• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngoại trừ đối chọi gay gắt với Lộ Hành ở thế giới hiện thực, đã rất lâu rồi chưa có ai thực sự làm hắn tức giận như thế, người này đúng là có tài năng thiên bẩm.

Sắc mặt Kiều Quảng Lan lạnh lùng, hai ngón tay đặt trong ống tay áo khép lại, dự tính gọi vài yêu tinh nhỏ lại đây, dọa tên khốn không biết trời cao đất rộng này một trận.
"Tên hắn là Quân Đồng, là đương kim thiên tử, chuyện lần này cậu cần làm có liên quan cực lớn với hắn."
Cầu Minh đúng lúc mở miệng.
Câu nói này thành công ngăn lại động tác của Kiều Quảng Lan, hắn bày ra vẻ mặt ghét bỏ không thể tiếp thu được: "Tên khốn kiếp này hoàng thượng hả?"
Cầu Minh bổ sung: "Minh quân.

Kế vị chưa đến một năm, trời yên biển lặng, quốc thái dân an, long khí hộ thể, ác điều không phạm."
Kiều Quảng Lan còn muốn lên tiếng, bỗng nhiên nghe thấy "bộp" một tiếng, cơn lạnh lẽo trên người không còn, thay vào đó bả vai được choàng lên tấm áo bông nặng trịch, nó đang truyền đến sự ấm áp.
Vừa nãy, lúc hắn và Cầu Minh đang nói chuyện, tên khốn hoàng đế tên Quân Đồng nọ vung roi quấn lấy mảnh quần áo kia của Kiều Quảng Lan kéo một cái, chiếc áo mỏng manh bỗng chốc rách thành hai nửa, y đành cởi áo khoác của mình phủ lên người Kiều Quảng Lan.
Lúc này Quân Đồng cũng chỉ mặc một lớp áo mỏng, tùy tùng theo sau kinh ngạc hô lên "Công tử", y không để ý tới, thẳng eo mạnh mẽ trong gió rét, dùng một tư thế vô cùng oai phong trên lưng ngựa, chỉ vào Kiều Quảng Lan mà nói: "Nếu ta đã nói bồi thường cho y phục của ngươi vậy thì nhất định sẽ bồi thường, ngươi muốn hay không cũng phải mặc."
Kiều Quảng Lan mới vừa ngơ ngác, Quân Đồng đã khoát tay: "Đi!"
Đám người tiếp tục trận thế trước đó, vây quanh người kia rồi rời đi.
Kiều Quảng Lan: "..."
Không thể trêu nổi không thể trêu nổi, hắn phục cái tên kỳ quái này rồi.
Nếu người đứng ở đây là chính mình khi còn bé, nhất định Kiều Quảng Lan sẽ ném nó vào vũng bùn rồi dẫm mấy cái, sau đó mặc áo mình vào, mắng kẻ kia là tên vô liêm sỉ, rồi nổi giận đùng đùng bỏ về nhà, rõ ràng là lạnh như một con chó đông đá nhưng vẫn cảm thấy mình rất khí phách.

Giống như trước kia khi gặp phải Lộ Hành vậy.
Nhưng bây giờ tính cách của hắn đã được tôi luyện qua nhiều năm, đã tốt hơn trước rất nhiều, sau khi Quân Đồng đi, hắn cảm nhận được ấm áp trên người, không những không hề tức giận mà trái lại có chút dở khóc dở cười.
Tên nhóc hoàng đế này cũng thú vị đấy chứ.
Hoặc là cũng không phải tính cách của hắn thay đổi gì cho cam, hắn vốn dĩ là một tên ăn mày hàng thật giá thật, cho nên luôn xem tự tôn còn quan trọng hơn cả cái mạng, sau khi bị sỉ nhục thì không thể nhịn được mà tức giận.

Mà bây giờ, hắn không có gì cần lo về cái rét nữa, cũng đã sớm không còn là người trong quá khứ kia, chẳng cần thứ bên ngoài giữ tôn nghiêm hộ.
Kiều Quảng Lan nhặt đống áo quần rách dưới dưới đất lên, gỡ cái nút bằng ngọc xuống sau đó ra tiệm cầm đồ đổi tiền rồi ra mua một củ khoai nóng hầm hập, cầm trong tay vừa đi vừa ăn.

Khoai lang thơm ngọt mềm mềm, điểm không hoàn mỹ cho lắm đó là đế giày bị rách nên có chút nước dính vào.

Ăn xong một củ khoai lang, hắn cũng đã nghe xong phổ cập khoa học của Cầu Minh về thế giới này, chuyện ở thế giới này cũng không dễ xử lý cho lắm.
Xuất thân của nguyên chủ cũng chẳng phải là khổ cực bần hàn gì, phụ thân hắn là Nhất phẩm Phụ quốc đại tướng quân Kiều Đống Kỳ, mẫu thân là quận chúa của phủ Cung Vương, tên là Từ Phỉ, tình cảm hai người cực tốt, Kiều Đống Kỳ cũng không cưới thêm tiểu thiếp, ở trong phủ, ngoài Kiều Quảng Lan, còn có một tỷ tỷ, quan hệ bên ngoài cũng không sâu rộng.
Một năm trước Kiều Đống Kỳ bị thuộc hạ tố cáo là theo địch phản quốc, phủ tướng quân bị lục soát, cả nhà họ Kiều bị bắt vào ngục, Kiều Đống Kỳ không chịu nhận tội, cuối cùng chết vì không chịu được cực hình.

Còn sót lại tổng cộng 17 người cả chủ lẫn tớ, vốn phải chịu lệnh nam thì bị đày đi xa ba ngàn dặm, nữ thì bị bán làm kỹ nữ thanh lâu, thế nhưng vừa khéo lúc này, tiên hoàng bệnh nặng băng hà, tân hoàng đế lên ngôi lập tức ra lệnh đại xá thiên hạ, bọn họ liền được thả ra.
Tuy rằng kết cục này đã được tính là khá may mắn, nhưng mà người mất nhà tan, mẫu tử 3 người đành chen chúc trong một căn nhà tranh cũ nát, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Nguyên chủ vốn nghĩ, muốn tìm một công việc nuôi sống mẫu thân và tỷ tỷ, thế nhưng năm đó ở kinh thành hắn là một đại thiếu gia công tử bột đích thực, sau khi gặp sự cố thì đám hồ bằng cẩu hữu* chỉ sợ tránh không kịp, bản thân thì cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể lang thang bên ngoài một ngày nhưng không tìm được việc gì, cuối cùng chết rét ở đầu đường.
*Hiểu là đám bạn xấu, cùng nhau tụ tập ăn chơi.
Trong quá khứ của nguyên chủ, nhà hắn có một cây trâm bằng ngọc bích, theo lẽ là sẽ truyền lại cho con dâu cả, sau khi xét nhà cây trâm kia bị xem là tài sản phi pháp nên bị tịch thu.

Tâm nguyện của nguyên chủ chỉ là tìm cây trâm kia về cho mẫu thân, sau đó, điều tra rõ ràng chuyện này là thế nào, báo thù cho phụ thân, hỏi thuộc hạ của phụ thân một câu vì sao phải làm như thế.
Hắn ăn xong khoai nướng, nhưng hiển nhiên nguyên chủ đã đói bụng từ lâu, Kiều Quảng Lan ăn nhưng không no, hắn khom lưng, dùng tuyết trên đất xoa xoa dính nhớp trên tay hỏi: "Hai người bọn họ có phải cũng có một chân không?"
Cầu Minh tán thưởng nói: "Cậu khá là mẫn cảm với phương diện này đấy."
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn đã đoán đúng, đám người tham gia dâng tấu Kiều Đống Kỳ là người của kẻ tên Bùi Phong kia.

Bùi Phong tuy xuất thân nghèo hèn, thế nhưng còn trẻ đã lập được nhiều chiến công hiển hách, có được cái danh xưng "chiến thần".

Trước kia, khi gã ta còn lang thang nơi đầu đường xó chợ, ngẫu nhiên quen được nguyên chủ, nguyên chủ vẫn luôn giúp đỡ gã, lại dẫn gã đến trước mặt phụ thân, bởi vì có nguyên chủ bắc cầu cho nên Bùi Phong mới có cơ hội thể hiện tài năng.

Cũng bởi vì người người đều biết gã có quan hệ với Kiều gia cho nên Bùi Phong mới được tin tưởng bất chấp nhiều chỉ trích như thế.
Nếu như chỉ nghe thế thì cũng chỉ thấy gã ta là một tên tiểu nhân hèn hạ mà thôi, thứ đồ chơi này Kiều Quảng Lan cũng chả xem là chuyện gì to tát, thế nhưng trên thực tế Bùi Phong này cũng không tầm thường, gã là một người "xuyên việt", trên người bị buộc định với một cái hệ thống cướp đoạt vai chính, mà nguyên chủ chính là nam chính của thế giới này.
Nghe đến đây, Kiều Quảng Lan không nhịn được cảm thán một câu: "Không hổ là người đàn ông có mảnh hồn phách của tôi trên người, đi đến đâu cũng là nhân vật chính mà."
Cầu Minh: "...!Hai người ở đời trước, rất vô dụng."
Kiều Quảng Lan cong khóe môi: "Không như vậy, làm sao có thể làm nổi bật lên sự anh minh thần võ của tôi được?"
Hắn lại nói một cách đầy thâm ý: "Chỉ có người có mắt lại còn thức thời, mới hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên, mới có được khen thưởng của lãnh đạo nhé, nếu không chỉ có thể cả ngày ngồi ngốc ngắm trăng, vừa gào khóc vừa rên rỉ cô đơn lạnh lẽo thôi."
Cầu Minh: "..." Cãi nhau với cậu ta chỉ tự rước thêm nhục, tiếp tục giới thiệu tóm tắt vẫn hơn.
Nơi này là một triều đại giả tưởng, tên là Đại Tề, mọi người vẫn tin tưởng vào pháp thuật, mọi người gặp chuyện khó giải quyết đều sẽ xem bói, nguyên chủ có xuất thân hiển hách, đầu óc thông minh, cũng bởi vì ảnh hưởng nhờ mảnh hồn phách của Kiều Quảng Lan nên có thiên phú rất cao, vốn dĩ như thế một đời hẳn phải trôi qua thuận buồm xuôi gió mới đúng.
Kết quả Bùi Phong cố gắng tiếp cận hắn, dùng hết thủ đoạn chiếm được mến mộ của hắn, tính kế đoạt đi từng vinh hoa phú quý của hắn về tay, dựa theo quy tắc của hệ thống, ngày nguyên chủ chết, gã ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó rời đi thế giới này.
Kết quả không nghĩ tới Kiều Quảng Lan cũng xuyên đến đây, nhiệm vụ vốn dĩ đã thành công một nửa đột nhiên bị ngừng lại, Bùi Phong chỉ có thể tiếp tục ở lại thế giới này.

Cũng may, hiện tại gã đang mang binh đánh giặc bên ngoài, nếu không, sợ là gã cũng đã sớm đi tới giết chết Kiều Quảng Lan từ lâu.
Cầu Minh nói: "Bùi Phong này có hệ thống trợ giúp, đồng thời nắm quyền trong triều, thủ hạ dưới trướng đông đảo, cậu không có năng lực địch lại hắn, trước mắt cần tìm một nơi bảo mệnh trước khi hắn khải hoàn hồi triều."
Một là tội thần tay trói gà không chặt, một là đại tướng quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đồng thời còn có hệ thống làm bàn tay vàng, phải làm sao để đối phó với hắn ta, thực lòng Cầu Minh có chút lo lắng cho Kiều Quảng Lan.
Bước chân của Kiều Quảng Lan ngày càng chậm, lộ ra tâm tình nặng nề của hiện tại.
Trong lòng Cầu Minh sinh ra một chút cảm xúc không đành lòng, nói: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, tới thời điểm quan trọng, ta cũng sẽ bảo vệ..."
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi tìm được rồi!"
Hắn chạy đến bên cạnh một tiểu ca bán bánh nướng hạt mè, gương mặt đầy hạnh phúc: "Nãy tôi ngửi được mùi hạt vừng và tiêu cả buổi mà không biết mùi bay từ đâu ra, giờ đã tìm được rồi."
Cầu Minh: "..."
Nghẹn chết cậu đi!
Kiều Quảng Lan mua một xếp bánh nướng, bất chợt nảy sinh suy nghĩ, nói: "Lão Cầu à, anh có muốn ăn một cái không, bánh vừa mới ra lò nè, ăn ngon lắm, cắn một cái giòn giòn, nhai trong miệng thì mềm mềm..."
Cầu Minh: "Không ăn!"
Kiều Quảng Lan tiếc nuối tự mình cắn một miếng thật lớn: "Không có lộc ăn."
"Nghe nói lần này, Bùi đại tướng quân lại đánh thắng trận.

Nếu không phải hắn xông lên trước, mang theo các tướng sĩ đi qua Ngật Nhân lĩnh, những chiến công hiển hách chúng ta đạt được cũng coi như vô ích rồi!"
"Đúng thế, Bùi đại tướng quân không chỉ đoạt lại được lương thực vải vóc của bách tính nơi biên quan, còn đánh bọn Hách Hách kia đến tan tác, chỉ tiếc những cô nương kia, bị bọn người độc ác kia dằn vặt cho không thành hình người, đại tướng quân chỉ có thể mang hài cốt các nàng về mai táng."
Kiều Quảng Lan nghe được "Bùi tướng quân", lập tức quay đầu, phát hiện người nói chuyện chính là tiểu ca mới bán bánh nướng kia, hắn chỉ mới mua xong bánh nướng đi ra được vài bước, bên người tiểu ca đã có thêm một người đàn ông trung niên bán kẹo hồ lô, hẳn là cũng mới tới, cũng dự tính bán chung, nên hai người cùng nhau trò chuyện.
Kiều Quảng Lan cầm bánh nướng đến gần, cũng muốn nhập hội với bọn hắn: "Đại ca, ngươi nói Bùi tướng quân sắp trở về rồi sao?"
Người bán kẹo hồ lô không thể giải thích được liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút bài ngoại.

hẳn là có chút bất mãn với một người ngoài đột nhiên chen vào này.
Kiều Quảng Lan thật giống như không hiểu hàm ý "Mau cút" trong ánh mắt gã, một mặt ngóng trông nói: "Vậy thì tốt quá, không biết bao giờ Đại tướng quân mới vào kinh, nếu thế, đến lúc đó ta có thể lén lút đứng bên cạnh nhìn thì quá tốt rồi."

Sắc mặt của người trung niên bán kẹo hồ lô có hơi bớt giận một chút: "Ngươi rất ngưỡng mộ đại tướng quân sao?"
Kiều Quảng Lan nói: "Đại tướng quân năng chinh thiện chiến* như thế, ai lại không kính nể đây."
*Năng lực chinh chiến cừ khôi, xuất sắc
Tiểu ca bán bánh nướng bên cạnh không nhịn được cười: "Tiểu tử nhà ngươi không có một câu là rõ ràng.

Ta biết ngươi, mấy ngày trước ngươi đứng chỗ này mỗi ngày nhìn ta nướng bánh, nước miếng chảy cả ra, đúng rồi, trước kia ngươi nói trong quán trà đối diện kia là Kiều Đống Kỳ bị oan đúng không, sao hôm nay đã đổi giọng thành Bùi Tướng Quân rồi? Ta thấy ngươi tới đây thấy sang bắt quàng làm họ, muốn lừa người để có kẹo hồ lô ăn đúng chứ!"
Mặt Kiều Quảng Lan không hề biến sắc: "Ngoại trừ Bùi tướng quân, ta cũng rất ngưỡng mộ Kiều tướng quân, hắn mang đại quân Đại Tề đánh thắng nhiều trận như thế, ta không tin hắn phản quốc theo địch cũng là thường tình, sao lại để người ta oan uổng được? Ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
Người trung niên nói: "Hừ, chuyện quan lớn bọn họ ta cũng không hiểu, ta chỉ biết lúc tiên hoàng dán chiếu cáo thiên hạ, phố lớn ngõ nhỏ đều dán bêu tội của Kiều Đống Kỳ.

Đừng nói cái khác, ngươi nhìn đã, Đại Tề bọn ta cũng đã bốn năm lần phải đi qua Ngật Nhân lĩnh, mỗi một hồi Kiều Tướng Quân dẫn quân, đều phải chết rất nhiều người, cho dù đánh thắng cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu.

Mà Bùi Tướng quân trận này dẫn quân, có phải là thắng rất đẹp không?"
Ngật Nhân lĩnh...!Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút, tìm được trong ký ức nguyên chủ đây là nơi nào.
Biên cảnh Đại Tề có một nước dân tộc thiểu số nhỏ, là Hách Hách vừa nãy trong miệng bọn họ, người nước này cực kỳ dã man tàn nhẫn, hiếu chiến và thích giết chóc, thường thường xâm lấn cướp bóc của bách tính Đại Tề, mấy năm gần đây đặc biệt hung hăng, lão hoàng đế mới qua đời không lâu kia cũng đã muốn tẩy phạt bọn họ từ lâu.
Thế nhưng giữa Hách Hách và Đại Tề có một tấm bình phong thiên nhiên đó là Ngật Nhân lĩnh.
Chỗ đáng sợ của nơi này không phải địa hình hiểm yếu thế nào hay là khí hậu khắc nghiệt ra sao, mà là mỗi khi binh lính tới đây, toàn khắp Ngật Nhân Lĩnh lại nổi lên một tầng sương mù dày đặc, vây mọi người bên trong, che đậy thị giác và thính giác mọi người, các binh sĩ chỉ có thể đi về trước theo bản năng, mỗi một lần ra khỏi núi, đều sẽ có rất nhiều người mất tích.
Sau đó lại có người tìm được di hài của các tướng sĩ mất tích nơi đây, phát hiện thi thể bọn họ khô quắt co quắp, giống như bị thứ gì đó hút khô, từ đó về sau, núi này liền được gọi là Ngật Nhân lĩnh (Núi ăn thịt người).
Khá giống tam giác quỷ Bermuda*.
*Tam giác Bermuda, còn được biết đến Tam giác Quỷ, là một khu vực không cố định nằm ở hướng tây của phía Bắc Đại Tây Dương nơi mà được cho là một số khí cụ bay và tàu thuyền đã biến mất trong hoàn cảnh bí ẩn.

(Theo Wikipedia)
Bất quá núi đó cũng không phải tự nhiên mà thành, mà là mấy năm gần đây mới phát sinh biến hóa, chỉ có tướng sĩ Đại Tề đi qua mới xuất hiện sương mù dày đặc, thế nhưng đối với bọn Hách Hách thì không ảnh hưởng gì cả, cho nên mọi người suy đoán là bọn Hách Hách đã mời thuật sĩ, biến Ngật Nhân lĩnh thành bộ dáng như hiện tại.
Tội danh lớn nhất của Kiều Đống Kỳ là tiết lộ địa hình và vị trí địa lý cho Hách Hách, khiến cho bọn chúng tạo thành Ngật Nhân lĩnh hại người, một đời anh danh bị hủy hoại chỉ trong một ngày.
Kiều Quảng Lan nở nụ cười: "Ha, nghe ý của đại ca, hẳn là lúc Bùi Tướng quân dẫn người đi qua Ngật Nhân lĩnh thì không có binh lính mất tích đúng không?
Trong quá khứ Kiều gia có bao nhiêu huy hoàng, bây giờ lại rách nát bấy nhiêu.

Có thể tưởng tượng được nguyên chủ lúc trước vừa đói vừa lạnh đứng ở ven đường nhìn người ta nướng bánh, lại nghe người ta chửi bới phụ thân tán thưởng Bùi Phong, tư vị trong lòng như thế nào.
Người trung niên sững sờ, đáp lời có chút gấp: "Ngật Nhân lĩnh là nơi nào chứ, cho như là thần tiên mang binh, cũng không thể bảo vệ bao nhiêu người bình yên vô sự như thế, thế nhưng mấy lần Bùi Tướng quân mang binh, người chết đã ít hơn so với trước rất nhiều, đây chính là công lao bằng trời đấy!"
Kiều Quảng Lan nói: "Ha, là như thế sao."
Tiểu ca bán bánh nướng xen miệng: "Bởi vì Bùi tướng quân luôn dẫn dắt binh sĩ, mỗi lần hắn dẫn quân, trên tay luôn cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, cứ như thế, người đằng sau đều thấy ánh lửa trong tay hắn, cho nên rất hiếm người tách ra.

Trước giờ vẫn thế, khi hắn còn là phó tướng, binh sĩ dưới tay tử thương vẫn luôn rất ít."
Ở trên chiến trường, thật ra hành vi này rất nguy hiểm, bởi vì có thể dẫn đường cho tướng sĩ phe mình, cũng rất dễ hấp dẫn tầm mắt quân địch, bại lộ vị trí quân mình dưới công kích, Kiều Quảng Lan như cười như không mà tán thưởng: "Thật là vĩ đại."
Hắn nghe xong bát quái, ôm một xếp bánh nướng, dựa theo chỉ dẫn của Cầu Minh mà đi về căn nhà lọt gió đang ở.
"Nương*, tỷ tỷ."
*Nương = Mẫu thân = Mẹ
Hai người phụ nữ trong nhà nghe thấy thanh âm của hắn cùng lúc ra đón, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Hiện tại, Kiều Quảng Lan là đàn ông duy nhất trong nhà, cũng là toàn bộ hy vọng của các nàng.

Ngày hôm trước một nhà bọn họ vừa đói vừa lạnh, trong nhà không có lương thực, đến củi cũng không, tiểu tổ tông này lại nổi tính, nói rằng muốn tìm việc nuôi sống bọn họ, xoay người chạy đi cũng đã không thấy bóng, mỗi ngày mỗi đêm, hai người lo lắng đến mức ăn ngủ không yên, mãi đến giờ người rốt cục cũng về.
Kiều Quảng Lan đặt đồ trong tay lên bàn: "Con không tìm được việc làm, thế nhưng tìm được chút đồ ăn về, mọi người mau ăn đi."
Tuy rằng đói bụng đến mức xanh xao vàng vọt, một bộ dinh dưỡng không đủ, thế nhưng thực tế, tướng mạo của Từ Phỉ và Kiều Ngữ cực kỳ xuất chúng, chỉ là trong nhà lọt gió, bụi bặm đầy đất, còn có tuyết trắng bay xuống từ nóc nhà bay vào trong phòng, rõ ràng là ba người cũng chẳng có kinh nghiệm sống gì, cái gì cũng không biết làm.
Kiều Quảng Lan dở khóc dở cười.
Từ phỉ không nhìn đồ trên bàn, kéo Kiều Quảng Lan lại một cái: "Lan Nhi, đồ ăn này từ đâu mà tới? Còn có y phục này nữa, lâu như thế con mới về nhà, đây là muốn dọa chết nương và tỷ tỷ con đúng không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Con không tìm được việc làm, chỉ tùy tiện đi trên đường, kết quả có người đi qua hắt con đầy bùn, người ta liền bồi thường y phục và cho con tiền...!Mọi người nhanh ăn đi."
Kiều Ngữ nói: "Đệ ăn chưa?"
Kiều Quảng Lan nói: "Đệ ăn bên ngoài no rồi, đệ ra ngoài sửa nóc nhà một chút."
Từ Phỉ nhìn thức ăn trên bàn, đưa cho con gái ăn trước, Kiều Ngữ vừa nói "Nương, người cũng ăn đi" vừa ngạc nhiên: "Tiểu đệ, đệ còn có thể sửa nóc nhà sao?"
Kiều Quảng Lan nói: "Ở bên ngoài nhìn thấy người khác sửa, học được."
Hắn quay đầu nhìn tỷ tỷ mới có này, phát hiện mặt của tiểu cô nương sắp lạnh đến mức tái xanh, vì thế cởi áo đang khoác trên người phủ thêm cho nàng, mình thì lục bên cạnh tìm một kiện y phục cũ mặc vào, thay đôi giày rách rồi dự định ra khỏi cửa sửa nóc nhà.
Từ Phỉ nhìn y phục hắn mặc, không nhịn được bật thốt lên: "Y phục này, vốn là của phụ thân con."
Kiều Ngữ chỉ lo mẫu thân bật khóc, liền vội vàng nói: "Đúng vậy, tiểu đệ bây giờ đã lớn rồi, cả y phục của phụ thân cũng mặc vừa."
Kiều Quảng Lan nói: "Đúng thế đó, khuê nữ ngoan, sau này phụ thân bảo vệ con."
Kiều Ngữ cười mắng: "Phi, tiểu tử thúi nhà đệ chỉ biết nói linh tinh thôi."

Từ Phỉ biết con trai và con gái đều cố ý đổi chủ đề để tránh làm mình thương tâm, cố gắng gượng cười nói: "Thật là nghịch ngợm."
Sau khi nàng nói xong, không nhịn được thở dài nói: "Con mới bao lớn chứ, cái thân mình còn lo không xong, sao mà có thể che chở cho tỷ tỷ con.

Nương thấy Ngữ Nhi cũng đã sắp 19, không nói việc kết hôn bị trì hoãn, phải ở một nơi không an toàn thế này.

Nếu nó có thể vào cung làm cung nữ, vậy thì tốt rồi."
Kiều Ngữ nói: "Vậy sẽ phải hầu hạ người khác, không thể nhìn thấy nương và đệ đệ mỗi ngày, con gái không yên lòng."
Từ Phỉ nói: "Bây giờ quốc sư đã là Thái Đại Phong, cho dù con có muốn đi, cũng đi không được.
Nàng nhìn thấy Kiều Quảng Lan cầm dụng cụ đi ra bên ngoài, vội vàng nói: "Lan Nhi, con cẩn thận chút."
Kiều Quảng Lan lớn giọng nói: "Người cứ yên tâm!"
Khi còn bé hắn thường tu sửa nóc nhà, tay nghề thành thạo, vừa nằm nhoài trên nóc nhà vừa nghĩ đến lời Từ Phỉ nói.
Triều đại này cũng không đề xướng tảo hôn như thế giới cổ đại mà hắn biết, nữ tử thì 20 mới xuất giá hay nam đứng đón dâu cũng là chuyện thường.

Tuổi Kiều Ngữ cũng không còn nhỏ, tướng mạo xuất chúng, ở đây đúng là không được an toàn.
Từ Phỉ nói đúng, trên đời này ngoài hoàng cung thì không có chỗ nào an toàn hơn, vừa có thể bảo vệ Kiều Ngữ khỏi lưu manh quấy rối, vừa có thể giúp hắn tránh khỏi mưu hại của Bùi Phong.
Bất quá, nếu thân phận này của nguyên chủ mà muốn vào cung...
Có hắn ở đây thì mọi thứ đơn giản thôi!
Đêm đó, lúc Thái Quốc sư đang say giấc nồng với tiểu thiếp thì bắt gặp một chuyện kỳ quái.
Gã nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một chiếc bóng, chiếc bóng kia đi tới nơi cửa sổ, chỉ thấy bộ dáng nó rất kỳ quái, nghênh ngang đi như cua đồng, động tác thì cứng ngắc, khó mà diễn đạt thành lời.
Thái Đại Phong trợn mắt, muốn kêu lên, thế nhưng miệng giống như bị chặn lại, căn bản không kêu lên được, tiểu thiếp trong lồng ngực không nhúc nhích, không biết là đang ngủ hay sớm chết rồi.
Sau đó —— Gã trơ mắt nhìn bóng người kia chui vào từ khe cửa!
Đây là một hình người được làm bằng giấy.
Người giấy lúc mới đầu chỉ là chiều cao của người bình thường, nhưng dưới cái nhìn kỹ càng của Thái Đại Phong, cơ thể nó càng ngày càng cao, cao đến mức chạm nóc nhà mới thôi.
Nó cúi người xuống, ghé một gương mặt trắng bệch lại gần Thái Đại Phong, rõ ràng nó không có ngũ quan, thế nhưng lại làm cho Thái Đại Phong sinh ra cảm giác "đang bị nhìn chằm chằm."
Người giấy "nhìn" hắn một hồi, phát ra một tiếng trầm thấp: "Ngươi quá xấu."
Thái Đại Phong: "..."
Ngươi xấu quá?!
Người giấy còn nói: "Ngô được lệnh trời xanh, mệnh ngươi một chuyện."
"..."
Kiều Quảng Lan xem như đã sửa xong nóc nhà, thế nhưng lúc nằm ngủ mới bi thương phát hiện cửa sổ bên cạnh thủng một cái lỗ, gió thổi xuyên qua cái lỗ kia lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến người ta phát điên.

Vốn dĩ trên người nguyên chủ đã bị nẻ, bây giờ nó truyền đến cảm giác vừa ngứa vừa tê.
Kiều Quảng Lan cũng không muốn tìm lại ký ức tuổi thơ ở đây, trời còn chưa sáng đã rời giường, dùng giấy che lại cửa sổ.
Từ Phỉ mỗi sáng sáng đều lục tìm rau héo ngoài chợ người ta ném đi, Kiều Quảng Lan mới xong việc, bỗng nhiên nhìn thấy nàng xách theo một rổ đầy vào cửa, nét mặt cực kỳ kinh hỉ: "Ngữ Nhi, con có cơ hội vào cung rồi!"
Người giấy nhỏ cỡ ngón tay chui vào từ khe cửa, vụng về đi sau Từ Phỉ ôm lấy ống quần Kiều Quảng Lan.

Hắn thừa dịp hai mẹ con không để ý, nhặt nó đặt vào lòng, lắng nghe Từ Phỉ nói chuyện với Kiều Ngữ.
"...!Ngày hôm nay lúc lâm triều, Thái Quốc sư dâng tấu với bệ hạ rằng đêm qua mơ thấy Bạch Chỉ tinh quân, nói rằng trời cao có đức hiếu sinh, tội thần phạm lỗi tất nhiên đáng ghét, thế nhưng họa không phải do nữ tử, mà nay trong cung đang khuyết thiếu nhân thủ, phải xem họ như bách tính bình thường, đều được lựa chọn vào cung.

Hoàng thượng đã chuẩn tấu, Ngữ Nhi, con có thể tham gia tuyển chọn rồi!"
Bạch Chỉ tinh quân?
*Bạch chỉ = giấy trắng =)))
Kiều Quảng Lan không nhịn được cười khúc khích.
Hết chương 55..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK