Thời gian hơn một nghìn ngày như gột rửa tất cả, cuộc sống đình trệ qua đi, cuối cùng cũng khôi phục lại dòng chảy của nó, hệt như chưa từng có khúc chiết gì.
Trên đảo bốn mùa như xuân, ban nãy còn có cơn mưa rào đổ xuống, giờ khắc này mặt trời vẫn chưa lên, nắng sớm như lồng trong lớp sương mù, chim hót rộn ràng nước chảy róc rách, nắng ban mai lẫn vào hương cỏ làm cho người ta thấy lười biếng.
Dưới tàng cây, Tiếu Đằng vừa uống nước trái cây vừa đọc sách, bọn nhỏ đang chơi bên bờ cát ở gần đó. Ngày đầu của kỳ nghỉ cũng chẳng sắp xếp hoạt động gì, ai nấy đều nhàn nhã.
Anh đã bị lây dính một thói quen xấu, đó là lãng phí thời gian.
Sau một năm bận rộn có được ngày nghỉ phép là vô cùng xứng đáng. Nhưng việc ngồi chơi không làm thế này, đúng là quá sa đoạ.
Vi diệu nhất chính là, mấy năm gần đây anh thường xuyên hưởng thụ cái cảm giác không có việc gì để làm thế này.
Liễu Ngưng ở cái ghế nằm bên cạnh pose ra n loại tư thế, selfie ở nhiều góc độ rồi đăng lên twitter, sau đó hỏi: “Anh thật sự không muốn tái giá hả?”
Tiếu Đằng nói: “Không.”
“Tại sao? Anh độc thân mấy năm rồi.”
“Cứ sống như thế thôi, tái giá làm gì.”
Cuộc đời anh có hai lần rung động, đều sai lầm.
Sau lần kia, anh không còn khả năng yêu ai nữa.
“Ôi ôi, đừng nên như vậy mà, giờ đàn ông tốt ít lắm, anh cứ như này là lãng phí tài nguyên đấy.”
“Chẳng có ai thật lòng thích tôi đâu.”
Liễu Ngưng cười nói: “Anh tự ti quá đấy.”
Tiếu Đằng nhìn cô một cái: “Là thật.”
Không chỉ ngưỡng mộ anh mạnh mẽ mà còn yêu cả lúc anh yếu mềm xấu xí. Người như thế không tồn tại.
Liễu Ngưng uống nước ép, thở dài thườn thượt: “Ôi, sớm biết nội tâm anh mong manh yêu đuối dễ tự ti như thế thì lúc đó em đã thương hại anh, hốt anh về rồi.”
“…”
Sắp sinh con rồi, đừng nói mấy câu linh tinh như thế có được không?
Liễu Ngưng lười biếng nằm trên ghế, hưởng thụ gió mát triều dương, còn có Tiếu Ẩn giúp cô xắt hoa quả, đặc quyền của bà bầu bụng bự chính là năm người nhà họ Tiếu từ trên xuống dưới đều đồng ý để cô sử dụng.
Năm trước Liễu Ngưng cũng kết hôn rồi, đối tượng không cá tính lắm, ngược lại là một thanh niên tuấn kiệt tướng mạo đường hoàng tính tình thận trọng. Khuyết điểm duy nhất của cái tên này là quá coi trọng sự nghiệp, lúc nào cũng bận rộn, miệng ngu lưỡi ngốc, không biết phải làm thể nào để chiều vợ đang trong thời gian mang thai.
Phụ nữ có thai ngại ở nhà bị đè nén, muốn đi chơi đảo giải sầu, muốn ăn trái cây nhiệt đới tươi ngon, tuấn kiệt chính trực bận sứt đầu mẻ trán không cách nào phân thân, quả thực không biết làm thế nào cho phải, vừa hay một nhà Tiếu Đằng (chủ yếu là một đám trẻ kia) cũng muốn ra ngoài du lịch, thế là nhờ trông người luôn.
Kỳ thực ban đầu Tiếu Đằng cũng thấy ái ngại, tuy rằng anh dắt theo người nhà, cho dù dẫn thêm Liễu Ngưng thì cũng chẳng bao giờ xuất hiện tình huống cô nam quả nữ, nhưng nói thế nào thì đây cũng là vợ người khác đấy.
Nào ngờ tuấn kiệt tuy hay ghen bóng ghen gió lại cực kỳ yên tâm về anh, thái độ “chắc chắn hai người chẳng có gì được đâu”, rất tự tin.
Cũng không biết Liễu Ngưng kể về anh với tuấn kiệt thế nào nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, cái đội hình nghỉ lễ này thực sự rất hoà thuận vui vẻ, mấy đứa nhà anh và Liễu Ngưng rất hợp nhau, đặc biệt là con gái lớn Tiếu Phác, hai người như thể hận gặp nhau quá muộn, ngày nào cũng tám nhảm, nghiễm nhiên thăng cấp thành quan hệ bạn thân.
Trong ba năm, mấy đứa nhỏ đã lớn rồi, đều đến tuổi hiểu chuyện, ông bố đơn thân là Tiếu Đằng cuối cùng cũng được an nhàn.
Có lúc, anh cảm thấy thư giãn, hoặc là nói được buông lỏng.
Tiếu Đằng uống thêm ngụm nước, tiếp tục đọc sách. Khu bãi biển phần lớn được sử dụng để xây biệt thự và nhà hàng, người ngoài ít đi vào, giờ là mùa du lịch nhưng vẫn yên tĩnh.
Thời gian này, không có gì ràng buộc, lòng nhẹ như nước đọc quyển sách mình thích, quả thực là quá xa xỉ.
Nhưng rất nhanh bị tập kích.
Cái gọi là tập kích, là chỉ một đứa bé như sợi mì vắt chẳng biết từ đâu xông tới, ôm lấy đùi anh.
Tiếu Đằng: “…”
“Bảy bảy! Cái này, bảy bảy!”
Tiếu Đằng không kịp chuẩn bị: “…”
Mì vắt còn nỗ lực bò lên chân Tiếu Đằng, chỉ vào quyển sách trên tay anh: “Hệ dâu tây ná!”
“…” Tiếu Đằng cố gắng kiên nhẫn chỉ vào bức tranh màu đỏ trên bìa, giải thích, “Cái này không phải dâu tây.”
Mì vắt kiên trì nói: “Hệ dâu tây!”
“…”
Mì vắt thoạt nhìn chỉ mới hai tuổi, Tiếu Đằng có bốn đứa con gái, nhưng lúc đứa nhỏ tuổi nhất là Tiếu Tử bé như thế này cũng là chuyện của nhiều năm trước, giờ anh hoàn toàn quên mất phải đối phó với sinh vật bằng này tuổi thể nào rồi.
Liễu Ngưng nói: “Hê, con gái nhà ai đáng yêu thế! Dì cho con ăn măng cụt nhé?”
Tiểu mì vắt nghĩa chính từ nghiêm từ chối: “Đen sì, không ăn!”
“…”
Cuối cùng nó cũng nhận một miếng thanh long nhỏ, bởi vì cái này “giống dâu tây” “hồng hồng, ngọt ngọt”, nhưng một tay nó vẫn trông ngóng đùi Tiếu Đằng, làm anh như gặp đại địch, không dám nhúc nhích.
Giữa lúc không thoát thân được, có thiếu niên chạy tới, thấy thế vội cười: “Ngại quá. Tư Tư nhà cháu làm phiền mọi người rồi.”
Thiếu niên đẹp trai lai láng, cộng thêm nụ cười đáng yêu, cởi mở dễ gần, lập tức khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Tiếu Đằng bình tĩnh nói: “Không sao.”
Anh nhìn cậu trai này cùng lắm chỉ mới hai mươi, thế mà đã có con lớn như vậy, hơi kỳ, lại có chút cảnh giác, vì vậy hỏi: “Con cậu à?”
“Là chị cháu.”
Tiếu Đằng quan sát cẩn thận, ngũ quan của mì vắt quả thật có nét giống với cậu ta. Cháu ngoại hay giống cậu, thân phận chắc không có vấn đề gì.
Vì vậy Tiếu Đằng gật đầu, ôm lấy đứa nhỏ trả lại cho cậu ta.
Thiếu niên nhận mì vắt, quay đầu lại nhìn ra xa, gọi với: “Anh rể ơi.”
Một người đàn ông trẻ tuổi đi về phía họ.
Người đàn ông đi ngược chiều nắng, nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt, có một khắc, Tiếu Đằng tưởng mình lại xuất hiện ảo giác. Anh không tự chủ được mà nhắm mắt rồi lại mở ra.
Anh vốn cho rằng tất cả đều đã qua. Thời gian xa cách con gian hơn thời gian ở cạnh, còn có thứ gì là không qua được. Quên hết rồi.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nhau, như một hũ rượu thủng, quá khứ, ào ào chảy ra.
Đầu anh trống rỗng.
Lúc bình tĩnh lại, thanh niên đã đứng trước mặt anh, cười dịu dàng: “Trùng hợp thế.”
Tiếu Đằng gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó lại im lặng.
Thời gian quá dài, đủ khiến bọn họ quên đi tâm tình khắc sâu lúc trước.
Hận cũng được, oán cũng được, quá khứ đã tan thành mây khói, giờ hai mặt nhìn nhau, còn lại chỉ có sự lúng túng.
Tiếu Đằng mở miệng: “Cho nên, vị này chắc là lệnh ái.”
“Lệnh ái” còn đang cắm đầu vào ăn cháo.
Dung Lục cười nói: “Đúng thế.”
Mì vắt ngẩng mặt lên, mong đợi ồn ào: “Ba ơi ôm, ba ơi ôm.” Tiện tay bôi nước thanh long lên cái quần trắng của Dung Lục, Dung Lục ôm nó, quần áo vô cùng thê thảm.
Khi đàn ông chăm con, tránh không được có chút chật vật.
Các con của anh cũng đã lớn, giờ anh có thể dùng ánh mắt đồng tình của người từng trải để nhìn Dung Lục.
Nhưng Tiếu Đằng không rảnh để nghĩ nhiều như vậy.
Anh chỉ nghĩ, người trước mặt đã không còn là thanh niên kề cận anh năm đó. Dù cho vẻ bề ngoài có giống, nhưng nội tâm bên trong đã khác rồi. Anh không cần nghĩ quá nhiều, không cần.
Mì vắt trong lòng Dung Lục là kết tinh tình yêu của cậu ta và Đàm Dao, giống như anh và vợ năm đó, ít nhất, cũng là kết tinh của hoan ái.
Nam nữ sinh con là có chuyện gì, anh biết, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng mỗi khi nghĩ đến, cứ như bị đánh một đòn phủ đầu nghiêm trọng.
Phần hạnh phúc viên mãn của Dung Lục hoàn toàn không liên quan đến anh. Cậu ta đối xử ân cần thân mật với người khác. Đối với anh mà nói thì đó là nhát dao quá tàn nhẫn.
Tiếu Đằng thẫn thờ. Không ai biết thời khắc này anh đang rơi vào hầm băng, cơ thể lạnh toát, giống như bị con rắn độc cắn xé, toàn thân đều là cảm giác đau đớn và lạnh lẽo.
Anh bình tĩnh nhìn Dung Tư. Dung Tư thắt hai bím tóc nhỏ, mắt to lưng tròng, người như cái bánh bột trắng bóc, hiền lành vô hại.
Mơ hồ có một loại hận ý không rõ dần dần sinh sôi.
Anh đột nhiên nhớ đến ánh mắt Lưu Cương nhìn anh năm đó, bỗng nhiên giật mình, hơi suy nghĩ, bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên ban nãy: “Còn đây là…”
Thiếu niên rất hào phóng: “Cháu là Đàm Mật.”
Dung Lục cười bổ sung: “Là em trai cùa Đàm Dao.”
“Ồ…”
Liễu Ngưng lấy kính râm xuống: “Đây là con trai nhà họ Dung hả, đã lâu không gặp!”
Dung Lục thấy cô, sững sờ một giây, sau đó cười: “Chị Liễu.”
Liễu Ngưng tuy mang bầu hơn năm tháng nhưng dáng người vẫn uyển chuyển, dáng dấp như thiếu nữ xinh đẹp, nhìn từ phía sau hoàn toàn không nhận ra là đang mang thai, nếu như không phải vì váy xuông đơn giản, kỳ thực có nhìn trước mặt cũng chẳng nhận ra.
“Đây là con gái cậu à?” Liễu Ngưng khá kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng cậu… Ôi, làm cha bao giờ đấy, con lớn đùng rồi.”
Dung Lục cười.
Mấy đứa trẻ chơi đùa trên bờ cát cũng để ý đến bên này, dừng lại quan sát. Thấy Dung Lục, sau kho bất ngờ, đứa nào cũng thấy lúng túng, nhất thời không ai đi lên, im lặng như tờ.
Hai bên đều im lặng.
Liễu Ngưng mở miệng đùa Dung Tư: “Bé ơi bé à, dì dắt con ra kia chơi với các anh chị nhé?”
Dung Tư gật đầu lia lịa: “Được được được.”
Đợi cô ôm lấy Dung Tư, Đàm Mật cũng đi, Dung Lục nhìn anh: “Chúc mừng nhé.”
“???”
“Mấy tháng rồi?”
Tiếu Đằng nghĩ một chốc, đoán ra Dung Lục hiểu lầm.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, chẳng biết vì sao, anh không muốn giải thích.
Anh không muốn Dung Lục biết anh vẫn còn ở một mình, hoặc là nói, sau khi cậu ta đi, anh vẫn còn độc thân.
“Năm tháng rưỡi.”
Dung Lục cười: “Trông rất khá, xem ra rất hạnh phúc.”
“Ừm.” Có ông chồng cưng chiều hai mươi bốn tiếng một ngày, cô ta có thể không hạnh phúc mới là lạ.
“Kết hôn bao giờ vậy?”
“Mùa xuân năm ngoái.”
Dung Lục khách sáo nói một tiếng chúc mừng.
Dung Tư chơi rất ngoan, bộ dạng ngây thơ đáng yêu, chẳng đáng ngạc nhiên chút nào khi nó được mọi người thích, đặc biệt là Tiếu Ẩn, ôm không buông tay, Đàm Mật cũng xấp xỉ tuổi bọn nó, mấy người trẻ tuổi nhanh chóng hoà nhập.
Còn lại hai ông bố ngồi ở một chỗ không xa, bình tĩnh nói chuyện, giống như trong quá khứ chẳng có khúc mắc gì.
Tiếu Đằng hỏi: “Hai người dắt bé đi du lịch à?”
Dung Lục cười khổ: “Cũng không phải.”
Tiếu Đằng “Ồ” một tiếng. Cũng đúng, vợ Dung Lục chắc cũng đi cùng, chỉ là vừa nãy không thấy mà thôi.
Qua một lúc, có người phụ nữ đi về phía họ, Dung Lục nhìn thấy, cười nói: “Có thể coi là đến.”
Tiếu Đằng phun nước.
Anh vẫn còn nhớ Đàm Dao, cao gầy xinh đẹp, sáng rỡ không gì tả nổi. Còn cái vị bây giờ, mắt thấy cũng phải tới bốn mươi tuổi, mặt mũi thường thường. Coi như hậu sản vóc người biến dạng nhưng cũng đâu đến nỗi ác liệt thế này hả?
Dung Lục nói: “Là bảo mẫu của Dung Tư.”
Tiếu Đằng trấn định lại: “Ồ…”
Bảo mẫu chạy tới, liên tục áy náy: “Xin lỗi cậu Dung, vừa nãy tôi lơ là…”
Dung Lục nói: “Sau này cẩn thận đi, đi đâu nhớ mang nó theo.”
Tiếu Đằng không có tật nhiều chuyện, nhưng cảnh bây giờ thật sự rất kỳ quái, bởi vậy anh vẫn tò mò hỏi một câu: “Vợ cậu đâu?”
Dung Lục cười: “Cô ấy không đến.”
“Bận việc à?”
“Cô ấy đi tham gia hội thảo giúp đỡ bệnh nhân AIDS rồi.”
Tiếu Đằng cảm thấy không quá thoả đáng, năm đó anh cũng như thế này, vợ anh dắt con đi du lịch, anh vùi đầu vào công việc. Sau đó bọn họ ly hôn.
Anh cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể nói: “Ừ. Cậu được nghỉ phép nhiều thời gian rảnh, đáng lẽ nên phối hợp với lịch trình của vợ cậu.”
Im lặng một lát, Dung Lục lại nói: “Anh không biết à, bọn em ly hôn rồi.”
“Khục khục khục…” Nước trái cây Tiếu Đằng nín nửa ngày không chịu được, sặc lòi bán họng.
Dung Lục giúp anh vỗ lưng thuận khí. Tiếu Đằng không muốn thất thố trước mặt người khác, nhưng nước sặc lên tận mũi, ho khụ không ngừng, mặt mũi đỏ bừng.
Dung Lục đưa cho anh một chiếc khăn tay, anh cầm lấy lau đi, sau đó nhanh chóng tỏ vẻ không sao cả, cau mày hỏi: “Làm sao thế?”
Dung Lục cười: “Thật ra chẳng có chuyện gì cả, cô ấy nói ly hôn trước. Em đồng ý.”
Tiếu Đằng “À” một tiếng.
Anh chợt thấy khoan khái, gần như là khoái trá, tạm thời gọi đây là cười trên sự đau khổ của người khác đi.
“Vậy cậu, cha mẹ hai bên, không can thiệp à…”
“Bố mẹ em rất văn minh, đối với đời sống tình cảm của bọn em ấy mà, phân hay hợp, họ cũng chẳng nhúng tay, ” Dung Lục nói, “Dù sao đều là người trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì.”
“Nói cũng đúng.” Vợ chồng Dung Chính Nghĩa thật sự là bậc phụ huynh rộng lượng.
“Nhưng bố mẹ vợ em thì sắp tức chết luôn.”
Dung Lục kể chuyện nhà, Tiếu Đằng không cắt ngang. Tuy có hơi ngoáy vào vết thương của người ta nhưng anh vẫn muốn nghe.
“Bọn họ rất truyền thống, mọi chuyện đều đặt hạnh phúc gia đình lên hàng đầu. Nhưng Đàm Dao căn bản không cần gia đình. Cô ấy rất ngang, nhất định không để cho họ hài lòng. Nhưng dù sao cũng là tương lai của mình, cô ấy nhượng bước, đồng ý kết hôn kéo dài huyết thống, họ có truy cứu thêm cũng vô dụng, cô ấy chẳng thèm để ý đâu.”
Dung Lục nhìn anh với vẻ phức tạp, cười nói: “Có phải anh cho rằng Đàm Dao như thể không có gì để chê không?”
Tiếu Đằng không phủ nhận.
“Người vĩ đại không thể chu đáo. Người như Đàm Dao, cô ấy dành hết tình thương cho người khốn khó, còn với người nhà cực kỳ vô tình, vì căn bản không rảnh bận tâm, ” Dung Lục nói, “Cho nên quan hệ của cô ấy với bố mẹ rất lạnh nhạt, Tư Tư cũng giao cho em nuôi.”
“Con người mà, một đời có thể làm tốt một chuyện, cũng đã rất đáng gờm rồi.” Chẳng biết tại sao, Tiếu Đằng lại nói hộ cho Đàm Dao.
Tuy khác cô một trời một vực, nhưng anh vẫn có thể hiểu cô không hoàn mỹ.
Dung Lục cười: “Đúng thế. Cô ấy rất tốt. Cho nên bọn em bây giờ vẫn còn là bạn.”
Hồi lâu, Tiếu Đằng an ủi: “Tội nghiệp cậu.”
Biết Dung Lục sống không hạnh phúc, anh vốn cho rằng mình sẽ cảm thấy sung sướng. Nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.
Anh vẫn hi vọng, ít nhất đối phương biết quý trọng Dung Lục.
Dung Lục cười: “Không có đâu.”
“Chắc cậu khó vượt qua lắm.”
“Không mà, ” Dung Lục cười, “Trước khi lấy nhau em đã biết cô ấy như thế nào rồi.”
“…”
Tiếu Đằng không khỏi ghen tị với Đàm Dao. Cho dù có tì vết thì vẫn có người yêu.