Mười hai giờ đêm, Chu Vĩ Xuyên chạy đến bệnh viện.
Đã khuya, trong phòng bệnh tắt đèn, cả hành lang vắng lặng, hắn mượn ánh đèn trên hành lang nhìn trộm vào trong.
Thích Nguyên Hàm quay lưng ra cửa, giả bộ đã ngủ say, không muốn đối mặt với tình cảnh rối loạn này.
Chu Vĩ Xuyên muốn đẩy cửa đi vào, bị y tá ngăn lại, y tá nói bệnh nhân cần được nghỉ ngơi thật tốt, lại giục hắn đến phòng thanh toán thanh toán hết tiền viện phí.
Bọn họ đến đảo để bàn dự án, những thứ như bảo hiểm y tế không đem theo, chỉ đem giấy tờ thông hành cần dùng.
Chu Vĩ Xuyên đưa chứng minh thư lấy từ trong phòng của Thích Nguyên Hàm, một cái là của vợ hắn, một cái là của tình nhân hắn.
Hai cái thẻ này được đặt ở trong balo của Thích Nguyên Hàm, hắn tìm thấy cùng lúc.
Vẻ mặt Chu Vĩ Xuyên cực kỳ phức tạp, cả y tá cũng nhìn ra, hỏi: "Anh sao vậy, trong người không khỏe hả? Hay là gọi khám khẩn cấp xem sao."
Chu Vĩ Xuyên lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Có thể hỏi một câu không? Sao hai người họ lại rơi xuống biển vậy?"
Y tá cũng không rõ, cô ta cũng chỉ nghe người khác nói, tin đồn nhảm, nói cái gì mà hai cô gái bị gia đình cấm cản, nhất thời xúc động, vì tình mà chết, người này nhảy xong đến người kia, lúc đầu cô ta còn tin, sau đó nghe nói là em họ cùng chị dâu, cũng chẳng còn chuyện gì để buôn nữa.
Cô ta nói: "Ngày mai anh hỏi vợ với em họ anh thì biết."
"Vợ tôi cùng với em họ tôi..." Vẻ mặt Chu Vĩ Xuyên càng phức tạp, hỏi bằng giọng điệu khác: "Thế... đến bệnh viện họ có đánh nhau không, nhìn họ bị thương nặng như vậy, nhất là em họ kia của tôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu nhỉ."
Hắn có chút sợ Thích Nguyên Hàm đánh chết người.
Hắn có mấy người bạn nɠɵạı ŧìиɦ bị phát hiện, mấy bà vợ kia đều rất dữ dằn, tát thẳng lên mặt đối phương, ghê gớm hơn là còn chụp ảnh khỏa thân tung ra ngoài, làm cho đối phương thân bại danh liệt mới chịu ngừng.
Mặc dù Thích Nguyên Hàm không giống với người sẽ làm ra những chuyện đó, nhưng gánh không được tình yêu của Thích Nguyên Hàm dành cho hắn, Thích Nguyên Hàm yêu hắn như vậy, nếu như phát hiện ra hắn nɠɵạı ŧìиɦ, chắc sẽ tuyệt vọng mất.
Chu Vĩ Xuyên khá sợ.
"Đánh nhau?" Y tá khó hiểu nhìn hắn, sau đó lắc đầu, "Không có đâu, tôi thấy vợ anh chăm sóc em họ anh rất tốt, yên tâm đi, hai người họ rất hòa thuận."
"Thế sao..."
Chu Vĩ Xuyên vẫn không tin, lúc nhận được tin tức, hoang mang thì vẫn có, đồng thời cũng trấn tĩnh, lập tức phái người đi kiểm tra xem có chuyện gì, tốc độ của đàn em rất nhanh, ở trên mạng tìm được mấy video đưa cho hắn xem.
Trong video, Thích Nguyên Hàm cực kỳ hung dữ, ác ý véo miệng của Diệp Thanh Hà, véo thôi còn chưa bõ tức, còn vặn mạnh một cái trên mặt Diệp Thanh Hà.
Xem kiểu gì cũng thấy Thích Nguyên Hàm đang dạy bảo Diệp Thanh Hà.
Y tá trả chứng minh thư cho hắn, hắn vân vê hai cái thẻ, để cạnh nhau, hai khuôn mặt lúc đối diện ống kính, khóe miệng đều nhấc lên, dáng vẻ như cười như không, cứ cảm thấy, cứ cảm thấy...
Hắn nói không ra được cảm xúc gì, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai.
Phòng bệnh thường dân của Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm không có chỗ cho hắn, y tá cũng không cho hắn thêm giường, hắn tìm được một khách sạn lân cận để ở, cả đêm không cách nào ngủ được, trằn trọc đợi trời sáng, hắn lập tức bò dậy đến bệnh viện tìm người.
Hai người bị thương rất nghiêm trọng, đêm qua cũng ngủ khá muộn, bây giờ vẫn chưa tỉnh, hắn đứng ở ngoài hai tiếng đồng hồ.
Thích Nguyên Hàm dậy trước, đau đầu nên tỉnh.
Tối qua không thấy đau, lúc tỉnh dậy đầu bắt đầu choáng váng, sưng to như muốn nổ, dù có như vậy, giấc mộng đêm qua của cô lại rất yên bình.
Cô mơ thấy bản thân rơi xuống biển, thế giới dưới đáy biển rất khác lạ, nguy hiểm mà mê người, có lúc thì cô mặc bộ đồ lặn, bơi tự do quanh làn san hô, có lúc lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chìm xuống, bồng bềnh, lại giống như thoát khỏi gông xiềng.
Lần đầu tiên Thích Nguyên Hàm mơ như vậy.
Những năm tháng trước đây, chỉ cần trong giấc mơ của cô xuất hiện biển, cô sẽ rơi xuống không kiểm soát, bị rong biển, các loài cá xé vụn, cô không thoát khỏi giấc mộng này, chỉ có thể bị vực sâu biển cả nuốt trọn.
Cho nên mỗi đêm cô đều phải uống thuốc, nỗ lực để bản thân khỏe lại, trốn tránh giấc mộng này.
Chu Vĩ Xuyên lặng lẽ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thích Nguyên Hàm, hắn để hai cái thẻ chứng minh lên tủ, thăm dò hỏi: "Sao em lại cùng Diệp Thanh Hà rớt xuống biển?"
Mới sớm ra đã phải trả lời câu hỏi này, Thích Nguyên Hàm khá chịu, cô liếc mắt, vẫn chưa nghĩ nên đối phó với sự nghi ngờ của hắn như thế nào, chỉ ấn huyệt thái dương, nói: "Không phải là anh nên quan tâm đến sức khỏe của em như thế nào trước hả?"
Chu Vĩ Xuyên càng muốn biết lý do Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà rơi xuống biển hơn, nói: "Anh đã hỏi bác sĩ về tình trạng của hai người rồi, phải nằm viện nửa tháng, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt."
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.
Sắc mặt Chu Vĩ Xuyên bắt đầu trầm xuống, giọng điệu nặng nề, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lễ thất tịch đang yên đang lành, em lại cùng em ấy rớt xuống biển."
"Rót cho em cốc nước trước đã." Miệng của Thích Nguyên Hàm khô khốc, khóe miệng tróc da chết, đợi hắn đưa cốc nước đến, uống một ngụm, nói: "Em ấy lắm miệng, hai bọn em liền cãi nhau, sau đó thuyền gặp sóng, bị lật chìm xuống biển."
"Đơn giản vậy thôi à?" Chu Vĩ Xuyên không tin cho lắm, hắn có rất nhiều câu hỏi, thậm chí không biết nên hỏi từ đâu, không thể nghĩ ra cái gì hỏi cái đó, nói: "Vậy, tối qua là thất tịch, sao hai người lại đi ra bãi biển, không phải em ấy đang ở Hoa thị sao, đừng nói là em ấy ở đây suốt, rồi cùng em..."
Thích Nguyên Hàm ngước mắt, đầu dựa vào giường, bình tĩnh đáp lời hắn, nói: "Không phải anh là anh họ của em ấy à, anh không biết thì làm sao em biết được? Em ấy rủ em đi chơi, thì em đi, không phải lần trước anh nói em ấy ở cùng với bạn trai sao."
Chu Vĩ Xuyên bị hỏi cho cứng họng.
Hắn tương đối chột dạ, lần trước Diệp Thanh Hà gọi điện cho hắn có gọi một tiếng "Người yêu ơi", Thích Nguyên Hàm ngồi ngay bên cạnh hắn, chuyện này đã qua lâu rồi, hắn đã quên sạch, không ngờ Thích Nguyên Hàm vẫn còn nhớ.
Chu Vĩ Xuyên không dám hỏi tiếp, sợ làm lộ thân phận của Diệp Thanh Hà, nếu như Thích Nguyên Hàm không biết mối quan hệ kia của hắn và Diệp Thanh Hà, thì hắn cũng không định nói cho Thích Nguyên Hàm biết.
Cụ thể tại sao Diệp Thanh Hà lại đến tìm Thích Nguyên Hàm, hắn có suy nghĩ riêng của hắn, chắc chắn là hắn công tác mãi không về, Diệp Thanh Hà nhớ hắn, sợ hắn vứt bỏ nàng, nên lén lút đến gặp mình, lại đi đến trước mặt vợ hắn cho biết mình tồn tại.
Đúng thật là một tình nhân không an phận.
Hắn nhìn sang giường bệnh khác, bất mãn với cách làm của Diệp Thanh Hà, trong lòng thầm đắc ý, hai người phụ nữ rớt xuống biển vì hắn, còn ra tay đánh nhau, ai nghe cũng phải ngưỡng mộ.
Chu Vĩ Xuyên hạ quyết tâm, cho dù hắn chưa định đá Diệp Thanh Hà, vẫn còn khá hứng thú với Diệp Thanh Hà, nhưng hắn vẫn phải cảnh cáo Diệp Thanh Hà hai câu, không thể để Diệp Thanh Hà coi trời bằng vung như vậy được.
Thích Nguyên Hàm liếc Chu Vĩ Xuyên một cái, là biết hắn đang nghĩ gì.
Cái sức tưởng tượng này, không đi phá giới showbiz thì tiếc thật.
Chu Vĩ Xuyên ngồi lì trong phòng bệnh nửa tiếng đồng hồ, không chịu đi, mười rưỡi rồi cũng không nghĩ đến việc đi mua bữa sáng, chỉ muốn đợi Diệp Thanh Hà dậy, dọa nạt nàng xíu.
Nhưng Diệp Thanh Hà mãi vẫn chưa dậy.
Thích Nguyên Hàm nói: "Anh đi mua cái gì ăn đi, lúc dậy là ăn được luôn, tụi em đỡ đói bụng."
"Để anh gọi người đem đến." Chu Vĩ Xuyên lấy điện thoại gọi ship.
"Tùy anh." Thích Nguyên Hàm không ngồi dậy được, đầu nặng nề, cô cũng nằm xuống ngủ một lúc.
Đợi đến khi y tá đến kiểm tra, đo nhiệt độ xong mới biết, Diệp Thanh Hà sốt rồi, Thích Nguyên Hàm thì sốt nhẹ, y tá lạnh nhạt nhìn Chu Vĩ Xuyên, nhắc nhở: "Đàn ông các anh sao thế, ngồi ở đây cả buổi sáng, cũng không biết đường gọi bác sĩ đến xem sao, tối qua không phải đã dặn anh rồi sao, bệnh nhân mà khó chịu thì gọi bác sĩ, còn kéo bệnh nhân nói chuyện cả ngày trời."
"Cái này...ừm, thật sự xin lỗi." Chu Vĩ Xuyên vội xin lỗi, còn nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Cô bé tiếng thôi, đừng để vợ tôi nghe thấy."
"Anh ra ngoài đi, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi."
Chu Vĩ Xuyên nào dám ở đây nữa, hắn chưa từng cẩn thận chăm sóc một người, gọi ship đồ ăn còn quên, hắn chạy nhanh ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày.
Hai ngày này, Thích Nguyên Hàm với Diệp Thanh Hà chẳng để tâm gì đến Chu Vĩ Xuyên, không chỉ vì mệt, mà còn ghét Chu Vĩ Xuyên phiền.
Nghỉ ngơi ba ngày, cơ thể dễ chịu hơn chút, mới có thể nói chuyện với hắn.
Thích Nguyên Hàm hồi phục nhanh, đã có thể xuống giường, Diệp Thanh Hà tạm thời vẫn chưa được, còn phải đợi vết thương lành lại, tay phải nàng đau, nẹp trên tay còn chưa tháo, lúc ăn cơm phải có người đút.
Lần nào, nàng cũng không cầm chắc đũa, vài lần gắp thức ăn, đâm chọc rơi vãi lung tung, không được miếng nào vào bụng.
Chu Vĩ Xuyên liếc qua, trong lòng rục rịch, muốn lại đút nàng ăn, cố ý nói: "Em như thế này thì ăn sao được, người gầy cả rồi, phải có người đút ăn chứ."
Diệp Thanh Hà gật đầu, cười với Chu Vĩ Xuyên, nói: "Nhưng mà, em để vợ anh đút em ăn cơm, chắc anh để ý lắm nhỉ?"
"Hả?" Chu Vĩ Xuyên ngây ngốc.
Hắn không nói được chỗ nào quái lạ, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Diệp Thanh Hà lại nói: "Nếu anh để ý thì bỏ đi." Nàng lại cầm đũa đâm chọc lung tung, đồ ăn suýt bay đến mặt Chu Vĩ Xuyên.
"Anh.. anh không để tâm đâu." Chu Vĩ Xuyên sao có thể chịu đựng được giọng điệu mềm yếu này của Diệp Thanh Hà, cảm thấy Diệp Thanh Hà tán tỉnh hắn trắng trợn như vậy, vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa thấp thỏm không yên, sợ Thích Nguyên Hàm phát hiện ra điều gì.
Hắn giả bộ hào phóng cười haha nói: "Sao thế được, ăn cơm thôi mà, để chị dâu đút cho em."
Nhưng, khi hắn đỡ Thích Nguyên Hàm đến bên giường Diệp Thanh Hà, thấy rất vô vị, Diệp Thanh Hà cười rất ngọt ngào, một bát cháo mặn kia như rắc đường, Thích Nguyên Hàm ngồi ở ghế bên giường, hắn không còn chỗ chỉ có thể đứng, ánh mắt hai người đều không đặt ở trên người hắn.
Chu Vĩ Xuyên bám vào tay vịn cuối giường, cố gắng thu hút sự chú ý, nói: "Thanh Hà, sao em lại chạy đến đây làm gì?"
Thật ra hắn nhân cơ hội Thích Nguyên Hàm đi vệ sinh, đã lén lút hỏi Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà trả lời hắn là vì chán, sợ cô đơn, nhớ vợ hắn.
Giọng điệu nàng nói rất không đáng tin, Chu Vĩ Xuyên không tin, cho rằng nàng đang giận dỗi hắn, cố ý nói ngược lại.
Con người đa nghi luôn như thế, không bao giờ tin sự thành thực của người khác, nhưng khi người khác nói thật, hắn lại cho rằng nói dối.
Chu Vĩ Xuyên là đại diện, hắn cố ý hỏi Diệp Thanh Hà trước mặt Thích Nguyên Hàm, để tăng độ tin tưởng của Thích Nguyên Hàm dành cho hắn.
Diệp Thanh Hà nói: "Tất nhiên là vì muốn ở bên chị đó."
Chu Vĩ Xuyên thỏa mãn gật đầu, lại nhìn vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không cười, chỉ cầm lấy bát, múc cháo đưa đến bên môi Diệp Thanh Hà, "Há miệng."
Diệp Thanh Hà nếm một miếng, cau mày nói: "Chị, nóng."
Nóng cái gì mà nóng.
Tay Thích Nguyên Hàm đang cầm bát, sao chẳng thấy nóng tý nào?
Thích Nguyên Hàm múc tiếp một thìa cháo, cô cúi đầu thổi, rồi đưa đến bên miệng nàng, "Không nóng nữa." Lạnh ngắt luôn rồi.
Diệp Thanh Hà ăn, "Chị đút ăn ngon hơn hẳn."
Hết miếng này đến miếng khác, một bát cháo nhỏ, như thể không đút hết nổi, Diệp Thanh Hà chỉ viên thịt nhỏ trong bát cháo, nói: "Cái này khá ngon, đút em thêm một miếng."
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: "Rất ngon hả?"
"Không phải chị nếm thử cái là biết luôn sao?" Nàng ngầm chỉ Thích Nguyên Hàm ăn một miếng.
Thích Nguyên Hàm đổi thìa, ăn một miếng, mùi vị thực sự không tệ, mềm mềm, Chu Vĩ Xuyên rất muốn chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người, sáp đến, hỏi: "Vị như thế nào, nghe hai người nói ngon như vậy, anh thèm rồi."
"Có chút giống món tôm trượt." Thích Nguyên Hàm nói, "Còn thêm những gia vị khác, nếm không ra, ngon hơn những quán trước." Nói xong, múc cháo đưa đến bên miệng Diệp Thanh Hà.
Chu Vũ Xuyên cười nói hắn cũng muốn ăn một miếng, Diệp Thanh Hà mở miệng nói: "Chúng ta đều muốn ăn như vậy, anh lại đi thua thêm đi."
"Anh đi mua sao?" Chu Vĩ Xuyên khó hiểu nhìn nàng, nhưng trong phòng đều là bệnh nhân, chỉ có hắn là có thể hoạt động.
Thích Nguyên Hàm đưa bát cho hắn, "Thế em đi?"
Diệp Thanh Hà nói: "Chị đang bị thương, sao có thể để chị đi được."
Mỗi người một câu, rất giống người xướng người tùy, giọng điệu cũng không gắt gỏng, Chu Vĩ Xuyên lại cảm thấy mình bị chơi rồi, hắn tự nhiên không thể để Thích Nguyên Hàm đi.
Chu Vĩ Xuyên lấy lòng bọn họ, nói: "Anh đi anh đi, nhưng cháo này mua ở đâu nhỉ, anh không biết chỗ mua, xem xem có thể gọi ship được không."
Diệp Thanh Hà nói: "Ship không đem vào được đâu."
Nàng rất có năng lực mở mắt nói linh tinh, rõ ràng chỉ cần gọi ship đem đồ đến.
Thích Nguyên Hàm múc một thìa cháo, "Ăn đi."
Sau đó, cô nhẹ nhàng nhấc chân, giẫm lên tờ đơn ship đặt hàng.
Chu Vĩ Xuyên đành phải đứng dậy, nói: "Anh ra ngoài xem sao, mua được thì anh mua, không mua được thì anh đem cái khác về vậy."
Thích Nguyên Hàm đưa túi ở trên tủ cho hắn, bảo hắn bỏ rác vào, lần đầu tiên mở miệng ăn nói linh tinh, "Chắc là ở đường phía Đông, anh lượn thêm hai vòng là đến."
"Được thôi." Chu Vĩ Xuyên xách túi rác, đi đến cửa lại quay đầu nhìn họ.
Vợ hắn đút cháo cho tình nhân hắn, thân mật như vậy, tình nhân của hắn cười rất ngọt ngào, tuy hắn làm mất dự án hải đảo, nhưng hắn có hai người phụ nữ yêu hắn.
Chu Vĩ Xuyên xách túi rác đi thang máy, không biết có phải vì trọng trách bớt đi, hắn lại cảm thấy có chút quái lạ.
Lúc đi ra hắn nhận cuộc gọi của bạn mình, người bạn giả như quan tâm thương tích của Thích Nguyên Hàm, thật ra là đang trêu chọc hắn, "Hahahaha, Vĩ Xuyên, vợ cậu có hỏi cậu, cô ấy và Diệp Thanh Hà rớt xuống biển, cậu cứu ai trước không?"
Chu Vĩ Xuyên đau đầu, "Không hỏi, cứ cảm thấy là lạ."
"Lạ thế nào, hiện tại ai cũng ngưỡng mộ cậu, vợ với tiểu tam động tay động chân vì cậu, lật cả thuyền, lão đàn ông nào làm được như cậu, đúng là đỉnh cao cuộc đời."
Nói thì như vậy, Chu Vĩ Xuyên vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không tiện nhắc đến, nói vợ với tiểu tam ở bên nhau, bản thân như background, nói thêm hai lời, là cảm thấy bản thân như người thứ ba chen chân vào.
Nhưng nghe những lời ngưỡng mộ của bạn bè, lòng tự tôn của người đàn ông trỗi dậy, Chu Vĩ Xuyên cười to haha, đến nỗi những người bệnh đi qua hắn, đều nghĩ hắn mới chuyển đến từ viện tâm thần.
Danh Sách Chương: