Tiếu Đằng nhìn thấy hai người qua khe cửa khép hờ, đang muốn đi, lại nghe Thân Dịch nói: “Tiếu Đằng kỳ quá, lần này to chuyện rồi, đám người kia giờ nói anh ấy thành cái gì ý không biết, nếu mà là tôi á, chắc phiền chết luôn.”
Dung Lục đáp lại: “Kỳ thực không có gì, anh ấy không để ý đâu. Sau đợt này thì người ta cũng quên mất thôi. Dư luận chẳng mấy chốc sẽ chìm xuống, mỗi ngày đều có tin mới hơn, làm gì có ai rảnh mà cứ đi để ý mãi chuyện người khác được.”
“…” Dung Lục đúng là hiểu anh vô cùng.
Thân Dịch vừa đi một quân trắng: “Cậu thấy chuyện này thế nào?”
Dung Lục lắc đầu: “Tôi chẳng thấy thế nào cả. Chuyện của họ, tôi là người ngoài không tiện đánh giá.”
Thân Dịch lại hỏi: “Cậu nói thế chứng tỏ cũng không tán thành cách làm của Tiếu Đằng à?”
Dung Lục nói: “Tôi chỉ thấy anh ấy làm thế là quá nhẫn tâm thôi. Có lúc tôi cảm thấy anh ấy đúng là sống mà không có trái tim.”
Thân Dịch nói: “Thế mà tôi cứ tưởng cậu thích anh ta ở điểm này chứ.”
Dung Lục cười: “Trông tôi giống cuồng tự ngược thế à?”
“Có tí tẹo như thế đấy á há há. Không phải là cậu thích người giỏi giang à, người làm đại sự thì làm gì có ai không tàn nhẫn?”
“Có lúc anh ấy vô tình đến đáng sợ. Cậu không tưởng tượng nổi đâu, ” Dung Lục lại lắc đầu, đây là lần thứ hai cậu ta lắc đầu, “Vô tình ấy mà, nếu chỉ một chút thì mới có ý tứ. Nếu quá thì chẳng phải chuyện thú vị gì. Tôi không biết liệu mình có thể chịu nổi hay không.”
Thanh niên đánh ra một quân đen, ăn mất nước trắng, sau đó nói: “Thật ra tôi nghĩ, lúc đó chắc tôi cũng không chịu được.”
Tiếu Đằng không quấy rầy hai người kia, lặng lẽ đi, tỉnh táo về phòng.
Anh hiểu hàm nghĩa trong lời nói này. Dung Lục lạnh lùng xa lánh bởi vì không thích sự hung ác vô tình của anh.
Sau khi sự mới mẻ hiếu kỳ mất đi, bản chất bên trong, chung quy vẫn khiến Dung Lục từ bỏ.
Anh luôn nghĩ, thế giới này chỉ cần thực lực, chỉ cần mạnh mẽ là có thể có được tất cả, bao gồm tình cảm.
Dù sao thì những người xung quanh anh vẫn luôn rõ điểm này, làm gì có ai thấy anh có lợi mà không tìm cách tiếp cận anh.
Nhưng anh sai rồi.
Tiếu Đằng nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong gương, chẳng có chút nào lương thiện, lặng lẽ cười.
Trở thành kẻ ác là ưu điểm của anh, anh chưa bao giờ sợ làm kẻ ác, cũng không sợ thừa nhận mình là kẻ ác.
Tiếu Đằng nghĩ, có lẽ đến lúc đuổi Dung Lục đi rồi.
Ở nhà anh, ăn cơm của anh, đã vậy còn ghét anh. Kẻ làm khách như vậy không nên khoan dung, anh không thể phá giới hạn của mình.
Nhưng phải nói thế nào?
Đương nhiên anh chẳng sợ làm mất lòng ai. Chỉ là, cứ tưởng tượng đến lúc mình mở miệng nói đuổi Dung Lục đi, trái tim anh như có cái gì đâm vào, giật thót từ tim lan đến toàn thân, không cách nào ức chế.
Rất không tốt, sẽ làm anh mất tự nhiên. Mà anh thì không thể biểu hiện ra sự mất tự nhiên.
Tiếu Đằng hạ quyết tâm.
Đoạn đường từ gara đi vào nhà chính, anh đã tự mô phỏng hết thảy tình huống, để tránh đến lúc mình mở miệng lại nói linh tinh.
Anh mường tượng ra tất cả phản ứng có thể có của Dung Lục. Lúc cần thiết anh vô cùng lạnh lùng trầm ổn, dù cho sự run rẩy, do dự, đều sẽ làm cho anh mềm yếu. Mà anh không thể mềm yếu.
Tiếu Đằng bước vào cửa, dường như là ngay lập tức, anh đã phát hiện ra sự khác thường, vì vậy anh nhìn quanh một lượt, sau đó cao giọng hỏi: “Dung Lục đâu?”
Mẹ Hoàng nói: “Cậu chủ, trưa nay cậu Dung Lục đã sắp xếp hành lý, bảo là về nhà ăn tết, cậu ấy bảo tôi báo với cậu một tiếng…”
“…”
Tiếu Đằng hít ngụm khí lạnh nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời choáng váng.
“Cháu biết rồi.”
So với lần trước thì có tiến bộ hơn, ít nhất Dung Lục còn bảo mẹ Hoàng báo lại, xem như là lên tiếng chào hỏi.
Mà, thật sự tiến bộ hơn sao?
Dung Lục thật sự hiểu rõ anh. Nếu như Dung Lục trở thành kẻ thù của anh thì đúng là uy hiếp, cậu ta biết cách làm thế nào để giáng cho anh một đòn chí tử.
Giống như bây giờ.
Anh không có cách nào đánh trả.
Bắt đầu từ lúc Dung Lục ghét anh, ngay cả cơ hội cho anh phản kích cậu ta cũng không chịu nhường.
Tiếu Đằng bỏ lên lầu, lúc đi qua cửa phòng Dung Lục, anh dừng lại một lúc, sau đó mở cửa ra.
Khác với lần trước, phòng gọn gàng sạch sẽ.
Anh dò xét một vòng, Dung Lục mang hết đồ của mình đi, căn phòng lại trở lại như lúc cậu ta chưa đến.
Không vội vàng, cũng không tính là đi mà không lời từ biệt.
Dung Lục đã nghĩ kỹ, tính hay lắm.
Lần trước cậu ta đi, anh từng cho rằng cậu ta đi là vì giận dỗi, là vì anh đối xử với cậu ta không tốt. Khi đó anh nghĩ rất nhiều, nếu như Dung Lục về, nếu như anh đối xử với cậu ta tốt hơn, nhẹ nhàng hơn, có khi nào chuyện sẽ khác đi không.
Nhưng thật ra chẳng có gì khác cả.
Tiếu Đằng đứng lặng lẽ, tự cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng. Hoá ra cửa sổ không chốt, bị gió thổi mở, gió đêm lùa vào làm căn phòng lạnh băng.
Tiếu Đằng đóng cửa sổ lại, cành cạch một tiếng, ngăn cách đêm đông giá rét bên ngoài.
Dung Lục đã đi được một tuần.
Tiếu Đằng từ mất ngủ, đến hơi ghét, cuối cùng là sợ ngủ.
Bởi vì đó là lúc anh không thể khống chế suy nghĩ của mình.
Anh sẽ mơ thấy Dung Lục.
Người đã đi rồi nhưng bóng hình vẫn còn dằn vặt anh. Giống như bị bệnh, chữa khỏi rồi mà còn để lại di chứng.
Dùng cà phê đậm đặc để duy trì tỉnh táo, đại não mệt mỏi không chịu khống chế lại tự động nghĩ tới rẩ nhiều chuyện không đâu.
Anh đã từng nghĩ, nếu m ngày đó không làm như vậy với Lưu Cương, hoặc là chẳng phải nói, hoặc là…
E rằng, Dung Lục vẫn để ý đến anh như trước.
Mà chính anh cũng rõ, sau khi cảm xúc mãnh liệt do hormone che mờ hai mắt qua đi, sớm muộn gì cậu ta cũng ý thức được anh là hạng người như thế nào.
Sớm hay muộn đều phải tới.
Từ khi mới bắt đầu, mỗi ngày anh đều nghĩ, không biết đến khi nào Dung Lục sẽ cút khỏi cuộc sống của anh.
Mà hiện tại, không cần đoán nữa.
Chuyện anh căm ghét vì không biết giờ cũng đã biết, bụi bậm lắng xuống, lẽ ra nên cảm thấy thoải mái mới phải.
Nhưng Tiếu Đằng biết hiện thực và thoải mái chẳng liên quan gì đến nhau, anb biết mình đang đau khổ.
Cho dù anh chẳng muốn đi tìm nguyên nhân.
Tiếu Đằng dừng lại trước mái che của rạp chiếu phim.
Anh từng đến đây.
Anh còn nhớ ngày đó mưa rơi vần vũ, thanh niên đứng chỗ này chờ anh.
Dù giờ người không còn nữa.
Con người đúng là sinh vật kỳ quái, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng có thể làm mọi thứ thay đổi.
Anh ngơ ngác vài giây, đột nhiên có người nhẹ nhàng, mang theo nghịch ngợm vỗ vai anh.
Tiếu Đằng chấn động, vội quay đầu nhìn lại.
Anh thấy khuôn mặt cười tươi rạng rỡ như hoa mùa xuân.
“Trùng hợp thế, đúng là anh rồi.”
“…”
Liễu Ngưng cười híp mắt: “Em định đi xem phim, anh cũng thế à?”
“… Không.”
“Mình anh đi dạo phố hả?”
“… Tôi đi mua ít đồ.”
“Đồ Tết sao?”
“… Ừ.”
“Á? Mua đồ Tết phải có người chuyên lo chứ.”
Tiếu Đằng cảm thấy bất đắc dĩ, mà Liễu Ngưng đem lại cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc, cảm giác mà không thể nào không trả lời.
“Cho bọn nhỏ.” Một năm này rốt cục anh cũng ý thức được, mua quà cho con là việc mà người bố nên làm.
“Anh đã nghĩ ra mua cái gì chưa? Anh có ba đứa con gái đấy, anh biết bọn nó thích gì không?”
Tiếu Đằng không còn gì để nói: “…Không.” Đúng là anh không biết. Phụ nữ là sinh vật mà anh không thể nào đoán nổi.
“Như vậy đi, em đi chọn cùng anh.”
Tiếu Đằng hơi buông lỏng cảnh giác: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, muốn cảm ơn thì mời một bữa đi. Em đang lo ăn một mình buồn đây.”
“…”
Tiếu Đằng không từ chối, anh vẫn có phẩm chất lịch lãm của một quý ông, ga lăng với phụ nữ.
Hơn nữa anh cũng sợ đi một mình, không có gì để phân tán sự chú ý. Có người khác ở cùng, di chứng suy nghĩ lung tung của anh cũng sẽ nhẹ đi.
Hai người vào nhà hàng ăn tối, Liễu Ngưng nhìn đồ ăn xếp đầy bàn, cảm thán.
“Có đàn ông vẫn là tốt nhất.”
“???”
“Vì người khác sẽ cho rằng đồ ăn sạch trơn là do anh ăn hết.”
“…”
Liễu Ngưng nhìn anh: “Hình như anh không vui?”
Tiếu Đằng lập tức nói: “Không.”
“Thoải mái đi, mặt anh đơ quá.”
“…”
“Mà trông anh khó ở như thế, có phải bị đá không?”
“…”
Liễu Ngưng rất hưng phấn: “Nói trúng rồi hả? Không thì mắt anh trừng trừng như phun lửa thế kia làm gì?”
Tiếu Đằng cũng hết cách, giữ vững im lặng.
Liễu Ngưng thở dài: “Haiz, xem ra người xinh đẹp cũng không phải muốn cái gì được cái đó, em như thế, anh cũng như thế.”
Tiếu Đằng cạn lời: “…”
“Đáng thương quá, hay là mình thành một đôi luôn đi?”
“…” Tiếu Đằng nói, “Cảm ơn, tôi không có ý định tái giá…”
Liễu Ngưng lườm anh một cái: “Em chỉ đùa anh tí thôi, anh đừng có nghiêm túc từ chối như thế chứ, làm người ta xấu hổ quá.”
“…”
“Em biết anh không thích em. Có lẽ anh thích người khác mất rồi.”
“Dù Lăng á?” Tiếu Đằng lắc đầu, “Không. Tôi quên cô ấy lâu rồi.”
Từ sau lần gặp đó, anh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lúc người ta sẽ nói yêu sâu đậm và tổn thương sâu đậm, gộp vào làm một mà thôi.
Liễu Ngưng hứng thú: “Hê, hoá ra anh cũng có nhiều chuyện hay nhỉ, kể nghe coi đi.”
“…”
“Không thì em kể chuyện của em trước nhé, chúng ta trao đổi?”
“… Không cần, cảm ơn.”
“Ê, anh có biết anh càng như vậy thì càng khiến người khác tò mò muốn tìm hiểu không hả, Trước kia em học báo chí đấy, cho nên em rất hiếu kỳ…”
“…”
“Này, anh đừng đi chứ…”
Làm cho Tiếu Đằng hoàn toàn bất ngờ chính là, Liễu Ngưng lại trở thành bạn của anh.
Bạn khác giới, không phải bạn gái. Cô cũng chẳng tỏ vẻ muốn trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Tiêud, thỉnh thoảng tới tìm anh chơi, còn thẳng thắn vào nhà.
Liễu Ngưng có vài điểm tương tự với Dung Lục, luôn có những ý tưởng mới mẻ táo bạo, không ngừng không mệt, có thể chơi đến cùng với mấy đứa nghịch như quỷ trong nhà.
Mỗi lần đến, Liễu Ngưng đều mang đồ ăn với đồ chơi. Đồ ăn của Liễu Ngưng xác thực ngon hơn trên thị trường, ngàn tầng bánh, phiên đường bánh ngọt, rất được yêu thích. Cho nên chỉ cần mấy ngày mà cô đã đánh cho nhà họ Tiếu không biết trời trên đất dưới thế nào.
Cuối cùng Tiếu Đằng cũng hiểu cái gì gọi là “chết vì ăn”.