Vết thương trên người Diệp Thanh Hà đã lành, có thể chạm nước.
Vài ngày trước, vết thương Diệp Thanh Hà còn chưa đóng vảy, lúc tắm rửa là bất tiện nhất, nhưng khoảng thời gian đó đều là tự nàng tắm lấy, không nhờ ai giúp đỡ cả.
Thích Nguyên Hàm rời ánh mắt không nhìn vào thân thể nàng nữa, đùa: "Bây giờ lại trở nên giả tạo rồi."
Diệp Thanh Hà ngâm chân vào nước, thong thả, nói: "Không phải giả tạo, lúc trước em không tự tin, đỡ em, em không đứng vững được."
Thích Nguyên Hàm đưa tay đỡ nàng.
Câu nói của nàng làm Thích nguyên Hàm khá hiếu kỳ, trước giờ nàng phong tình như vậy, tự tin đầy mình, cho dù mặc áo bệnh nhân, cũng là dáng vẻ mỹ nhân, nhược liễu phù phong, ai nhìn nàng, cũng bị câu đi nửa linh hồn.
Chu Vĩ Xuyên chính là minh chứng rõ nhất, mỗi lần nhìn nàng đều mở to mắt, như chó thấy xương, nước miếng sắp rớt ra ngoài.
Diệp Thanh Hà nói: "Lúc trước không trêu chị, là bởi vì lần đầu tiên chân thật đối diện nhau, em muốn lưu giữ dáng vẻ hoàn mỹ nhất trước mặt chị, để sau này chị chỉ có thể nghĩ đến em, tốt nhất là mơ cũng chỉ mơ thấy em."
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, cười nàng nói khoác mà không biết ngượng, nói: "Em có gì tôi cũng có, tôi sẽ thích ngắm em?"
Cô nghĩ, dáng người không tồi.
Diệp Thanh Hà nghe thấy, chỉ cười trừ.
Vết thương trên người nàng đều nằm ở đùi và cánh tay, không thể ngâm trong nước nhiều, Thích Nguyên Hàm đi lại chỉnh mực nước.
Diệp Thanh Hà ngồi vào, chân giơ lên, nói: "Chị, chị giúp em để chân lên thành bồn đi, không nhấc lên là ngấm nước đó."
Nàng vẫn đang mặc nội y, còn chưa cởi.
Đã hứa giúp nàng.
Thích Nguyên Hàm chỉ đắn đo vài giây, đi lại nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng đặt trên thành bồn tắm, trên đùi nàng có một vết đóng vảy to, mắt cá chân đã hết sưng, còn hơi thâm tím, cũng chẳng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, chân dài thẳng tắp, không chút mỡ, bóp bóp bắp chân, cảm giác rất đã tay.
Cũng không biết nàng chăm sóc kiểu gì, có thể giữ cho cơ thể mềm mại như vậy.
Thích Nguyên Hàm nói: "Được rồi."
Diệp Thanh Hà ngâm trong nước, đã lâu không được thư giãn như vậy, nàng thở dài một hơi, thoải mái khép hờ mi mắt.
Nàng nói: "Chị biết mấy ngày trước em tắm kiểu gì không? Khó chịu chết đi được, từ trước đến nay em chưa từng chịu khổ như vậy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Lúc đó em mà không quậy, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ đều dễ chịu."
Diệp Thanh Hà cười khì khì, "Chị, chị lại chơi xấu nha."
Thích Nguyên Hàm trầm mặc.
Khi họ còn ở phòng bệnh thường dân, phòng tắm không phải phòng riêng như bây giờ, một lầu dùng chung một nhà tắm, thật sự... không được thuận tiện. Diệp Thanh Hà còn không được tắm cả người, chỉ có thể ngồi trên cái ghế nhỏ chậm rãi dội nước rửa.
Đừng hỏi Thích Nguyên Hàm làm sao biết.
Bởi vì họ đi cùng nhau, y tá không thể lúc nào cũng canh chừng được, lần nào tắm Thích Nguyên Hàm cũng ở sát vách nàng, sẽ có chút để ý đến động tĩnh bên chỗ nàng.
Giờ phút này, mặt nước trong suốt lay động, thấm ướt thân thể của Diệp Thanh Hà, khiến dáng người nàng kiêu hãnh, nàng thở ra một hơi, không ngừng cảm thán thoải mái.
Thích Nguyên Hàm lại nghe đến nóng cả tai, bản thân đứng bên cạnh cũng mệt, cô đi lấy ghế ngồi ở cửa, mông vừa đặt xuống, Diệp Thanh Hà hướng phía cô móc móc ngón tay, nói: "Chị, ngồi chỗ em này."
"Ngồi đây được rồi." Thích Nguyên Hàm không muốn lại đó.
Diệp Thanh Hà nói: "Đưa sữa tắm giúp em với."
"Nhiều chuyện thật." Thích Nguyên Hàm đành phải lấy sữa tắm nơi góc tường đưa cho nàng.
Diệp Thanh Hà nói: "Trơn đấy, cẩn thận chút."
Nếu thật sự muốn cô cẩn thận, sẽ không dằn vặt cô như vậy.
Diệp Thanh Hà đưa tay lau sạch nước ở trên thành bồn tắm, thẳng thừng nói: "Chị ngồi đây đi, thuận tiện cho việc chăm sóc em."
Thích Nguyên Hàm nhìn cái tay duy nhất có thể hoạt động của nàng, lại nhớ đến ban ngày nàng khoác lác không biết ngượng nói phải chăm sóc mình, chế giễu nàng, "Ngón tay em khá linh hoạt nhỉ, tự mình làm đi."
Diệp Thanh Hà mất đi vẻ không nghiêm túc lúc trước, thêm vài phần kiềm nén, nói: "Chị, những lúc như thế này, đừng có vẻ mặt nghiêm túc nói những lời bậy bạ được không?"
Bậy bạ?
Thích Nguyên Hàm quên, tay của Diệp Thanh Hà không phải là tay bình thường, nàng dùng nó để làm chuyện ấy.
Thích Nguyên Hàm đi lại ngồi xuống, Diệp Thanh Hà liền khẽ kéo cánh tay cô, còn dội nước lên người cô, ướt quần áo cô, Thích Nguyên Hàm giơ tay ngăn lại.
Thật ra Thích Nguyên Hàm hiểu nàng muốn gì, chẳng qua là muốn cô cùng nàng tắm chung thôi.
Diệp Thanh Hà lảm nhảm, "Thỏa mãn em đi, không thì em cứ day dứt mãi, dù sao thì, chị cũng không động tình..."
Lời này cứ quanh quẩn trong đầu Thích Nguyên Hàm, câu động lòng lúc trước của Diệp Thanh Hà, khiến Thích Nguyên Hàm nghi ngờ trong chốc lát, luôn tự hỏi bản thân, đã động lòng chưa, rốt cuộc đã động lòng hay chưa?
Thích Nguyên Hàm nói: "Em dịch lên trước chút đi."
Gái thẳng nhìn cơ thể phụ nữ, cũng cảm thấy ngại, chuyện này rất bình thường, nhưng không có nghĩa là cô sẽ động tình, sẽ muốn ngủ với nàng.
Diệp Thanh Hà nhích lên trước, để thừa nửa chỗ trống cho Thích Nguyên Hàm, có lẽ nàng muốn đối diện Thích Nguyên Hàm, quay trái quay phải, nước bắn tung tóe bốn phía, Thích Nguyên Hàm ngăn nàng lại, "Em mà còn quậy, tôi đi đấy."
"Được thôi, em ngồi im."
Thích Nguyên Hàm vào bồn tắm, chân tay dài ngoằng, không biết đặt ở đâu, Diệp Thanh Hà ngả người ra sau, sa vào lòng cô nói: "Chị có thể vòng qua eo em." Rồi nàng nắm lấy chân của Thích Nguyên Hàm, không nói không rằng đặt bên eo nàng.
Thích Nguyên Hàm đã thử đặt chân lên thành bồn tắm, không những khó chịu, tư thế còn không được đẹp, như thế này cũng được, Thích Nguyên Hàm chỉ có thể miễn cưỡng như vậy.
Eo của Diệp Thanh Hà rất nhỏ, có thể ôm trọn, nàng cũng muốn sàm sỡ Thích Nguyên Hàm, nàng ngả người ra sau, lưng dán vào Thích Nguyên Hàm, cuộn mình trong lòng Thích Nguyên Hàm, bồn tắm chật chội, Thích Nguyên Hàm cũng chẳng có chỗ tránh.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị, chị như thế này trông rất đẹp."
Thích Nguyên Hàm đã từng nghe cầm điện thoại chụp từ dưới cằm lên, là góc chụp xấu nhất, Diệp Thanh Hà điểm từng cái một: "Môi đỏ, da trắng, người cũng mềm mại."
Thích Nguyên Hàm cúi đầu liếc nàng.
Nàng lại nói: "Lần nào nói chuyện với chị, đều muốn nếm thử xem có tư vị gì."
Thích Nguyên Hàm không chịu nổi nữa, che đi đôi mắt của nàng, "Đừng nhìn nữa."
Diệp Thanh Hà cười khẽ, đầu tựa vào ngực của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm muốn buông tay để nàng ngồi dậy, lại sợ nàng nhìn chằm chằm vào mình, tiến không được lùi cũng không xong.
Diệp Thanh Hà liền nói: "Giúp em cởϊ qυầи áo được không, em không thấy gì nữa rồi."
Lúc đầu Thích Nguyên Hàm nghĩ nàng xấu hổ, nên mới không cởi giữ một bộ đồ, hiện tại tỉnh táo lại, mới phát hiện ra là nàng cố ý mặc đến bây giờ.
Nàng khẽ ngâm nga, đầu tiên là gọi một tiếng "chị", sau đó lại nói: "Quần áo ngấm nước, khó chịu lắm."
"Em đừng nói nữa." Thích Nguyên Hàm cố gắng ngắt lời nàng.
"Thật đó." Nàng nói tiếp, "Không tin thì chị nhìn xem."
Lúc Diệp Thanh Hà vặn vẹo người, trơn trượt như cá, Thích Nguyên Hàm không giữ được, chỉ có thể nhấn vai nàng nói: "Đừng nhúc nhích."
"Thế chị giúp em đi."
Phụ nữ luôn hiểu phụ nữ nhất.
Thích Nguyên Hàm vẫn che mắt của nàng, ngón tay còn lại chạm vào thành bồn trắng sứ, cái kia cũng có màu trắng tinh, bên trên còn gắn một chiếc nơ màu hồng.
Cô liếc một cái, vẫn nhịn được, nói: "Khó chịu cũng ngậm miệng lại cho tôi."
Diệp Thanh Hà cười haha.
Ngay khi Thích Nguyên Hàm buông cái tay che mắt nàng lại, Diệp Thanh Hà liền nhanh chóng cắn lên cằm cô một cái.
"Em..."
Diệp Thanh Hà vẫn được voi đòi tiên, "Mau giúp em tắm đi, nước lạnh cả rồi."
Làm sao nàng có thể hoang dại như vậy.
Phụ nữ tắm chung với nhau, cũng chẳng phải chuyện gì hiếm thấy, nhưng đại đa phần phụ nữ đều cảm thấy xấu hổ, khi tắm chung, cũng chẳng nhìn thẳng cơ thể của đối phương.
Từ nhỏ đến lớn Thích Nguyên Hàm chưa từng vào phòng tắm chung với phụ nữ, càng không có chuyện cùng người khác tắm rửa, cô giơ tay lên, cả nửa ngày trời không có cách nào hạ xuống.
Nhưng mà, tay của Diệp Thanh Hà thật sự linh hoạt.
Nàng lấy sữa tắm, đổ vào lòng bàn tay Thích Nguyên Hàm, nắm lấy tay cô, xoa ra đầy bọt, nói: "Là như vậy nè."
Thật đúng là không biết xấu hổ, không biết mềm mỏng.
Trên người cả hai toàn là bọt, Thích Nguyên Hàm rũ mắt nhìn vai Diệp Thanh Hà, bờ vai vuông vức, đầu vai tròn trịa, đã xoa sữa tắm. Thích Nguyên Hàm đưa tay bóp một cái.
Thế mà lại mềm mại như vậy.
Cơ thể của người phụ nữ, thật sự không nghĩ đến...
Diệp Thanh Hà lại nói: "Cơ thể của người khác, không giống với mình nhỉ?"
Hóa ra vừa rồi nàng không trả lời, là vì muốn dùng sự thật chứng minh.
Về phần Diệp Thanh Hà...
Bạn nói nàng không biết xấu hổ, nhưng má nàng lại hơi hồng hồng.
Nước cũng đã lạnh rồi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đừng cựa lung tung, tắm đi."
Diệp Thanh Hà cười khẽ nói: "Em cũng muốn chạm vào chị mà."
Vì sợ lạnh, nên giữa chừng còn thay nước.
Phòng tắm thiết kế không tốt, nước từ bồn tắm chảy ra đọng lại, bước chân giẫm lên, ngập qua bàn chân, sữa tắm đã dùng làm sàn nhà trơn trượt, nếu không đi chậm lại thì rất dễ ngã.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy, tóc ướt hơn nửa, cô vén tóc xuống, muốn che đậy phía trước, lại không biết là đã lộ ra vết xước trên lưng.
Một vết xiên vẹo, là do lúc Diệp Thanh Hà trong bồn tắm giữ lấy cô để lại, Diệp Thanh Hà vẫn ngồi trong bồn, nghiêng đầu nhìn cô.
Ngoại hình Thích Nguyên Hàm thuộc dạng con gái nhà lành, dáng người lại hoàn toàn quyến rũ. Giống như quả mọc trên cành, sau khi ngâm rửa sạch, sẽ toát ra vị ngọt hấp dẫn, mê hoặc người thợ săn, khiến nàng ăn sạch cô.
Trông vẻ thật sự thèm khát.
Thích Nguyên Hàm quên đem quần áo thay vào, lại lấy quần áo treo trên tường, trên người ướt đẫm cũng không thèm lau đi, miễn cưỡng mặc lại.
Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Thế em làm sao giờ?"
Thích Nguyên Hàm soi gương, chải lại mái tóc rối bù, bám vào tường đi ra, sau đó tìm một bộ quần áo tinh tươm trong tủ, cô vừa mới đẩy cửa định đưa vào, Diệp Thanh Hà đã mở cửa phòng tắm ra.
Nàng quấn khăn tắm ướt đẫm, đối mặt với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vứt quần áo cho nàng, nói: "Chân em linh hoạt nhanh nhẹn đấy."
Một tay Diệp Thanh Hà giữ khăn tắm, ngăn cho nó rơi xuống, tay còn lại nàng đang nẹp, không nhận được, nói: "Em thân tàn chí mạnh nha."
Thích Nguyên Hàm cởi khăn tắm trên người nàng xuống, vắt khô, lau qua loa người nàng, gỡ dây buộc tóc trên cổ tay, vòng qua cổ nàng, buộc tóc đuôi ngựa cho nàng.
Trong cả quá trình chỉ có sự rung động của đôi mi dài, cùng hơi thở và nhịp tim, Thích Nguyên Hàm nói "Giơ tay", nàng liền giơ tay. Thích Nguyên Hàm cúi đầu giúp nàng đóng cúc, nàng liền ngưỡng cổ, từ dưới lên trên, chỉ còn một cái cúc cuối.
Diệp Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn vào mắt nàng, có lẽ là do gần quá nên che mất đi ánh sáng, mắt của nàng trở nên trầm lắng, rất sâu, khi chớp mắt, giống như chuồn chuồn vỗ cánh, tạo ra những gợn sóng vô hình.
Cho dù Thích Nguyên Hàm tự mình mặc quần áo cho nàng, đóng cúc đến cổ áo, trên người nàng vẫn tỏa ra hương vị trêu người đó, con người nàng là trời sinh quyến rũ.
Trong phòng có giường đôi, tránh cho hai người đụng vào va phải, hai cái giường cũng cách xa tương đối.
Thích Nguyên Hàm kéo rèm cửa sổ, cũng tắt luôn đèn, thay quần áo, nếu như là lúc trước cô nhất định vào phòng tắm thay, nhưng mà mắt cá chân đau âm ỉ, Thích Nguyên Hàm không muốn động, cô kéo quần áo xuống, liếc phía sau một cái, thế mà không thấy Diệp Thanh Hà nhìn mình, Diệp Thanh Hà quay lưng lại với giường của cô.
Tối nay Chu Vĩ Xuyên không đến làm phiền, uống thuốc mà y tá đưa đến xong, hai người nằm trên giường, đột nhiên yên tĩnh, lại làm cho Thích Nguyên Hàm khó ngủ, cô mở tủ trên đầu giường, lấy chiếc điện thoại bên trong ra.
Cái điện thoại lần trước mất rồi, hiện tại vẫn chưa tìm thấy, cô nghĩ chắc là rơi góc nào rồi, hoặc có thể là đã rơi xuống biển.
Cái này là Chu Vĩ Xuyên mua hộ cô.
Thích Nguyên Hàm nghiêng người mở điện thoại, mất hơn ba phút để thiết lập điện thoại mới, sau đó tìm ứng dụng wechat đăng nhập, đăng nhập xong thì thông báo kêu tinh tinh.
Reo hơn một phút, Thích Nguyên Hàm mới tìm thấy chỗ cài đặt âm thanh, cuối cùng điện thoại cũng im, cô giỏng tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng Diệp Thanh Hà trở mình.
Cô chỉnh ánh sáng tối rồi xem tin nhắn.
Điện thoại rơi mất vài ngày, chuyện cô rơi xuống biển, bị lan truyền khắp nơi, mấy người quen biết có không quen biết cũng có, gửi tin nhắn đến hỏi thăm.
Thích Nguyên Hàm tìm đến số điện thoại của Thẩm Dao Ngọc, lướt lên trên, Thẩm Dao Ngọc cũng quan tâm cô, cũng muốn biết tại sao cô lại rớt xuống biển.
Thích Nguyên Hàm trả lời một tin nhắn nói không sao, Thẩm Dao Ngọc phản hồi ngay tức khắc.
Thẩm Dao Ngọc: [Xảy ra chuyện gì thế? Không để lại di chứng chứ, chắc không phải là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên muốn hại cậu đâu nhỉ, sao hắn không chết quách đi, thật sự muốn vác đao đi chém loại chó này.]
Lời này làm sao giải thích đây.
Cô ấy nói đúng một nửa, Thích Nguyên Hàm cũng biết trả lời như thế nào.
Thích Nguyên Hàm nói sang chuyện khác, [Hỏi cậu một chuyện.]
Thẩm Dao Ngọc: [Chuyện gì?]
Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn sang: [Một người phụ nữ nói với cậu ngón tay cô ấy rất linh hoạt, là có ý gì? Rốt cuộc cô ấy muốn gì?]
Đầu bên kia đột nhiên yên lặng vài giây.
Thẩm Dao Ngọc: [Ai lại nói với cậu câu kiểu này thế?]
Thích Nguyên Hàm nói: [Một... bệnh nhân cùng phòng.]
Thẩm Dao Ngọc: [Bệnh nhân cùng phòng? Đối phương là người như thế nào, có phải trông rất xấu không? Thế thì cậu rời đi ngay, chắc chắn là loại con gái thô tục, **.]
Thích Nguyên Hàm trả lời: [Ngoại hình khá xinh, là một... người đẹp.]
Một giây sau, Thẩm Dao Ngọc nhanh chóng "thu hồi tin nhắn', lại sửa lại: [Ồ, là một người đẹp nha, là ai vậy, ăn to nói lớn như vậy, cái giới này cũng khá loạn, cậu gửi ảnh cho tớ xem sao, sợ là loại bán thân.]
Thích Nguyên Hàm trả lời: [Cái giới nào? Giới Les các cậu hả?]
Thẩm Dao Ngọc: [Cái gì mà giới les tụi mình! Không chừng cậu cũng thế nhá.]
Thích Nguyên Hàm nói: [Tớ tính lãnh đạm.]
Thẩm Dao Ngọc: [Hahahaha, đúng đúng đúng, cậu là giới lãnh đạm, con người cậu tớ hiểu rõ, chỉ là chưa từng thử, đợi đến khi thật sự thử rồi, thì sẽ nghiện, em gái, đừng nói trước bước không qua.]
Thích Nguyên Hàm gõ hai hàng chữ, không muốn nghe mấy cái linh tinh này, càng muốn biết đáp án ở trên hơn.
Thẩm Dao Ngọc rất phấn khích, [Có cần chia sẻ tài liệu cho cậu không, tớ có lưu lại, link web này, sách nè tranh ảnh nè, tớ đều cẩn thận chọn lọc đó.]
Nói xong, Thẩm Dao Ngọc gửi đến một địa chỉ liên kết.
Thích Nguyên Hàm đang định trả lời, Diệp Thanh Hà gọi cô một tiếng, nói: [Chị đang lén nghịch điện thoại hả? Chán quá, em cũng muốn nghịch.]
Thích Nguyên Hàm để điện thoại xuống, quay người nhìn sang.
Trong đêm đen, Diệp Thanh Hà thân tàn chí mạnh, tay còn đang nẹp, nghiêng người nhìn cô, chân kia đã rời khỏi giường, muốn đến đây ngủ cùng.
Bầu bồng khí bất chợt tĩnh lặng, nhẹ nhàng yên ắng, ánh trăng trong như nước, làm lòng người gợn sóng, Thích Nguyên Hàm nói: "Em lại phát bệnh rồi?"
Đến khi Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, Thích Nguyên Hàm liền phớt lờ nàng, Diệp Thanh Hà nói tiếp: "Không phải bệnh kia, mà là chứng nghiện mạng, cho em mượn điện thoại xem chút đi, điện thoại em ngấm nước, không chơi được."
Thích Nguyên Hàm quay người nói chuyện với Thẩm Dao Ngọc tiếp.
Thẩm Dao Ngọc: [Tin tớ đi, thật sự chỉ cần một bàn tay là đủ, đợi đến khi cậu có cơ hội tiếp xúc với con gái, sẽ biết dục tiên dục tử là gì, chú ý: không phải là tự sờ bản thân, mà là sờ người ta.]
Sờ người ta.
Cái cảm giác nơi lòng bàn tay kia còn chưa tan rã, tỏa nhiệt hơi nóng.
Thích Nguyên Hàm cọ cọ vào ga giường, một tay nhắn tin trả lời Thẩm Dao Ngọc: [Đừng có lạc đề, trả lời câu hỏi trên là được rồi, rốt cuộc ý gì?]
Thẩm Dao Ngọc trả lời rất nhanh, nói: [Còn ý gì nữa hả!]
[Bệnh, nhân, cùng, phòng, của, cậu, muốn xx cậu!]
...
Những ngày sau đó, Thích Nguyên Hàm không giúp Diệp Thanh Hà việc gì nữa, cho dù lúc nàng ăn cơm, ngón tay có run rẩy giống như bà già bảy tám mươi tuổi, Thích Nguyên Hàm cũng không để vào mắt, thật sự nhìn không nổi nữa, cô ra phòng khách xem tivi.
Cũng chẳng có gì hay cả, toàn là mấy bộ phim tình cảm chán ngắt, tổng đài bá đạo thích cô gái lọ lem, nam thần phải lòng bạn học đội sổ ngây thơ, cốt truyện không thu hút được cô, cô mở thanh tìm kiếm, nhớ đến bộ phim Hồng Kông khi trước xem ở nhà, người vợ điên cuồng hôn tiểu tam, nhưng đã qua lâu rồi, Thích Nguyên Hàm không nhớ được tên.
Một lúc sau, Chu Vĩ Xuyên từ bên trong đi ra, hỏi: "Vợ, em cãi nhau với Diệp Thanh Hà hả, dạo này không thấy em nói chuyện với em ấy."
Thích Nguyên Hàm thầm nghĩ, đồ ngu, anh mà biết tiểu tam xinh đẹp của anh, cố lấy lòng vợ anh, thật ra là muốn ngủ với vợ anh, xem anh còn cười được không.
Cô không trả lời Chu Vĩ Xuyên, chỉ lấy điều khiển nhấn pinyin phía trên gõ chữ tìm kiếm, gõ ra mấy chữ.
#Phim Hồng Kông vợ vương bài cưỡng hôn tiểu tam#
Chu Vĩ Xuyên liếc thấy, hít một hơi, nói: "Vợ à, sao em cứ thích xem cái thể loại này thế, chẳng có ích gì cả."
Thích Nguyên Hàm nói: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đi ngược lại với đạo đức, cuốn hút.]
"Em không thấy tam quan sai lệch à."
Thích Nguyên Hàm nói: "Hay là được."
Chu Vĩ Xuyên không dám lên tiếng nữa, hắn biết lý do Thích Nguyên Hàm nóng tính như vậy, phụ nữ mà, một khi không thích người ta, thì đối phương như thế nào cũng không vừa mắt, tính cách Thích Nguyên Hàm truyền thống, Diệp Thanh Hà lại phong tình, là hai cực đối nhau, không ưa nhau được.
Bộ phim nói cái gì thì không rõ, nhưng hôn rất có cảm xúc.
Đã dùng bữa xong, y tá bê khay thuốc đến, y tá nói Diệp Thanh Hà hồi phục rất tốt, cần gỡ nẹp cho Diệp Thanh Hà, nhưng vẫn không thể làm việc nặng xách đồ nặng, tránh bị trật khớp lần hai, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đến hai tuần.
Chu Vĩ Xuyên nói: "Yên tâm đi, em ấy yếu đuối lắm, thường ngày chỉ có nghỉ ngơi, cũng không làm gì, gỡ nẹp cũng tốt, nhìn gai mắt lắm."
Y tá lại nói với Thích Nguyên Hàm: "Chấn động não cũng phải khám lại."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Ba từ chấn động não này chẳng dễ nghe chút nào.
Gỡ nẹp rất nhanh, Thích Nguyên Hàm vốn nhìn chằm chằm tivi, giữa chừng có chút hiếu kỳ, quay đầu liếc trong phòng một cái.
Diệp Thanh Hà đang thử hoạt động, y tá khen nàng hồi phục rất tốt, ngón tay rất linh hoạt.
Diệp Thanh Hà hoạt đông một lúc, từ bên trong đi ra, nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, còn không gỡ nẹp, chắc em sẽ luyện thành thần công tay trái mất."
Y tá nói: [Mấy ngày này hai người cũng không cần nằm trong phòng bệnh mãi nữa, đợi lát nữa, mặt trời lặn rồi, xuống lầu hít thở không khí."
"Biết rồi." Diệp Thanh Hà nói.
Hai ngày nay quan hệ giữa họ khá yên bình, không cãi nhau cũng không quá ám muội, khống chế giới hạn rất tốt, Thích Nguyên Hàm muốn nhân cơ hội này nói chuyện với nàng.
Đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn bọ, Thích Nguyên Hàm mới mở lời.
Diệp Thanh Hà mở cửa sổ, tưới nước cho hoa trên bệ cửa, không biết ai đã trồng chậu cây Lan Chi ở đó, cành xanh leo dọc trên tường.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em lại đây, chúng ta nói chuyện."
Diệp Thanh Hà để bình tưới xuống, ngồi ở bên cạnh cô.
Thích Nguyên Hàm chỉ đối diện, nói: "Sang bên kia."
Diệp Thanh Hà kéo ghế ngồi đối diện.
Thái độ như này, Thích Nguyên Hàm rất hài lòng, thoải mái hơn lần trước ở trên thuyền, có thể tránh nhiều chuyện đột ngột phát sinh, mà nói chuyện nghiêm túc.
Thích Nguyên Hàm nói: "Em có ý gì với tôi, tôi biết. Chẳng qua là em không ăn được, nên cứ nghĩ đến, nhưng tôi phải nói rõ với em."
Đa phần nghĩ đến, day dứt không bỏ được, đều như vậy, Diệp Thanh Hà cũng không phủ nhận, rất thành thật, nàng chỉ bổ sung một câu, nói: "Cũng không chỉ có vậy, lòng khao khát của em rất mãnh liệt."
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi không thích người khác ngủ tôi."
Vốn muốn dùng từ "đè", nhưng sẽ cho Diệp Thanh Hà có đường bào chữa, từ trước đến giờ cô làm việc không dai dẳng, thích dứt khoát nhổ cỏ tận gốc.
Tay của Diệp Thanh Hà gõ nhịp trên đầu gối, lại khá bình tĩnh, hỏi: "Bởi vì chuyện này sao?"
"Đúng vậy." Thích Nguyên Hàm khẳng định, "Em nên từ bỏ sớm đi."
Diệp Thanh Hà nói: "Chuyện này không phải là từ bỏ hay không, những vấn đề chị nói em đều có biện pháp cải thiện, có cách giải quyết, bao gồm cả tính lãnh đạm của chị."
Thích Nguyên Hàm không tin cho lắm, chẳng ai có thể tiếp nhận chuyện hôn nhân không tìиɦ ɖu͙ƈ, cái gì mà anh yêu em, có thể không chạm đến em, đều là những lời nói dối dụ dỗ người ta. Cũng giống như Chu Vĩ Xuyên miệng thì nói tôn trọng cô, chẳng phải lần nào cũng muốn nhân cơ hội trèo lên giường của cô đó thôi.
Với lại Diệp Thanh Hà nhìn đói khát như vậy, còn là một ác ma cuồng hôn, làm gì có chuyện nhịn được, cô nói: "Nói dối không có tác dụng với tôi."
"Cũng không phải là lừa chị." Diệp Thanh Hà nói: "Nói với chị thế này, phụ nữ với nhau, không đơn giản là chuyện ai ngủ ai, mà quan trọng là giúp đỡ lẫn nhau, là chị giúp em em giúp lại chị."
"Hả?" Thích Nguyên Hàm không hiểu.
Ban ngày ban mặt lại thảo luận cái chuyện này, như thể bạch nhật tuyên dâm, nhưng không kìm chế được bản tính hiếu học.
Diệp Thanh Hà thở dài, rót một ly trà uống, nàng vân vê chiếc ly, giọng điệu phổ cập kiến thức, nói: "Nói một cách phổ biến, chính là hỗ công."
Từ này không phải lạ lẫm, Thích Nguyên Hàm thường thấy trên mạng.
"Hiểu được không?" Diệp Thanh Hà đi đến đứng sau sô pha, tay nàng đặt trên vai cô, bàn tay mới tháo nẹp, trắng hơn bàn tay kia một chút, nàng gõ nhịp trên vai Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm liếc mắt, thôi không nhìn nữa, cố ý nói: "Tôi cũng không chấp nhận người khác dùng tay, tôi là một người phụ nữ truyền thống."
Chuyện gì cũng nói rồi, vậy thì nói thẳng thừng ra là được.
Ngón tay có linh hoạt như thế nào, cô cũng chẳng chút lay động.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, đây là thái độ của cô.
Diệp Thanh Hà chỉ nghe, quả nhiên không có động tĩnh gì nữa, dù nàng có lanh mồm lanh miệng, cũng không nghĩ ra chiến thuật nào khác nữa đâu nhỉ.
Nàng hỏi Thích Nguyên Hàm: "Thật ra, chị muốn em giữ khoảng cách, bất kể là em có nói gì, chị cũng nghĩ ra cách từ chối em, đúng không?"
Những lời kia đều là bao biện, sự thật là không cách nào tiếp nhận con người nàng.
Diệp Thanh Hà rũ mi, trầm ngâm nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã nói đủ, nhích người kéo dài khoảng cách với nàng, Diệp Thanh Hà liền ngả người ra trước, nước trong ly đổ lên người Thích Nguyên Hàm.
Hai người có chiều cao tương đương nhau, Diệp Thanh Hà gối lên vai Thích Nguyên Hàm, nói: "Những vấn đề mà chị nhắc đến chẳng là gì cả, cũng giống như việc trị khỏi chứng mất ngủ của chị, em có thể trị khỏi mọi bệnh của chị." Nàng nâng cằm, ngón tay đè ép lên miệng mình, nói: "Chỗ này chị luôn thích nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thanh Hà khẽ mở, lộ ra một chút đầu lưỡi, "Em từng hôn chị, chị cũng không ghét bỏ, đổi nơi khác, chắc cũng như vậy nhỉ."
Lần này không cần đi hỏi Thẩm Thẩm Dao Ngọc, cũng không cần Diệp Thanh Hà nói tường tận, Thích Nguyên Hàm liền hiểu nàng có ý gì.
Người phụ nữ này... cũng quá, quá... không biết xấu hổ, sao có thể đánh đồng sang chuyện này?
Nàng có chút đắc ý, lại rất đẹp đẽ, ánh nắng ngoài của sổ rơi trên vai nàng, đôi má nàng được phủ một tầng ánh sáng, nhìn rất chói mắt.
Diệp Thanh Hà nói: "Có muốn thử không, em giúp chị..."
Chữ cuối cùng thoát ra, đôi môi nàng chạm vào tai của Thích Nguyên Hàm, lúc trước nàng cũng tính là dịu dàng khéo léo, tắm chung đều có tâm tư riêng.
Ngày hè nóng bức, ngón tay nàng nâng cằm Thích Nguyên Hàm, hôn tai Thích Nguyên Hàm, nói muốn dùng miệng làm cô.
Cảm xúc kìm nén đã lâu bấy giờ không còn khống chế được nữa, ngón tay nhấn lên trán nàng đẩy nàng ra một chút, muốn dạy bảo quát mắng, lại không có cách nào mở miệng.
Thích Nguyên Hàm nhanh chóng rời phòng, cô đi rất nhanh, đến cả thang máy cũng không đợi, đi thang bộ xuống.
Cô không muốn ở với Diệp Thanh Hà thêm một giây nào nữa. Cô tự thấy bản thân có tính cách điềm đạm, không bao giờ tức giận vì ai, đối mặt với tên ngu Chu Vĩ Xuyên, vẫn có thể nhẫn nhịn được, tại sao đối diện với Diệp Thanh Hà, lại cứ nông nổi như thế này, không khắc chế nổi rung động...
Miệng.
Nàng thật sự dám nói ra.
Cứ mỗi một bước chân, trên mặt lại nóng thêm một phần, ngày trời tháng tám, nóng như lò thiêu.
Tòa nhà bệnh viện chật ních người, mặt trời rọi thẳng xuống, Thích Nguyên Hàm khô rát cả da, cô thấy không thoải mái, muốn buộc tóc lên, sờ đến cổ tay chỉ thấy cái vòng số bệnh, lại nhớ ra dây buộc tóc đưa cho Diệp Thanh Hà rồi.
Cái tên này một khi xuất hiện, Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, cô đi đến dưới gốc cây to nghỉ ngơi, đúng lúc gặp phải y tá thường ngày chăm sóc họ, y tá hỏi: "Hôm nay nóng như vậy, sao cô lại xuống đây, đừng phơi nắng lâu, tránh để lại sẹo."
Thích Nguyên Hàm quay đầu, nhìn thấy cửa sổ thanh toán phía sau cô ta, Thích Nguyên Hàm đứng dậy lần nữa, trấn định lại hơi thở, lấy chứng minh thư để trong túi áo ra, nói: "Xin chào, tôi muốn xuất viện."
Danh Sách Chương: