Đối phương nhận xét: “Khả năng đánh cờ của cháu chả tiến bộ gì cả.”
Tiếu Đằng không có gì để nói: “…”
Về mặt này anh cũng chẳng rảnh đi nghiên cứu, chỉ do học đòi văn vẻ, phối hợp với người cần phối hợp.
Ông Trương lại gọi anh: “Tiếu Đằng.”
“Dạ?”
Ông Trương bối phận rất cao, anh vẫn rất kính trọng.
“Cháu có nghĩ đến chuyện tái giá không?”
Tiếu Đằng sững sờ.
“Một mình nuôi con cũng lâu rồi. Trong nhà vẫn phải có bà chủ.”
“…” Nói như thế chứng tỏ đối phương đã chọn được người rồi.
Quả nhiên ông Trương lại nói tiếp: “Ông có đứa cháu ngoại, mặt nào cũng tốt, nếu cháu muốn thì đi gặp thử xem sao.”
“… Vâng. ”
Chạng vạng
Dung Lục ăn mặc ngọc thụ lâm phong tới tìm anh: “Anh ơi, tối đi ăn cơm đi, có nhà mới mở cửa hàng…”
Tiếu Đằng bận bịu vùi đầu vào văn kiện: “Buổi tối tôi có việc, hôm khác đi.”
“Ồ? Đêm nay có tiệc à?”
Tiếu Đằng cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ.”
Dung Lục cười hì hì: “Có tiệc thì dắt em theo cũng được a ha ha.”
“Cậu không thể đi theo.”
Dung Lục tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện, cầm lấy cốc trà: “Ớ? Tại sao, em rất được mọi người yêu thích, đi làm cái đồ trang sức cũng tốt nhá.”
Tiếu Đằng ngẩng đầu lên: “Tôi đi xem mắt.”
Dung Lục phun trà, ho sặc sụa.
Khó khăn lắm mới đỡ hơn chút, cậu ta cao giọng hỏi lại: “Xem mắt?!”
“Đúng.”
Thanh niên nhìn anh, không nhận tờ giấy ăn anh đưa, chỉ hỏi: “Anh cần sao?”
Tiếu Đằng nói: “Đây không phải là cần hay không.”
“Vậy thì là cái gì?”
Dung Lục rất ít khi hùng hổ doạ người như thế này. Tiếu Đằng nhíu mày, vứt tờ khăn giấy đi, đóng văn kiện lại.
“Tôi sống một mình lâu rồi, có người giới thiệu cho tôi, chuyện này rất bình thường.”
Dung Lục nói: “Anh có thể không đồng ý mà.”
Tiếu Đằng tiếp tục cau mày: “Tại sao tôi phải làn thế?”
Dung Lục bật cười: “Vậy cũng đúng.”
Sau đó thanh niên nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt: “Em không cho anh đi.”
Tiếu Đằng chậm rãi dựa vào ghế, trầm mặt nhìn người thanh niên.
Thứ gọi là xem mắt, đối với anh mà nói chỉ là xã giao thôi.
Những năm này sống một mình, nếu anh có nhu cầu về một gia đình đầy đủ, cần gì phải chờ tới tận bây giờ.
Đối với anh mà nói, phụ nữ là sinh vật ngoài hành tinh khó lý giải khó hiểu nổi nhất.
Bất kể là cái người bỏ trốn theo tình nhân kia, hay là Lăng Mai bỏ anh lại, hoặc là ba đứa nhỏ tính tình lập dị làm cho anh đau đầu kia.
Bằng ấy người đã quá chừng, trong cuộc đời anh không muốn có người phụ nữ nào đặt chân vào nữa.
Nếu thật sự phải tái giá, đừng nói trong nhà có bốn người phụ nữ có thể diễn ra vở kịch gì, ngay cả quan hệ giữa mẹ kế con chồng anh đã chẳng nắm bắt được.
Cho nên anh không hề nghĩ tới chuyện tái giá.
Nhưng thái độ cùa Dung Lục đã chọc giận anh.
Anh sống bằng này tuổi, nhưng được có mấy người dám nói thẳng vào mặt anh “Tôi không cho phép”?
Điều này làm cho anh mơ hồ cảm thấy răng nanh sắc nhọn giấu dưới bề ngoài dịu ngoan thường ngày của Dung Lục.
Tiếu Đằng lạnh lùng nói: “Cậu là gì của tôi?”
Thanh niên im lặng.
Hai người còn đang trầm mặc, thanh niên đột nhiên cười: “Em là một người, đối với anh mà nói, cực kỳ có ích.”
“…”
“Em nói không sai chứ.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ dần dần rút đi, sắc trời dần tối, chưa bật đèn nên tring phòng làm việc có vẻ hơi âm trầm.
Tiếu Đằng đẩy ghế dựa, đứng dậy, lấy áo vét treo trên móc xuống: “Lần này tôi phải đi, ông Trương sắp xếp.”
Anh sẽ không vì một việc nhỏ mà đắc tội với người không nên đắc tội.
Ngoài xe đèn điện rực rỡ, neon lấp loé, cảnh đêm nơi thành phố dưới ánh đèn dần lùi ra sau.
Ở trong xe, Tiếu Đằng bần thần.
Dĩ nhiên, thứ Dung Lục có thể cho anh còn nhiều hơn những thứ ông Trương có.
Nhưng anh dám đánh cược, Dung Lục sẽ không vì chuyện này mà làm ầm lên với anh.
Đây chỉ là cách sử dụng lợi ích tốt nhất.
Cơm tối ăn rất nhanh, nhà hàng nổi danh cũng không làm người ta yêu thích.
Tiếu Đằng không nhớ rõ đối tượng xem mắt hôm nay, thậm chí cả tên họ, có thể là OO, mà hình như là XX, anh cũng chẳng biết xấu đẹp thế nào.
Cũng không chú ý trong bữa tiệc đã nói những đề tài gì, anh không hay nói, đối phương nói hết, hết lễ nghi là được rồi.
Chắc chắn biểu hiện này của mình cũng chẳng làm cho đối phương vui vẻ gì, vậy nên anh không có bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào.
Anh vốn nên tỏ ra hết sức chăm chú. Chịu khó giao du. Nếu như biểu hiện mất tập trung, để lại ác cảm cho đối phương, vậy hà tất anh phải đi?
Anht khó có thể khống chế suy nghĩ của mình, thậm chí không có cách nào tập trung vào bữa cơm này.
Lẽ nào là di chứng để lại sau lần nằm viện kia?
Kỳ thực nhiều lúc, anh không biết mình nghĩ cái gì.
Bữa tối kết thúc, Tiếu Đằng nhanh chóng dẹp hết, tỏ ra áy náy do mình có việc gấp nên không thể nào đưa đối phương về nhà, đối phương nói không sao, mình có xe. Tiếu Đằng cũng không khách sáo, ngay lập tức lên xe về nhà.
Dung Lục không ở nhà, phòng ngủ trống, cửa sổ không đóng, gió đêm thổi vào làm tấm rèm bay phần phật.
Tiếu Đằng đứng một hồi, quay người chạy xuống lầu, hỏi người trong nhà: “Dung Lục đâu?”
Tiếu Tử ngẩng đầu: “Không biết đâu, chú Dung Lục không về.”
Tiếu Đằng tự lái xe ra ngoài, bằng trực giác tìm một vòng quanh thành phố, cuối cùng tới trường đua ngựa.
Đêm xuống, gió thổi hơi lạnh, trường đua không có người thi đấu, vô cùng quạnh quẽ, ngoại trừ nhân viên công tác thì vật còn sống cơ bản cũng chỉ có ngựa. Trên bãi cỏ mở đèn sáng rỡ, anh nhìn thấy dáng vẻ tiêu điều cô quạnh của thanh niên.
Một cảm giác rất xa lạ và vi diệu.
Cũng không phải kinh hoảng, anh chưa từng hoang mang, hiện giờ cũng sẽ không.
Cho dù trước khi nhìn thấy Dung Lục, anh vẫn rất tự tin, Dung Lục sẽ không bỏ đi.
Giống như Tiếu Phác khi còn bé, có một lần cả nhà ra ngoài cắm trại, kết quả anh và vợ trước ầm ĩ cãi nhau, nổi trận lôi đình, lái xe bỏ đi, để quên Tiếu Phác ở chỗ ấy. Chờ đến khi anh phát hiện, quay xe lại, nó vẫn ở đó, một mình.
Tiếu Đằng hỏi: “Hành động này của cậu là bỏ nhà đi bụi hả?”
Thanh niên cũng không quay đầu: “Em chỉ tới thăm Glory.”
Con ngựa thở phì phì, ăn cà rốt trên tay Dung Lục, người ướt nhẹp, xem ra Dung Lục lại theo chân nó phân cao thấp.
Tiếu Đằng nói: “Trở về đi.”
Thanh niên xoay đầu lại, nhìn anh.
“Anh quá tham lam, Tiếu Đằng.”
“…”
“Có phải anh muốn có cả hai? Anh đang dựa vào việc em thích anh, đúng không?”
“…”
Tiếu Đằng không mở miệng, hai người yên tĩnh nhìn nhau, thanh niên lại cười: “Nhưng anh đúng. Em không thể nào rời khỏi anh.”
“…”
Tiếu Đằng trầm mặc một hồi, cởi áo khoác ra, khoác lên trên vai cậu.
Dung Lục ra đầy mồ hôi, trong gió đêm, cổ cậu ta lạnh lẽo.
Tiếu Đằng nói: “Nơi này gió lớn lắm, chuyển sang nơi khác nói chuyện.”
Dung Lục không nhúc nhích, nói: “Anh nói không sai, đây thế giới mà người ta cậy mạnh hiếp yếu. Em không có cách nào ép buộc được anh.”
“…”
Dung Lục cười chua chát: “Bởi vì ngay từ lúc mới bắt đầu em đã thua rồi.”
Trong tình cảm, ai động lòng trước, người đó thua.”.
“Em từng nghĩ rất lâu, lúc anh tìm được em, em phải bày ra dáng vẻ gì, phải dùng cách gì để gây khó dễ cho anh.”
“…”
“Nhưng vừa nhìn thấy anh, em lại tha thứ.”
“…”
“Anh nói xem, em như vậy thì thắng thế nào?”
“…”
Thanh niên lẩm bẩm: “Như vậy có nghĩa lý gì.”
Anh thấy trong đôi mắt thanh niên phản chiếu ra hình ảnh mơ hồ của mình.
Tiếu Đằng nói: “Chúng ta về thôi. Cậu sẽ ốm mất.”
Trên đường về, Dung Lục bắt đầu ho khan, hắt xì không dừng được, nước mũi chảy lòng thòng, giấy ăn trên xe cũng dùng hết, Tiếu Đằng vô cùng bất đắc dĩ.
Nhìn cậu ta thế kia, Tiếu Đằng ở trên xe còn dặn người đi gọi bác sĩ. Bác sĩ chạy suốt đêm tới, thấy anh dắt Dung Lục nước mắt nước mũi tèm nhèm đi vào nhà. Hỏi rõ ngọn nguồn, sau đó ông lão thoạt nhìn nho nhã hiền lành bắt đầu chửi hai người ầm ầm.
“Tự làm tự chịu, nhiêu tuổi rồi, biết tình trạng sức khoẻ mình như nào mà còn tuỳ hứng thế hả?! Nếu cậu không muốn sống thì đừng có làm lãng phí sức lực của tôi.”
Tiếu Đằng có liên quan bị mắng máu chó đầy đầu, cũng không nói gì, chỉ có thể vừa bị mắng vừa chịu tội. Chửi đến lần thứ ba, rốt cuộc cũng có thuốc.
Kiên nhẫn nghe chửi rồi cũng kính tiễn người về. Bằng tính cách của Tiếu Đằng, có thể làm được như thế mà không phát hoả thì đúng là nghịch lý rồi, vì vậy người trong nhà đều dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn anh.
Trở lại với người đang nằm bẹp trên giường, Tiếu Đằng chỉ nói hai chữ: “Uống thuốc.”
Dung Lục ho khan một bồi, uống xong một bát đầy thuốc đắng, lại rút vào trong chăn. Nằm một hồi, đột nhiên hỏi: “Sau này anh còn đi xem mắt không?”
Tiếu Đằng: “…”
“Mà thực ra anh đi làm gì, em thấy anh chẳng gặp được người phụ nữ thích hợp đâu.”
“…” Lời nói này.
“Em không nghĩ ra được anh sẽ thích type người gì, cũng không nghĩ ra được người như nào sẽ thích anh.”
Tiếu Đằng không nói gì: “…”
“Muốn có người ở cạnh, không bằng chọn em đi, ” Dung Lục nói, “Họ có thể làm được, em cũng có thể.”
“…” Xét về mặt nào đó, không phải là không được!
“Họ có thể cho anh cái gì, em cũng có thể.”
Tiếu Đằng nhìn cậu ta.
Dung Lục không tránh ánh mắt của anh: “Ít nhất là trong lúc em còn hữu dụng, anh đừng đi xem mắt nữa.”
“…”
“Không thì có lẽ em sẽ không ở lại đây nữa đâu.”
Hai người nhìn nhau. Trầm mặc, Tiếu Đằng rốt cục muốn nói cái gì, mà Dung Lục đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó một đống nước mũi lòng thòng.
“…”
Thanh niên nói: “Thật bất tiện.”
“…” Tiếu Đằng ném khăn giấy cho cậu ta, “Thân thể không tốt thì đừng có bày đặt.”
Trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh, Dung Lục nhìn trần nhà như có điều suy nghĩ.
Tiếu Đằng vẫn thản nhiên: “Vẫn muốn nghe chuyện cổ tích rồi đi ngủ hả?”
Dung Lục nở nụ cười: “Ừ ý.”
Tiếu Đằng tìm tới quyển truyện cổ tích của Tiếu Tử ngày trước, bắt đầu lật trang.
Dung Lục nửa ngồi nửa nằm bên cạnh anh, nghe anh đọc truyện.
Là truyện Nàng tiên cá.
Tiếu Đằng đọc một cách nhạt nhẽo: “Cô nghĩ, hoá ra là như vậy —— mỗi bước đi đều giống như đi trên gai nhọn —— mỗi một bước tiến tới tình yêu đều là chông gai. Nhưng lúc đi trông cô thật đẹp, như nhảy múa… nhảy múa trên gai…”
Anh cảm thấy thanh niên dần dần dựa vào vai mình, hơi thở trầm ổn, người nóng hầm hập.
“Cô nghe thấy tiếng trái tim vỡ nát, giống như pha lê bắn ra vô số mảnh vụn, ghim vào thân thể mình…”
Đọc xong. Tiếu Đằng để cậu ta nằm trên giường, dém chăn cẩn thận. Trán thanh niên đổ đầy mồ hôi, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.