“ Chữ Hán:
天地悠悠
過客匆匆
潮起又潮落
恩恩怨怨
生死白頭
幾人能看透...
Phiên âm:
Thiên địa du du
Quá khách thông thông
Triều khởi hựu triều lạc
Ân ân oán oán
Sinh tử bạch đầu
Kỷ nhân năng khán thấu...
Dịch nghĩa:
Trời đất mênh mông
Người qua lại vội vàng
Triều dâng rồi triều hạ
Ân ân oán oán
Sống chết bạc đầu
Có mấy ai hiểu thấu được?... “
“Phốc...”
Vân Khinh Tiếu muốn giả bộ cao thâm một chút liền nói những lời có chiều sâu. Mấy câu văn này rất hay, nhưng do chính mình nói ra nên nàng không nhịn được phì cười.
Hoa Lạc Tình nhìn Vân Khinh Tiếu, thấy nàng không kìm nén mà cười, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, không hiểu tại sao nàng lại cười? Lời nói vừa rồi không phải rất có ý nghĩa hay sao? Nhưng vì sao vừa nói xong nàng liền cười phá lên như vậy?
Vân Khinh Tiếu cười một lúc sau mới ngừng, thấy ánh mắt hồ nghi của Hoa Lạc Tình, ngượng ngùng nói:
“Cái đó...Lời nói vừa rồi rất sâu rộng đi, chỉ là đối với ta quá mức thâm trầm, cho nên ta liền không nhịn được cười“.
Hoa Lạc Tình khẽ chau mày, nhìn đến gương mặt vẫn luôn tươi cười của nữ tử kia. Nàng hình như rất thích cười.
Ngày hôm qua, lúc nhìn thấy nàng và hai người kia đi chung với nhau, nàng cũng cười thích chí như vậy. Còn có một lần khác khi ở phiên chợ nhỏ, nụ cười của nàng mang theo vài phần giảo hoạt, mấy phần tà ác, mặc dù không có thích ý như lúc này nhưng lại thêm phần linh động.
Không nghe thấy Hoa Lạc Tình nói chuyện, [thuphương - dđlqđ] Vân Khinh Tiếu khẽ liếc mắt, thu lại ý cười trong mắt, nghiêm trang nói:
“Hoa Cung chủ, câu nói vừa rồi của ngươi cũng rất thâm sâu. “Ánh mặt trời ấm áp, nhưng không thể xua đi âm u trong lòng người“. Rất có tính triết lý. Hoa Cung chủ tuổi còn trẻ, tại sao có thể ưu sầu và thâm sâu đến vậy? Thật ra làm người rất đơn giản, người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta sẽ đáp trả lại gấp trăm lần. Ngươi quản cái khỉ gió gì trong lòng hắn, lòng hắn nhiều âm u nhưng không ảnh hưởng tới ngươi là được. Còn nếu hắn hại ngươi, ngươi đánh trả lại hắn chẳng phải được rồi sao. Một người sống tốt hay không, phải xem lòng dạ hắn như thế nào. Trên thế gới này có rất nhiều thứ có thể cần cũng có thế không, tỷ như sự ấm áp. Có được tất nhiên là tốt, không chiếm được cũng không phải không sống nổi“.
Vân Khinh Tiếu nói xong, quay đầu nhìn về phía trước. Nếu như hắn còn trầm mặc ít nói, nàng tuyệt đối sẽ không nói thêm câu nào nữa. Hảo cho một nam nhân thanh xuân tịnh lệ, lại còn giả bộ thâm trầm.
Nam nhân cổ đại a, trong lòng ai cũng đều có vấn đề cả!
“Trong lòng Vân tiểu thư thật bình yên, chỉ là Vân tiểu thư không cảm thấy ở nơi đẹp đẽ này, nói ra như vậy, có chút gì đó không hợp hay sao? Mới vừa rồi ta nói một câu kia, theo như Vân tiểu thư là lời thâm sâu, việc đó cũng chỉ vì muốn kết hợp với lời nói của Vân tiểu thư mà thôi. Chẳng lẽ Vân tiểu thư không cảm thấy, câu 'sáng sớm mặt trời mọc, luôn làm cho người ta vô cùng rung động và ấm áp' cùng với câu 'Ánh mặt trời ấm áp nhưng không thể xua đi âm u trong lòng người' rất hợp hay sao?”
Mặc dù Hoa Vô Tình không tiếp tục trầm mặc, nhưng mà lời hắn nói ra khiến Vân Khinh Tiếu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thì ra lần đầu tiên mình làm Thánh mẫu đã là sai lầm.
Yêu nghiệt đáng chết! Thật khó chịu!
“Hoa Cung chủ quả nhiên là người cao thâm, Khinh Tiếu khiến cho Hoa Cung chủ phải chê cười rồi“.
Vân Khinh Tiếu bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười [thuphương - dđlqđ] nhìn Hoa Lạc Tình, sau đó quay mặt về phía trước, giống như đáng tiếc lắc đầu thì thầm:
“Vốn tưởng rằng có thể khuyên bảo một mỹ nam phong tình vạn chủng, mê chết người. Ai ngờ...Haizz...”
Hoa Lạc Tình đương nhiên nghe được tiếng lầm bầm lầu bầu không nhỏ của Vân Khinh Tiếu, cũng hiểu người nàng đang nói chính là mình, nhìn bộ dạng buồn bực của nàng, đáy mắt hắn cực nhanh xẹt qua một chút ý cười, nhưng cũng không có nói gì.
Thật ra, câu nói kia xuất phát từ cảm giác thật của hắn.