• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh mệnh rốt cuộc khắt nghiệt đến mức nào chứ?

Một đêm nọ, Tiêu Ngữ Lam đang ngủ bên cạnh Mạc Tử Dương thì nhận được điện thoại, người gọi đến là mẹ của đứa trẻ bị ung thư đang được Mạc Thị tài trợ.

“Con bé nói, muốn gặp cô.”

Mạc Tử Dương đưa Tiêu Ngữ Lam đến bệnh viện ngay trong đêm, cô sốt ruột lóng ngóng mãi. Cho tới khi được đi vào phòng bệnh, cảm giác của cô hiện tại giống hệt như là bị vứt từ tầng hai mươi xuống cực kì đau đớn và hụt hẫng.

Đứa trẻ mà cô hứa với nó rằng nó sẽ khỏi bệnh và sẽ có mái tóc dài thật đẹp hiện tại đang nằm trên giường bệnh thoi thóp.

“Em à, cố gắng thêm chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi mà…” Cô nắm tay đứa bé, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp.

Đứa bé thoi thóp không thể trả lời, phải dùng sự trợ giúp của máy thở để duy trì một tia sinh mạng cuối cùng. Cô cảm nhận được đứa bé đang nắm tay cô, nó đang muốn nói cô hãy cứu nó ư.

“Em sẽ tốt hơn mà, chị sẽ nấu canh cho em. Cho nên em cố gắng thêm một chút có được không?”

Những hơi thở dồn dập lúc cuối đời, rồi cô bé ra đi trong sự luyến tiếc. Tiêu Ngữ Lam ngồi thụp xuống sàn nhà ôm mặt khóc, tại sao chứ, tại sao sinh mạng lại có thể ngắn ngủi như thế.



Mạc Tử Dương ôm cô vào lòng, hắn an ủi. Nhưng mà cô không có cách nào ngừng khóc được, cảm giác đau xót dấy lên trong trái tim cô. Tiêu Ngữ Lam ôm hắn, vùi vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông khóc nấc lên.

Đứa trẻ ra đi do các tế bào ung thư di căn đột ngột, không thể cứu chữa.

Mấy ngày rồi Tiêu Ngữ Lam cứ ngồi lì ở trong phòng, hết khóc rồi lại gục đầu. Hắn biết cô đối với đứa bé đó rất có tình cảm, ngày nào hắn cũng thấy cô mang canh bổ tới bệnh viện cũng đủ hiểu rồi. Hắn đi làm về, xoa đầu cô gái đang ngồi trên giường.

“Có muốn ra ngoại thành chơi một chuyến giải khuây không?”

“Không cần đâu…”

Cô nằm xuống kéo chăn che đầu, hắn sợ cô sẽ vì chuyện này mà đổ bệnh. Cô cứ khóc rồi ăn ít đi, nếu hắn không ép cô thậm chí còn không thèm ăn…

*

Tiêu Ngữ Lam buồn lắm, mỗi lần cô nhắm mắt lại đều hiện lên hình ảnh trước khi cô bé mất. Cảm giác đau lòng lại ùa về, nước mắt lại rơi xuống như mưa.

Mạc Tử Dương không muốn cô cứ mãi như vậy, hắn đã gọi cho mẹ và bà nội tới an ủi cô nhưng không có tác dụng. Tô Hoài cũng không có cách, hắn cũng không có cách.

“Thiếu gia, bên ngoài có Trình luật sư tới tìm nói là muốn gặp tiểu thư ạ.”

Quản gia báo lại với Mạc Tử Dương, hắn ngừng tay đánh máy tính. Chân mày hơi nhíu mày, mất mấy phút sau mới giãn ra.

“Mời anh ta vào đi, báo với Ngữ Lam một tiếng giúp tôi.”



*

Trình Phong tới gặp cô là chuyện vô cùng hiếm lạ, Tiêu Ngữ Lam cố bình tĩnh đi xuống tiếp chuyện.

Trình Phong thấy cô tiều tụy và xanh xao, hắn kinh ngạc lập tức hỏi ngay:“Lam, cô bị làm sao vậy? Bị ốm rồi sao?”

Hắn sờ trán cô, không có nóng sốt. Vậy tại sao mặt cô lại trắng bệch ra không có sức sống thế kia.

“Anh Trình tôi không sao. Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Tiêu Ngữ Lam ủ rũ hỏi.

“Cô như vậy mà kêu không sao, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện khám bệnh nha?” Trình Phong rất sốt ruột, hắn đang lo lắng.

Tiêu Ngữ Lam lắc đầu, từ chối khéo. Cô thật sự không muốn đi bệnh viện, cô chỉ cần yên tĩnh thôi.

Trình Phong cũng không thể cứ giục cô đi, hắn cũng đành.

“Tôi đến hôm nay vì muốn cám ơn cô hôm nọ đã chăm sóc tôi.”

“Chuyện đó thì không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà. Anh Trình cũng không cần đích thân tới đây, tôi có giúp gì anh đâu.” Cô khách sáo đáp.

Trình Phong mím môi nhìn cô, Tiêu Ngữ Lam bây giờ đối với hắn thật xa cách, khác hẳn với cô gái trước kia lúc nào cũng như cái đuôi lẽo đẽo theo hắn. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, mặc dù hắn biệt cảm giác này là sai trái nhưng mà hắn không thể ngăn cản nó lại.

Sau khi tỉnh lại từ khách sạn, bên cạnh trống không có ai. Hắn nhớ lại những gì đã xảy ra, lúc Tiêu Ngữ Lam né tránh nụ hôn của hắn. Sự thật thì cô đã không có một chút ý tứ gì với hắn nữa rồi, cho dù là dư niệm sót lại cũng không.

“Còn gì nữa không anh Trình?”

“Lam cô sao thế, tôi thấy cô hình như có chuyện gì đó?”

“Anh Trình đã quan tâm rồi, nhưng mà tôi thật sự không sao.”

“Tôi thì có, vợ tôi… Cô ấy bỏ về nhà mẹ rồi.” Trình Phong buồn bã nói.

Tiêu Ngữ Lam ngạc nhiên nhìn hắn, còn hắn thì vò đầu bức tóc nói:“Tôi không biết phải làm thế nào nữa, nên mới đi uống rượu.”

“Anh Trình à chuyện trong nhà anh tôi cũng không tiện xen vào, nhưng mà người một nhà có gì thì cứ nói với nhau. Anh đi uống rượu say xỉn cũng không phải là cách…”

Trình Phong nhìn cô gật gù, nhưng hắn rất buồn bã.

Tiêu Ngữ Lam cũng không biết cách an ủi người khác, cái cô có thể nói đều đã nói.

Trình Phong trò chuyện một lúc rồi mới đi về, chuyện nhà hắn cô miễn bình luận. Cô không muốn liên quan tới, suy cho cùng cô cũng không có tư cách gì để mà nói vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK