“Không quen” gấu nhỏ nói, “Nhưng mà tôi biết cậu gọi là Kiều Quảng Lan, vừa nãy trên đường về nhà, có người gọi cậu.”
“Nhưng trước đó cậu gọi tôi là A Lan, dựa vào quan hệ của chúng ta chắc còn chưa đến mức có thể gọi Nickname nhau nhỉ?”
Gấu nhỏ nói: “Bởi vì tôi dễ quen người.”
Kiều Quảng Lan: “…Được rồi.
Vậy thần tiên đại nhân, lão nhân gia ngài sao lại lưu lạc đến mức là người đứng trên chúng sinh lại cúi đầu nhân nhượng trước nhân loại địa vị thấp thế này?”
“Tôi cũng không biết, tôi vừa mới khôi phục ý thức không lâu, chuyện trước kia vẫn chưa nhớ ra.
Nhưng mà tôi suy đoán, tình huống của tôi hẳn là bị người nào đó ám hại khiến cho hồn phách tách ra khỏi cơ thể… Chắc là trúng phải loại tà thuật nào đó.”
Kiều Quản Lan đồng ý gật gật đầu, cảm thấy phân tích của hắn cũng không khác mình là mấy.
Gấu nhỏ: "Cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi..."
"Từ chối."
Gấu nhỏ: "..."
“Người anh em, cái này… chắc là người anh em nhỉ? Tuy rằng trên đầu anh có nơ bướm, nhưng mà âm thanh không giống là của nữ lắm.”
Kiều Quảng Lan lắc lắc đầu: “Nói thật, tôi cảm thấy anh giống đối thủ một mất một còn của tôi, mà tôi, không phải là không muốn giúp anh, chỉ là khi tôi vừa nhìn thấy anh đã thấy da đầu tê rần, cả người nổi da gà, muốn nổi điên, mất lý trí, muốn hỏng luôn.
Đây, anh hiện tại ở bên cạnh tôi cũng không giúp đỡ được gì, tôi lại sợ bản thân không khống chế được.
Cho nên tôi không thể ở cùng anh được, ngày mai tôi đem anh đưa trở về, anh mời cao nhân khác đi ha.”
Hiếm khi thấy hắn kiên trì nói những lời vô nghĩa một tràng lưu loát như thế, gấu nhỏ nghe, không hề hoang mang, trái lại thở dài: “Cậu bây giờ không có trợ thủ mà? Tôi thấy cậu đẹp trai như vậy, bản lĩnh cũng lớn như thế, thời điểm ra khỏi cửa, thế nào cũng phải có tùy tùng chứ!”
Kiều Quảng Lan: "..."
Có chút muốn đồng ý.
Bên trong con mắt của gấu nhỏ phản xạ ra ánh sáng cơ trí: “Trên thế giới này người tầm thường quá nhiều, không có khí chất, chỉ có tôi hiểu chuyện mới có thể kéo sát khoảng cách với cậu, ngưỡng mộ sự vĩ đại của cậu, lẽ nào cậu không định cho tôi một cơ hội thật sao?
"Khụ khụ!" Kiều Quảng Lan vội ho một tiếng, dừng một chút, mới nói, "Sự vĩ đại của tôi mỗi ngày tự soi gương là tự có thể thưởng thức."
Gấu nhỏ nói: “Tôi biết nói chuyện, có thể tâm sự lúc buồn; tôi biết di chuyển, có thể bóp vai đấm chân làm việc nhà; tôi là thần tiên, đây chỉ là nhất thời gặp xui, tương lai nếu một lần nữa trở lại thời kỳ đỉnh cao sẽ báo đáp cho cậu; tôi… lớn lên đáng yêu như thế này, mỗi ngày cậu nhìn thấy tôi sẽ vui sướng cả người!”
Kiều Quảng Lan: "..."
Gấu nhỏ lông xù dùng móng vuốt cầm lấy tay hắn, tay nhỏ mập mạp khoác lên cánh tay Kiều Quảng Lan, bên trong mắt đen tất cả là sự vô tôi không có một tia ý xấu cùng sự bất lực: “Tôi tự có biện pháp khôi phục, ở mấy ngày rồi sẽ đi!”
Kiều Quảng Lan nhìn cánh tay đầy lông tơ trên cánh tay hắn, giống như tên lưu manh gặp được cô gái xinh đẹp, kìm lòng không được túm lấy móng vuốt của gấu nhỏ, sờ sờ cọ cọ.
Ừm, mềm mềm, mượt mượt, cảm giác không tệ.
Kiều Quảng Lan thận trọng mà nói: “Lời ban nãy tôi chưa nói xong, tất nhiên, nếu anh không có nhà để về, ở lại một đoạn thời gian cũng được.
Đây là điểm tốt giữa người và thần, tình hữu nghị thắm thiết.”
Trong lòng gấu nhỏ âm thầm giơ ngón tay hình chữ “V”.
Tính cách A Lan không thay đổi, vẫn đáng yêu như trước kia!
Còn chưa đợi nó vui vẻ xong, Kiều Quảng Lan đã đặt nó lên bàn.
Gấu nhỏ: “…?“
Kiều Quảng Lan cầm móng của anh nghiêm trang nói: “Đã như vậy chúng ta sẽ chính thức làm quen một chút đi, tên tôi là Kiều Quảng Lan, là Streamer cho một kênh livestream, chuyện trước kia anh không nhớ rõ, vậy có còn nhớ mình tên gì không?”
Kể cả trên mặt đầy lông là lông, mà gấu nhỏ ở trước mặt hắn vẫn muốn nỗ lực giữ lại một chút thể diện còn lại, nó mất công tốn sức mà dùng tay nhỏ giơ lên sửa lại nơ bướm bị đánh lệch đi ở trên lỗ tai, thuận tiện sửa lại vài sợi lông tơ trên gáy, lúc này mới hắng giọng một cái, dự định trịnh trọng giới thiệu chính mình.
Kiều Quảng Lan nhìn nó, loại cảm giác không rõ ban nãy đột nhiên lại dâng lên —— đồ chơi nhỏ này cùng với cái hàng chán ghét trong trí nhớ kia có khí chất thật là giống nhau.
Hắn bật thốt lên: "Chờ một chút, anh đừng có nói với tôi anh họ Lộ nhé!."
Gấu nhỏ nghẹn một chút, liền hắng giọng một cái, trong thanh âm có một chút lung túng không hiểu được: “Tại sao tôi lại họ Lộ? Họ này cũng không phổ biến lắm mà, tên tôi là Tạ Trác.”
Kiều Quảng Lan nhìn ngắm thân thể tròn tròn mập mạp của hắn, lông tơ mềm mại, mắt nhỏ đen đen, tâm lý giống như hạt dưa bị bóp một cái.
Hắn không nhịn được sờ sờ tai gấu nhỏ: "Ai...!Xin lỗi, tôi gặp đồ chơi lông xù sẽ nhịn không được, cho tôi sờ một cái.”
Tạ Trác tao nhã lễ phép nói: “Muốn sờ thì mời”
Trong tưởng tượng của nó, lúc này chính là một cái nhíu mày tà mị cuồng luyến, một ánh mắt như cười như không, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu cùng hài hước.
Không biết là phần cứng thiết bị không theo kịp hay sao, trên mặt gấu chỉ có một biểu cảm ngốc manh.
Kiều Quảng Lan sờ sờ gấu nhỉ, tâm lý cảm thấy đ vật nhỏ này thực sự là quá đáng yêu!
Khi còn bé muốn nuôi mèo nuôi thỏ sư phụ đều không cho phép, hiện tại chỉ có thể chơi với gấu nói tiếng người, còn cài nơ bướm, mặc quần yếm, thật thích!
Kể cả việc nó có vài phần giống tên khốn Lộ Hành kia cũng tạm thời quên mất teo.
Chỉ có cái là vật này lai lịch kỳ lạ, vừa nãy chính mình thăm dò đều bị cản lại, không biết đối phương là ngây thơ thật hay là giả bộ ngây thơ…
Kiều Quảng Lan không yên lòng cầm lấy cốc bên cạnh, uống một hớp nước.
Sau đó linh quang lóe lên, tay cầm cốc uống nước bỗng nhiên dừng lại.
“Tả thủy trí bình địa —— bình địa tức là nguyên, bên nguyên có thủy...!Ý tứ câu thơ kia, là một chữ “Nguyên*”.
*Đúng vậy, cả câu thơ nhưng chỉ có nghĩa đúng một chữ "Nguyên".
Nước chảy trên đất bằng.
Nước chạm phải mặt đất bằng phẳng thì tản ra tạo thành nhiều tuyến, mỗi tuyến gọi là dòng nước.
Nơi khởi đầu của dòng nước, cũng là nơi nước chạm mặt với đất bằng, gọi là nguồn.
Nguồn là nơi bắt đầu, là căn nguyên mọi thứ, cũng là nguyên nhân bắt đầu.
Nguồn, cũng là nơi sinh ra nước, ý là toàn bộ tất cả sự cố đều do gấu nhỏ lông nhung này gây nên sao?
Kiều Quảng Lan ngồi không yên, thả Tạ Trác xuống: "Vậy anh nghỉ ngơi, tôi xin lỗi hơi bận một chút."
Hắn tiện tay móc điện thoại di động ra, đặt bên cạnh Tạ Trác: “Chán thì có thể chơi điện thoại di động… nếu như anh biết.”
Kiều Quảng Lan trở lại trong phòng ngủ ngồi xuống, lấy ngọc giản xuống, đặt ở trước mặt,biểu tình trở nên nghiêm túc.
Hắn tới nơi này hôm nay đã là ngày thứ hai, ký kết khế ước ngày thứ năm, qua 12h tối nay, ấn đen trên tay sẽ lan ra đỏ thêm một chút.
Chữ trên ngọc giản quá mức ngắn gọn, không đủ để hắn hiểu tại sao bản thân lại đi đến đây, vào thân thể này, hắn cũng từng thử dùng bói toán tìm xem nhân quả, nhưng đáng tiếc đều không có kết quả.
Có phải là chỉ cần giải quyết chuyện khế ước thì sẽ có thể trở về? Hay là nói cả đời ở đây cũng chỉ có thể làm streamer, hắn không chắc chắn lắm.
…Không, chờ thêm chút nữa là ngày càng già, làm Streamer cũng không được.
Vừa nghĩ như thế thì quá tuyệt vọng mà.
Kiều Quản Lan nhắm mắt ngưng thần, hai tay chắp lại: “Phong hành thiên thượng, mật vân bất vũ, phiên phiên dĩ tắc, kỳ vương kỳ sinh.”
Giữa hai tay hắn bắn ra ánh sáng xanh lam.
Hai tay tách ra, ngọc bội trên bàn nhẹ nhàng bay lên không trung, ở trong lòng bàn tay hắn, không ngừng xoay tròn.
Hai ngón tay trên bàn tay phải chụm lại, bỗng nhiên quát lên: “Giải!”
Trong chớp mắt, một vệt sáng đem cả phòng chiếu đến sáng ngời, giống như có vô số ảo ảnh nhân gian ầm ầm lướt qua qua như nước, thân thể của hắn đột nhiên nhẹ đi, cả người đã tiến vào một mảnh hồng hoang.
Toàn bộ thế giới đều là một mảnh tối tắm bất tận, không có hình hài hay vật chất cụ thể, mênh mông giống như trời đêm, mà trong chớp mắt Kiều Quảng Lan xuất hiện đó, một tia ánh sáng từ bầu trời bông nhiên hạ xuống, chiều sáng bóng người của hắn, thoạt nhìn như vầng trăng sáng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Một nam đạo sĩ mặc áo bào đột nhiên xuất hiện trước mắt Kiều Quảng Lan, biểu tình lạnh lung cao ngạo, nhìn qua có phong phạm của thế ngoại cao nhân.
“Ngươi là người phương nào?” Người đàn ông hỏi một cách lạnh nhạt, cũng không dùng ánh mắt nhìn Kiều Quảng Lan, tựa như cũng không quan tâm mấy đến câu hỏi mà mình đặt ra, đầy mặt viết phàm phu tục tử khiến người chán ghét.
Ngay một khắc nhìn thấy người đàn ông kia, Kiều Quảng Lan rốt cục thở phào nhẹ nhõm—— nhiều ngày trôi qua như vậy, rốt cục có hồi âm.
Hắn thân là thiếu chủ của Ý Hình Môn, ngọc giản là tín vật vật duy nhất của hắn, được đời đời truyền lại kể từ khi Ý Hình Môn thành lập, trong đó đã sớm tu luyện ra chân linh, sau khi nhận chủ đã có liên kết cùng Kiều Quảng Lan, có thể nói là ngọc còn người còn, ngọc nát người tan, không tới thời khắc quan trọng thì không thể sử dụng một cách dễ dàng.
Hắn xuyên không, trên người không có một món pháp khí nào, chỉ có duy nhất một món bảo bối này, trước kia nỗ lực liên hệ cùng Ngọc Linh (Linh hồn trong ngọc), nhưng đều không có tín hiệu, tới bây giờ rốt cục cũng có liên lạc.
Nhưng mà Ngọc Linh này, thật sự rất là khó đánh.
Kiều Quảng Lan trên dưới quan sát hắn một chút, tiếp được một mặt đầy biểu tình xem thường, vì vậy mỉm cười nó: “Há, Cha là cha của con.”
Ngọc Linh: "..."
Sinh hoạt ở đây mấy trăm năm, xưa nay chưa từng có ai dám mạo phạm, đến mức tới khi Kiều Quảng Lan nói câu này, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp.
Sau một lát, Ngọc Linh mới giận tím mặt: "Làm càn! Tiểu tử vô lễ!"
Kiều Quảng Lan chắp tay đứng, thần thái thong dong, chậm rãi nói: "Người được gọi là cha, là trưởng bối, là đấng tối cao.
Con vốn chỉ là một khối ngọc giản không có linh trí, được nuôi dưỡng bởi Ý Hình Môn mới luyện ra tiên linh, bây giờ truyền đến trong tay cha, cha cũng nuôi con hơn mười lăm năm rồi.
Từng đời chưởng môn dẫn dắt khai quang cho con, đương nhiên cha là cha của con.
Cha chính là người mới nhất, đừng hồi hộp, lần đầu gặp mặt, con không quen cha, cha không trách con.”
Ngọc Linh: "..."
Hắn chưa từng gặp được kẻ nào vô sỉ như thế này!
Hết chương 5.
Đôi lời của Edit: Má ôi, chắc tôi cười xĩu, nói thiệc, đây là bạn thụ đầu tiên tôi thấy láo toét như này, dám cả gan nhận mình là cha của Ngọc Linh hơn mình cả trăm/nghìn tuổi nữa.
Vì ẻm thắp nén nhang..
Danh Sách Chương: