Cô cũng không có lý do gì để ở lại, đành phải tránh đi.
Đợi tới khi chỉ còn lại hai người, người phụ nữ mới cất giọng đanh thép:“Ổng đã thê thảm vậy rồi còn chưa đủ sao mà còn đi kiện ổng?”
Tô Hoài nhìn Đàm luật sư, bà ấy là mẹ ruột của anh. Hoá ra bà ấy tới đây cũng là vì duy nhất một lý do, hồi nhỏ cũng vậy bây giờ lớn lên cũng vậy.
Anh thở nặng nề, cố nén đau đớn hỏi:“Mẹ biết ổng làm gì không?”
“Tại con ép ổng vào con đường cùng, con chó bị ép vào ngõ cụt cũng sẽ quay lại cắn người. Bình thường thôi A Hoài.”
“Mẹ về đi, tôi không có gì để nói với mẹ hết.” Anh thở ra, cố nhẫn nhịn nói.
Đàm luật sư cầm túi xách, bà điềm đạm nhìn anh. Bằng chất giọng đanh thép của một người luật sư, bà nói:“Mạc Tử Dương đã ra tay rồi, cậu ta muốn ổng chết đấy. A Hoài mẹ vẫn còn giữ đoạn clip năm xưa, nếu như người ngoài nhìn vào sẽ không ai tin là con bị ép đâu. Lúc đấy, đứa con gái kia có chịu nổi dư luận bủa vây cùng con không thì mẹ cũng không chắc. Con tự nghĩ đi, lớn rồi đừng để mẹ nói nữa, nhé.”
Tô Hoài hất đổ cả bàn trà xuống đất, anh tức giận gào lên:“Bà rốt cuộc có phải là mẹ của tôi không vậy hả? Tại sao bà có thể làm thế với tôi, tại sao các người không thấy cắn rứt chút nào vậy?”
Alice từ trên lầu nghe tiếng đổ vỡ liền chạy xuống, Tô Hoài với đôi mắt đỏ ngầu, anh khóc ư?
Cô chạy tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh.
Đàm phu nhân xách túi rời đi, bà ấy đi mấy bước mới dừng lại nói:“Con là con của mẹ, ổng cũng là chồng của mẹ. Mẹ rất khó xử, con phải hiểu cho mẹ.”
Nói rồi bà ấy rời đi, một cách lạnh nhạt vô tình.
Alice ôm chặt lấy anh, cô trấn an:“A Hoài đừng đau lòng, em sẽ luôn ở bên cạnh anh mà.”. Đọc t𝗿uyện tại == 𝖳𝗿𝑈𝒎𝖳𝗿u yện.𝚟n ==
Anh cũng ôm lấy cô, nhưng anh không nói gì cả. Đó mới là thứ khiến cô sợ hãi, anh cứ như vậy cô không biết anh đang suy nghĩ điều gì…
*
Kết quả xét nghiệm ADN đã có, Andy đích thị là con trai của Mạc Tử Dương. Bannie không thể không tin, vì đây là bảng xét nghiệm do chính người quen của cô trực tiếp tiến hành làm.
Cô che miệng khóc, mọi thứ trong cô sụp đổ mất rồi…
Chiều hôm đó, Mạc Tử Dương về nhà trong tâm trạng tốt như mọi ngày. Hắn vào nhà sau đó sải bước đi thẳng lên phòng, đẩy cửa bước vào hắn đã thấy cảnh tượng kì lạ. Bannie dọn đồ vào vali để làm gì, còn tận bốn cái, sao giống với lúc cô đến nhà hắn làm vợ thế?
…cạch…
Cửa phòng tắm đẩy ra, Bannie đã thay một bộ đồ vest lịch sự. Hắn đi tới lấy làm lạ hỏi han:“Em định đi đâu mà mang nhiều đồ thế vợ?”
“Mạc Tử Dương chúng ta ly hôn đi.” Bannie nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói, cô đau lòng, thật sự rất rất đau lòng.
Mạc Tử Dương nhíu mày, hắn khó hiểu vịn vai cô hỏi:“Rốt cuộc là xảy gia chuyện gì hả vợ?”
“Anh với Thái Y Lâm, chuyện này anh định gạt em đến bao giờ?” Cô ứa nước mắt hỏi, muốn trách sao hắn có thể tàn nhẫn như thế. Hắn gạt cô, gạt một cách triệt để.
Hắn hoàn toàn không hiểu, hắn và Thái Y Lâm thì có cái gì?
Hắn nhìn cô đang ấm ức khóc, cố gắng động não suy nghĩ. Sau cùng hắn cũng nghĩ ra, ngờ ngợ hỏi:“Em đang ghen anh với Thái Y Lâm đấy hả?”
Bannie nhìn hắn, giờ này hắn còn hỏi cô có ghen không? Cho dù cô có ghen hay không cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa rồi.
Cô kéo quay người kéo vali, cố tỏ ra lạnh nhạt nói:“Ghen hay không cũng không còn quan trọng nữa. Vậy đi… Em về nhà mẹ đẻ một thời gian, anh cứ nói luật sư ra toà đi.”
Cô muốn đi, lại bị hắn ôm chặt lại. Hắn cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của cô, Bannie né tránh, hắn chẳng hề tức giận.
“Không phải như em nghĩ đâu. Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả.”
“Mạc Tử Dương! Làm ơn đừng để em hận anh.”
Cô ghét lời nói dối của hắn, tại sao hắn nói dối một cách thành thục như vậy được chứ. Hắn nói hắn yêu cô, vậy chắc hắn cũng là đang nói dối thôi.
Mạc Tử Dương có thể khiến một cô minh tinh hạng A như Thái Y Lâm nguyện ý có con với hắn, chấp nhận không danh không phận. Đáng lẽ ra cô nên sớm tỉnh ngộ rằng Mạc Tử Dương đối với ai cũng ngọt ngào.
Mật ngọt thì chết ruồi, bây giờ cô mới thấm thía câu nói đấy.
Hắn ôm cô không buông, biểu cảm trên mặt hắn không còn vui vẻ nữa, hắn đang buồn. Rồi hắn ôm siết cô vào lòng, dịu dàng nói:“Bannie, không tin tưởng anh hửm?”
Cô thề là nếu như cô không biết sự thật, cô sẽ lại bị hắn làm xiêu lòng. Hắn là đồ miệng ngọt, là đồ xảo trá, lừa gạt.
Bannie vùng vẫy đẩy hắn ra, cô nhíu mi tâm tức giận nói:“Anh làm cái gì thì anh tự biết, nếu anh không chịu ly hôn thì em đơn phương cũng được.”
Cô xách vali rời đi, Mạc Tử Dương nói theo bóng lưng cô:“Chẳng lẽ sống chung với nhau từng ấy thời gian, một chút lòng tin với anh em cũng không có hả Bannie? Anh đã làm gì chứ, ngoài em ra anh thề là anh chẳng có ai cả.”
“Anh không sợ thề độc bị phản vệ sao?”
Bannie nhét đồ vào xe, thái độ rất tức giận.
Hắn ngăn cản lại bị cô đẩy ra, cô trừng mắt với hắn nói:“Nếu anh còn dám cản em nữa thì ra toà bây giờ với em luôn đi.”
“Giờ anh phải làm sao, chẳng lẽ để em đi. Anh chẳng làm gì sai cả Bannie.”
Cô mặc kệ lời hắn nói, sắp xếp xong đồ liền lái xe rời khỏi nhà. Mạc Tử Dương lên xe đi theo sau cô, vợ hắn đang tức giận hắn cũng chẳng thể làm ngơ.
Hắn lái theo sau cô qua mấy con phố, tới đoạn đường cao tốc cô lại tăng ga. Mạc Tử Dương nhíu mày đuổi theo, hắn giận lắm vì cô dám chạy quá tốc độ, không chú ý an toàn.
Bannie nhìn gương chiếu hậu, cái tên đáng ghét Mạc Tử Dương vẫn kè kè phía sau. Tưởng như vậy là xong chuyện chắc, hắn là tên nói dối, tên tệ bạc cô không đời nào tha thứ cho hắn đâu. Cô đạp nhanh chân ga quay đầu, quả nhiên hắn không ngờ cô sẽ cua gấp nên đuổi theo không kịp. Cô nhìn gương chiếu hậu, hắn đã mất dấu, ai bảo hắn đáng ghét!
Xe chạy trên đường cao tốc với tốc độ rất nhanh, bỗng một chiếc xe lao ra từ bên đường chắn ngang đầu xe của Bannie. Cô đạp chân thắng hết cỡ, đến mức bánh xe ma sát tạo ra mùi khét nồng nặc.
…Ầm…
Bọn họ vẫn va chạm với nhau, nhưng chỉ ở mức độ nhẹ. Bannie hốt hoảng nhìn ra bên ngoài, chiếc xe màu đen phần thân đã bị móp một chút. Cô nhanh chóng tháo dây an toàn đi ra, định mắng cho họ một trận. Rốt cuộc là họ có biết lái xe không vậy, suýt nữa là đi chầu nhà ma hết luôn rồi.
Cửa xe bên kia cũng mở ra, hai ba người đàn ông bước xuống. Bannie còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ chuốc mê ngất lịm rồi mang lên xe lái đi…