Kiều Quảng Lan cười: "Nếu tiêu hao thì cũng không phải là nhân khí của tôi, là nhân khí của xưởng đồ chơi Đông Hà, nói trắng ra thì phải là danh tiếng mới đúng."
Chỉ một giây Tạ Trác đã hiểu, mở miệng nói được nggay điểm mấu chốt: "Nếu vậy thì phải có một tiêu chuẩn phán xét nhân khí nào đó..."
Kiều Quảng Lan nói: "Là tích phân —— mỗi lần lúc livestream thì sẽ có một thanh tích phân xuất hiện ở góc dưới bên phải của khung livestream, cái này chỉ có người ở sau màn hình như tôi có thể thấy, hiển thị tích phân của buổi Livestream.
Trong lúc livestream có những hình ảnh kinh dị liên quan đến đồ chơi, thì tích phân sẽ giảm xuống.
Tạ Trác ngầm hiểu.
Nói cách khác, nếu trong quá trình Kiều Quảng Lan livestream, lật tẩy chân tướng của món đồ chơi kia, như vậy khi thanh tích phân về 0, những nhân khí kia cũng triệt để không còn tồn tại nữa.
Anh thật lòng nói: "Ý kiến hay."
Kiều Quảng Lan cười cười, Tạ Trác cách mặt nước, nhìn chăm chú nụ cười này.
Ánh sáng trong phòng vệ sinh hơi tối tăm, anh nhìn Kiều Quảng Lan trên mặt dâng một tầng ánh sáng ôn hòa như nước, da thịt lộ ra như ngọc, tuấn tú vô song.
Trên gò má anh rơi xuống hai giọt nước, thuận theo chiếc cằm nhọn thon dài chảy xuống, khiến Tạ Trác muốn thay hắn lau một chút.
Anh theo bản năng nhấc tay ra sau, cũng không làm gì cả, chỉ là hơi dời ánh mắt một chút, rơi vào cổ tay của Kiều Quảng Lan.
Dấu ấn xanh đỏ giao nhau cực kỳ chói mắt, thời gian...!không còn nhiều nữa.
Anh biết nhiệm vụ của Kiều Quang Lan sắp hoàn thành rồi.
Tạ Trác nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.
Thực ra tôi rất luyến tiếc em, vì tôi biết, hoàn thành nhiệm vụ thế giới này xong, em sẽ đi, chúng ta sẽ phải tách ra.
Lần này nhìn thấy em xảy ra chuyện, tôi phải hao tổn tâm cơ mới theo tới được, chưa đi qua cầu Nại Hà, chưa uống canh Mạnh Bà, nhưng lần sau gặp lại, cgó thể tôi sẽ không nhớ ra em nữa.
Suy nghĩ một chút, còn thấy có chút khổ sở.
Từ đầu đến cuối em cũng không biết tôi là ai, nhưng tôi vẫn muốn đối xử tốt với em, vẫn rất thích em, vẫn hy vọng có thể ở bên em.
Anh vẫn muốn trân trọng thời gian ở bên Kiều Quảng Lan mà nói gì đó, thế nhưng lại không nỡ phá hỏng không khí bây giờ.
Được ở dưới bàn tay Kiều Quảng Lan anh không muốn nhúc nhích chút gì cả.
Tay của hắn có mùi bồ kết rất thơm, xoa khắn toàn thân anh, mang theo một chút cảm giác ôn nhu không nói được.
Cho dù biết rõ ràng trong lòng, tất thảy mọi thứ chỉ là hoa trong gương là trăng trong nước (hư ảo), trong suy nghĩ của Kiều Quảng Lan, chính mình xưa nay cũng không phải là mình.
Anh không phải là Lộ Hành, thậm chí cũng chẳng phải là Tạ Trác, anh chi là một con gấu đồ chơi mà thôi.
Nhưng anh vẫn rất khó để khống chế được cảm xúc cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong lòng, nó như bị lên men, toa ra mùi hương như rượu thơm ngọt tinh khiết, khiến cho người ta say lòng.
Tạ Trác không nhịn được giơ tay lên, như trước ôn nhu đặt lên tay Kiều Quảng Lan, trong lòng kinh hoảng không yên lo được lo mất.
Không quản là ở thế giới nào, chỉ có bên cạnh hắn, anh mới có thể an lòng.
Kiều Quảng Lan cho là anh đang muốn trêu chọc cho vui, tươi cười vỗ mặt Tạ Trác một chút, làm cho một mặt anh dính đầy bọt.
Hắn không để ý, làm cục xà phòng trong tay rơi mất, Kiều Quảng Lan đặt Tạ Trác ở mép chậu ở tư thế nửa úp sấp, khom lưng tìm cục xà phòng.
Lúc đó trong lòng Tạ Trác liền lóe một cái ý nghĩ, còn không nghĩ rõ ràng, đã dùng hết sức bò ra khỏi chậu, rơi xuống nền đất phòng tắm vang lên một tiếng "bẹp".
Kiều Quảng Lan vừa quay đầu lại: "..."
Tạ Trác xin lỗi nhưng trên mặt xen lẫn cực kỳ vô tội: "Xin lỗi, vừa nãy tôi nằm sấp không vững, lại phải tắm lần nữa."
Kiều Quảng Lan bắt Tạ Trác lại, vứt lại chậu nước lần nữa.
Lại là một tiếng "bẹp", bọt nước văng tung tóe.
Hắn nghiến răng, âm trầm nói: " Nếu lần sau còn không cẩn thận như thế nữa tôi sẽ lôi lông trong bụng anh ra, cho lão thái thái dưới lầu lót ổ chó."
Tạ Trác sợ sệt run rẩy một cái, lại bị Kiều Quảng Lan vui vẻ nhấn lại chậu nước xoa nắn một lần nữa.
Kiều Quảng Lan tắm sạch cho Tạ Trác xong đặt anh ở cạnh máy sưởi điện hong khô.
Lông Tạ Trác ướt đẫm, bộ dáng nhìn rất xấu, lại bị Kiều Quảng Lan cực kỳ vui vẻ mà tóm đến chụp vài tấm ảnh.
Thực ra pháp lực của anh mỗi một ngày đều đang khôi phục, vốn dĩ vốn có thể tự làm khô lông của mình, thế nhưng lúc làm tạnh mưa lớn đã tiêu hao rất nhiều pháp lực, bây giờ vẫn phải giả bộ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mặc cho Kiều Quảng Lan bắt nạt.
Kiều Quảng Lan không mặc lại quần yếm cho Tạ Trác, vẫn cứ muốn bức người đến cùng*, dùng chiếc khăn nhỏ trên sofa quấn quanh eo anh như một chiếc váy, nhìn y chang thổ dân châu Phi.
Tạ Trác thề sẽ phải chống lại, chịu dằn vặt hết nửa ngày, rốt cục cũng hong khô xong.
*Nguyên gốc là bức lương vi xướng: Bắt người thiện lương phải đi làm điếm.
=))
Tạ Trác tức giận nói: "Cậu chờ, chờ tôi tìm được thân thể về, cậu xong đời!"
Kiều Quảng Lan nói: "Tìm cái rắm ấy, cứ nói ở nhà tôi, cho đến bây giờ một cái bóng cũng..."
Lời hắn nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Tạ Trác nói: "A Lan?"
Kiều Quảng Lan nói: "Chờ một chút! Nhà tôi cũng có một quyển album!"
Hắn đứng dậy, nhanh chóng đi tìm, hắn nhớ ra trong nhà mình có một quyển album giống hệt quyển kia.
Tạ Trác nằm úp sấp bên cạnh cũng cùng nhìn, phát hiện bên trong đó đa số là ảnh chụp chung một nhà bốn người.
Một bên Kiều Quảng Lan lật lật, một bên thuận miệng nói với Tạ Trác: "Thế nào? Khi tôi còn bé đáng yêu không?"
Hắn cảm thấy khi nguyên chủ còn bé nhìn cực kỳ trắng mềm mại, tuy rằng bộ dáng giống nhau, thế nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
Tuổi đó của Kiều Quảng Lan chẳng khác gì con chó săn nhỏ, không hề mỹ lệ như thế này.
Tạ Trác chỉ cười không nói.
Anh muốn nói, tôi biết đây không phải là cậu, tên đó không đáng yêu bằng cậu đâu.
"Tìm được rồi!"
Kiều Quảng Lan cầm lấy một tấm hình: "Đây là một tấm ảnh chụp chung của nhà chúng tôi khi tôi còn bé, khi đó chưa dọn nhà, ở cùng nhau ở khu nhà trệt trong phân xưởng, hiện tại nhà trệt bị hủy rồi, mảnh đất kia xây lên Tòa nhà Thành Phố đồ chơi Đông Hà."
Tạ Trác nói: "Ý của cậu là, nếu thân thể của tôi thật sự ở trong nhà của cậu, vậy thì nó đang ở địa chỉ cũ kia —— thân thể của tôi, thực ra đang ở tại Thành phố đồ chơi Đông Hà kia."
Tính cách của Kiều Quảng Lan nhìn thì năng động hoạt bát, thế nhưng thật ra rất ít khi để lộ ra cảm xúc và sự tức giận, hiện tại lại không nhịn được vỗ tay một cái: "Tốt lắm, đây chính là nơi livestream tiếp theo."
Bây giờ đã qua mấy chục năm, tập đoàn Đông Hà đã không ngừng phát triển, quy mô càng lúc càng lớn, chỉ nói trong thành phố này đã có vài xưởng sản xuấ, nếu muốn tra xem rố cuộc nó ở xưởng nào, khẳng định là cực kỳ khó khăn.
Mà đồ chơi xuất hiện ở hiện trường trên cơ bản đều có nguồn gốc ở Thành Phó đồ chơi Đông Hà này, cho nên đi vào đó nhất định có thể tìm được đáp án.
Hắn vươn tay đặt lên đỉnh đầu của Tạ Trác: "Anh sắp được trở về thân thể của mình rồi, tại sao lại không có chút nào kích động thế? Vào lúc này rất cần một bầu không khí vui vẻ đấy."
Tạ Trác chỉ biết cười khổ.
Kiều Quảng Lan nói: "Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ mời một vị khác lên sân khấu tìm chút niềm vui khi tìm ra chân tướng.
Hắn vỗ tay cái độp, theo một tiếng vang nhỏ này, xung quanh truyền đến nhẹ nhàng tiếng vỡ nát, lúc này kết giới xung quanh đã hoàn toàn vỡ nát, một cáu bóng đen xuất hiện sau lưng hắn.
Bóng đen trôi nổi giữa không trung, duỗi ra hai cái tay như xương khô, vội vàng vương đến gáy của Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan liền cũng không quay đầu, trực tiếp dùng tay làm kiếm vung về phía sau, quát lên: "Tàng Mục hoàng quân tại thượng, tà tụy tận trừ!"
Bóng đen cảm thấy trên đỉnh đầu giống như bị một cái nắp xoong vô hình đập xuống, mắt nổ đom đóm, bị đập ngã.
"Tàng Mục là tên thật của một vị tinh quân.
Gọi thẳng tên húy có thể trấn áp được tà ác.
Kiều Quảng Lan quay người, chào hỏi với khế ước quỷ mấy nay không xuất hiện: "Hello honey, lâu ngày không gặp, nhớ quá đi à."
Khế ước quỷ vẫn luôn sợ Tạ Trác, từ khi anh xuất hiện trong nhà Kiều Quảng Lan thì không hề dám ló mặt ra.
Thế nhưng ngày ước định đến thì nó dường như cũng chẳng còn sợ hãi nữa, hắn cà lơ phất phơ lười biếng mỗi ngày.
Kết quả của chuyện này Khế ước quỷ đoán được, nó thu hết can đảm đi tới, nhưng lại bị đập rớt trên đất.
Nó nhìn Tạ Trác chạy ra, mới bò dậy từ dưới đất, nhìn Kiều Quảng Lan nước mắt rơi lã chã: "Mi đánh ta."
Kiều Quảng Lan nói: "Mi muốn ăn đòn."
Khế ước quỷ: "...!Thời gian còn có một ngày, nếu như mi còn không tìm được thi thể, sẽ chết."
Kiều Quảng Lan nói: "Mi yên tâm, nếu như ta chết biến thành quỷ, cũng sẽ tiếp tục tìm."
Khế ước quỷ có chút bị cảm động.
Kiều Quảng Lan lẩm bẩm nói: "Sau khi tìm được, ta sẽ nằm vào đó, sau đó tất cả nguyền rủa biến mất, ngay tại chỗ thành tiên, từ nay về sau bất tử bất diệt."
Khế ước quỷ: "..."
Có một nháy mắt nó cảm thấy hơi hoảng hốt, dường như cho rằng mới nãy nó nghe được mình đã không cẩn thận nói ra gì đó.
Hoảng hốt qua đi chính là khiếp sợ, nếu như không phải quỷ không thể vã mồ hôi thì bây giờ chắc chắn đồ trên người đó đều đã ướt đẫm.
Thiệt cho cho mình trước kia còn mất sức lừa đó là một cái "thi thể thần kỳ, tên nhóc này chỉ suy nghĩ nửa ngày vậy mà đã biết tiên thuế là gì! Còn biết mục đích nó muốn tìm vật kia! Nghe ý đồ này là còn muốn cướp?
Nó rất khiếp sợ, rất tức giận, rất không tin tưởng, nó bị kích động làm mất khống chế chiếm hết đỉnh đầu, trí thông minh offline, khế ước quỷ bùng nổ.
Trong mắt nó chảy ra dòng lệ máu, nửa bên khuôn mặt trong nháy mắt biến thành xương trắng âm u, tóc dài tung bay, mặt xanh nanh vàng, gào lên vồ về phía Kiều Quảng Lan.
.
Danh Sách Chương: