Thích Nguyên Hàm dứt lời liền đối mắt nhìn nhau với Chu Vĩ Xuyên.
Chu Vĩ Xuyên sao có thể đấu nổi với cô, chột dạ tránh mắt đi.
Về sau, Thích Nguyên Hàm không thèm nhìn Chu Vĩ Xuyên nữa, tên đàn ông này rất không xứng, cô không muốn tâm trạng tốt của mình bị ảnh hưởng.
Chu Vĩ Xuyên tiếp tục mê man, bị câu nói "Em ngủ tại nhà em họ của anh" làm cho ngu người, câu này như thể đang nói "Em ngủ tại nhà tình nhân của anh", khiến cho khí thế oai phong khi được chủ động chất vấn của hắn, phút chốc bị dập tắt rồi.
Hắn ngồi yên vài giây, rồi ngập ngừng dò hỏi: "Em, em đang nói đến em họ nào vậy?" Trong lòng hắn cầu may, hy vọng thực sự là nhà em họ thật của hắn.
Thích Nguyên Hàm cúi đầu lật xem tài liệu, sau đó hỏi ngược lại hắn: "Anh có mấy em họ?"
Giọng điệu của cô đều đều, vào tai của Chu Vĩ Xuyên thì không còn là cái nghĩa đó nữa, "Có mấy em họ" hàm ý là "Có mấy tình nhân".
Chu Vĩ Xuyên lâm vào thế bị động, Thích Nguyên Hàm hôm nay khiến hắn không thể nhìn thấu, hắn không hiểu cô đang nghĩ gì, càng không dám đoán mò Thích Nguyên Hàm có biết mình nɠɵạı ŧìиɦ hay không.
Chu Vĩ Xuyên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, nói: "Em cũng biết nhà chúng ta là một gia tộc lớn, có rất nhiều họ hàng, em họ là nhiều nhất... Đừng nói là đêm qua em ngủ ở nhà Diệp Thanh Hà nhé?"
"Chính là đến chỗ của em ấy." Thích Nguyên Hàm thờ ơ nói, hai mắt Chu Vĩ Xuyên lại sáng quắc, vào lúc cô làm việc rất chướng mắt, cô ngẩng đầu thở ra một hơi, rất khó chịu nói:" Nếu anh không tin, có thể nhìn xem bộ quần áo trên người em có phải của em họ nhà anh không."
Trước đây Thích Nguyên Hàm sẽ không bao giờ nói những câu như vậy, cô không thích gây ra những rắc rối không cần thiết, nếu không phải do Chu Vĩ Xuyên chất vấn, cô đã xem ngày hôm qua như chưa từng xảy ra.
Bây giờ cô trả treo lại đủ, chỉ cảm thấy rất đã, rất sảng khoái.
Chu Vĩ Xuyên vò đầu bứt tóc, hình như bị chuốc hơi nhiều rượu, bắt đầu đau đầu hỏi: "Vậy... vậy hai người đã làm những gì?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Cùng nhau xem phim, ăn tối, lúc ra ngoài thì trời mưa to quá, quần áo ướt sũng, nên em đến nhà em ấy gần đó, tối lại thì nghỉ tại nhà em ấy, rồi mượn quần áo của em ấy."
Giọng điệu đều đều, chỉ nói những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, báo cáo hành trình của mình cho hắn như trước. Thích Nguyên Hàm nhìn hắn thật sâu, ánh mắt như muốn nói: Anh có tư cách gì quản tôi?
Chu Vĩ Xuyên không muốn nghe, nói sâu xa hơn thì quả thực hắn không có tư cách, hiện tại hắn ta mở miệng ngậm miệng chỉ có một cô vợ, mặt dày dựa dẫm lấy, một khi Thích Nguyên Hàm không để hắn mở mồm, hắn sẽ không còn đủ tư cách nữa.
Hắn vẫn khá sợ Thích Nguyên Hàm sẽ tức giận, rồi lại gọi hắn là "Chồng cũ".
Người hổ thẹn với lương tâm là hắn, hắn không thể hỏi tiếp, chỉ có thể nói gì đó để lảng sang chuyện khác, nói: "Bảo bối, anh còn đang say máy bay, anh quay về nghỉ ngơi lúc đã, rồi sau đó sẽ đến thăm em."
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, nói: "Đóng cửa lại."
Chu Vĩ Xuyên đứng dậy nhìn Thích Nguyên Hàm một hồi, ánh mắt rơi vào quần áo của Thích Nguyên Hàm, quần áo của tình nhân được mặc trên người vợ mình, hẳn rất thú vị, nhưng hắn không có ý nghĩ kích động như vậy, chỉ có một loại cảm xúc phức tạp không thể giải thích được.
Khi hắn đóng cửa lại, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lên, khóe miệng có một đường cong khinh thường, cảm thấy hắn rất khôi hài.
...
Chu Vĩ Xuyên mù tịt không hiểu gì trải qua mấy phút này, hắn to gan đưa Diệp Thanh Hà vào công ty, chỉ là tìm tòi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hiện tại kíƈɦ ŧɦíƈɦ có rồi, nhưng hắn cảm thấy người bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ chính là mình.
Hắn không thể hiểu nổi, chạy thẳng xuống tầng hai mươi tìm Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà làm việc ở bộ phận thiết kế nội thất, chủ yếu là thiết kế bố trí nhà cửa, hay có yêu cầu số lượng đơn lẻ, thường xuyên ra ngoài có việc, nhưng nàng có thân phận đặc biệt, cấp trên cũng không dám áp chế, liền sắp xếp cho một vị trí trưởng phòng thiết kế, cho nàng một văn phòng độc lập. Diệp Thanh Hà mỗi ngày đi làm, ngắm người ta là được rồi, xem như là một chức danh thần tiên.
Chức danh này liên quan đến văn phòng làm việc của Chu Vĩ Xuyên. Trưởng phòng thiết kế phải thường xuyên đi báo cáo công việc, nhưng Diệp Thanh Hà hiếm khi đi tìm Chu Vĩ Xuyên. Toàn là Chu Vĩ Xuyên tự tìm đến.
Có người ghen ghét với sự đãi ngộ dành cho Diệp Thanh Hà, không tránh khỏi xì xào bàn tán vài câu.
"Tuy nói là em họ, nhưng Chu tổng đến nhiều quá rồi, người không biết lại còn tưởng là tình nhân nhỏ đấy."
"Tình nhân nhỏ không phải nên được bố trí vào làm thư ký sao? "
"Sắp xếp làm thư ký lộ liễu như thế, Thích tổng không nhận ra ngay chắc."
"Mấy người đừng có đoán linh tinh, mấy người thấy Diệp Thanh Hà chủ động đi tìm Chu tổng lần nào chưa, nói không chừng là anh em quan hệ rất tốt thôi."
"Anh em tốt nói chuyện với nhau mà cần kéo mành che cửa á?"
Diệp Thanh Hà đang tưới hoa trên bàn, thoáng thấy người bước vào văn phòng, chỉ dừng một chút, tiếp tục nghịch hoa, nói: "Về khá sớm đấy."
Chu Vĩ Xuyên ừ một tiếng, có chút mệt mỏi mà kéo cà vạt, khi nói chuyện với Diệp Thanh Hà, hắn cũng không vòng vo như nói với Thích Nguyên Hàm, thẳng thừng hỏi: "Hôm qua em đi xem phim với Nguyên Hàm hả?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, "Tình cờ gặp nhau."
"Xem phim gì vậy?" Chu Vĩ Xuyên hỏi.
Diệp Thanh Hà trả lời thành thật, "Âm mưu sát hạt của phụ nữ."
"Cái tên kiểu gì vậy?" Chu Vĩ Xuyên cau mày, trực giác mách bảo hắn chẳng phải bộ phim gì hay ho, hắn rất khó chịu, đi lại ngồi trên ghế làm việc của Diệp Thanh Hà, nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà vẫn không để tâm đến hắn.
Chu Vĩ Xuyên ho khan một tiếng, Diệp Thanh Hà mới nhìn hắn, nở nụ cười lạnh nhạt, Chu Vĩ Xuyên hỏi: "Em không kể cho anh nghe xem phim có nội dung gì sao?"
Diệp Thanh Hà nói: "Âm mưu sát hại của người vợ và tình nhân."
Chu Vĩ Xuyên nhăn mày, "Sao Nguyên Hàm lại đi xem cái thể loại này rồi?" Hắn tự cho rằng, tình tiết phim là người vợ vì chồng của mình mà sát hại tình nhân, không tránh khỏi có chút lo lắng, "Em nói gì với Nguyên Hàm sao?"
"Không nói gì cả, chỉ hỏi chị ấy thích nhân vật nào thôi." Diệp Thanh Hà nói thật.
Chu Vĩ Xuyên lại hỏi: "Cô ấy thích nhân vật nào?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Không biết, chị ấy không nói."
Chu Vĩ Xuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Từ nay anh sẽ phải dành nhiều thời gian hơn cho Nguyên Hàm rồi."
"Tùy anh." Diệp Thanh Hà nói.
Chu Vĩ Xuyên cảm nhận được sự hờ hững trong đó, liếc nhìn Diệp Thanh Hà, cười hỏi: "Sao vậy, ghen hả?"
Diệp Thanh Hà nói: "Có gì mà phải ghen, hôm qua người đi xem phim với vợ anh là tôi, chứ không phải anh."
Nói xong, nàng cười, một nụ cười rất dịu dàng, chỉ trong chốc lát đã khiến trái tim của Chu Vĩ Xuyên rung động.
Diệp Thanh Hà là một người phụ nữ rất cuốn hút, không phải loại mặt hàng có thể gian díu với bất cứ người nào, khi nhìn nàng, luôn cảm thấy nàng là người phụ nữ không thể với tới, là ánh trăng tinh khiết, trong đêm đen, không cách nào chạm đến.
Cho dù là tình nhân, cũng không thể ăn vào miệng được.
Theo đuổi được một người như vậy, biến nàng thành tình nhân của mình, có thể thỏa mãn triệt để được lòng tự tôn của bản thân, đi đâu cũng thêm một phần mặt mũi, đây cũng là lý do tại sao Chu Vĩ Xuyên nuôi nhiều tình nhân đến vậy, chỉ có mình nàng là được sắp xếp ở cạnh bên.
Chu Vĩ Xuyên vừa thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ lòng người của Diệp Thanh Hà, vừa lo nghĩ đến thái độ của Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Cô ấy một mình đến rạp chiếu phim sao?"
Diệp Thanh Hà tưới hoa xong, ngồi ở trên sofa, giữ khoảng cách với hắn, vắt chéo chân nói: "Anh rất quan tâm đến vợ mình nhỉ, cứ thích truy hỏi kỹ càng tận gốc."
Chu Vĩ Xuyên kiểm soát rất rộng, thích thanh lý vòng bạn bè của Thích Nguyên Hàm, đối với chuyện này hắn có cách nói riêng của mình: "Bọn anh là thanh mai trúc mã, cô ấy lớn lên dưới sự bao bọc của anh. Cô ấy rất đơn thuần, người khác dỗ cô ấy hai câu, cô ấy liền bị lừa, anh lúc nào cũng phải trông chừng mới được."
Nói rất chi là quang minh lỗi lạc, ngay cả bản thân hắn cũng không tin, nên lôi ngay một cái tên người ra, tăng thêm sức thuyết phục, "Em xem, giờ cô ấy đang chơi với Thẩm Dao Ngọc đấy, cái loại chẳng tốt đẹp gì cả, chỉ muốn lợi dụng cô ấy."
Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, ngữ điệu nhàn nhạt.
Chu Vĩ Xuyên vốn dĩ muốn kiếm ít ngọt ngào ở chỗ nàng, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Thanh Hà, biết mình chọc giận nàng rồi, cũng không dám nói gì. Suy cho cùng, việc thể hiện rất yêu vợ trước mặt tình nhân luôn là điều tối kỵ nhất.
Hắn muốn dỗ dành, nhưng lại lười muốn chết, cười nói: "Lát nữa anh lại đến tìm em, tặng quà cho em."
Diệp Thanh Hà ngồi im ở đó, không đứng dậy tiễn người.
Chu Vĩ Xuyên chán nản đi ra, cảm khái nghĩ hai người phụ nữ ghen bóng ghen gió cũng thú vị đấy, nhưng mà lúc dỗ thì mệt thật.
Lúc quay lại văn phòng hắn nổi giận mắng mỏ trợ lý một trận, mới thoải mái hơn một chút, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nếu hai người bọn họ thật sự đi xem phim, tại sao lại không nói cho hắn biết...
Lẽ nào hai người đó thật sự giấu hắn chuyện gì.
Chu Vĩ Xuyên mở máy tính search bộ phim mà Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà đã đi xem.
Đập vào mắt là tên của Thẩm Dao Ngọc trong danh sách vai chính, hắn cau mày thật chặt, sau đó lướt xuống, xem tóm tắt nội dung... Đêm đó, người vợ không chịu đựng được nữa, cô ấy bùng nổ, cô ấy dùng dao đâm người chồng nɠɵạı ŧìиɦ của mình, mà người giúp cô ấy thoát khỏi vòng pháp luật lại là tình nhân của chồng cô ấy...
Tay nắm chuột của Chu Vĩ Xuyên run lẩy bẩy.
...
Ba người ở yên trong văn phòng của mình mấy ngày, đi làm nghiêm túc. Sau khi Chu Vĩ Xuyên đọc được nội dung tóm tắt của phim, trong lòng luôn thấp thỏm không yên, muốn đến tìm Thích Nguyên Hàm để bồi đắp tình cảm, chọn đúng giờ tan làm, đến văn phòng của Thích Nguyên Hàm để chờ.
Thích Nguyên Hàm hai tay xách túi, nhìn bao bì chắc là muốn tặng quà, Chu Vĩ Xuyên rất tò mò, cứ nhìn chằm chằm vào tay cô.
Hai người cùng đi vào thang máy, nhân viên vì ngại thân phận của họ, cũng không dám chen chân vào, cả cái thang máy trống trơn, đến tầng thứ hai mươi, Diệp Thanh Hà liếc cửa thang máy một cái, sau đó đi vào.
Đây là lần chạm mặt đầu tiên của ba người sau khi Chu Vĩ Xuyên đi công tác trở về, Chu Vĩ Xuyên âm thầm liều mình chống đỡ, trăn trở không biết làm sao để trốn tránh lỗi lầm của mình, hắn không muốn Thích Nguyên Hàm phát hiện ra quan hệ giữa mình và Diệp Thanh Hà.
Hắn nghĩ Diệp Thanh Hà là một tình nhân chu đáo, sẽ không để kim chủ của mình rơi vào tình thế khó xử. Quả nhiên, Diệp Thanh Hà không làm hắn thất vọng, nàng đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà rất lễ phép chào hỏi: "Chị."
Vào lúc cửa thang máy đóng lại, Thích Nguyên Hàm đưa túi quà trong tay cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nghi ngờ nhìn cô, nhướng mày có chút kinh ngạc.
Chu Vĩ Xuyên cũng khó hiểu không kém, trừng mắt nhìn cái túi kia, từ lúc Thích Nguyên Hàm đi ra hắn đã chú ý đến chiếc túi kia rồi, cứ tưởng Thích Nguyên Hàm cũng có suy nghĩ bồi đắp tình cảm, chuẩn bị quà tặng hắn, lòng còn đang ôm ấp trông chờ.
Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Đây là món quà cảm ơn. Lần trước tôi đã mặc một bộ quần áo mới của em."
Diệp Thanh Hà nhận lấy, trên mặt mang theo nụ cười ngạc nhiên: "Cảm ơn chị, ngày mai em sẽ mặc thử. "
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, nói: "Trong đó còn có thẻ mua hàng, sau này có thể trực tiếp đến cửa hàng lấy quần áo."
Hãng thương hiệu thời trang này rất lớn, đã tặng hai bộ, còn thêm một thẻ mua hàng, đây chính là một món quà rất giá trị, vượt xa giá bộ quần áo của Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà cũng cười đáp lại, "Ngại quá, nhận hai bộ này của chị, còn về bộ quần áo kia, nếu chị không chê thì giữ lại mặc nhé."
Thích Nguyên Hàm khẽ ậm ừ, nói chuyện quần áo với Diệp Thanh Hà.
Về phần Chu Vĩ Xuyên đứng bên cạnh, chẳng ai quan tâm hắn sống hay chết.
Danh Sách Chương: