiếu cười cười, không nói gì hết, đi thẳng đến nơi đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn, tới nơi này toàn gặp phải những người không đơn giản, nàng sẽ không cố ý tránh gặp họ nhưng cũng không cố ý đến gần, chỉ trừ Lãnh Vô Tà là nàng muốn đi theo.

Lãnh Vô Tà nhìn người đi phía trước, trong mắt thoáng qua tia phức tạp. Nếu là người khác, những lời này hắn sẽ không nói ra, thế nhưng hắn lại không hy vọng nàng gặp chuyện không may. Vô Tình Cung cùng Lưu Hoa Cung tuy nói chỉ là môn phái giang hồ mà hắn cũng không sợ bọn họ, chỉ là thủ đoạn của Tần Phỉ Nhi kia, người trong giang hồ ai cũng biết.

Tuy nói Vân Khinh Tiếu cũng không dễ dàng bị người khác tính toán, [thuphương - dđlqđ] không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lòng người quỷ trắc làm cho người ta khó lòng phòng bị, ngày sau phải chú ý nàng một chút.

“Lãnh đại ca, ngày mai ngươi tính tự mình xuống hái Thiên Thánh quả sao?”

Uống một hớp cháo, Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà đang ngồi ở bên cạnh, không biết trong tay hắn có bao nhiêu người, thậm chí nồi, chén cũng chuyển hết lên đây rồi. Nàng còn nghĩ mấy ngày tiếp theo sẽ phải gặm lương khô.

Lãnh Vô Tà nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn Vân Khinh Tiếu một cái:

“Thiên Thánh quả ở trên vách đá sườn đồi đối diện, đến lúc đó ta sẽ thử một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang