• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dĩ Lâm xua tay, cất giọng trách móc.

"Đừng có ngụy biện. Tôi biết tỏng là cô say mê tôi mà."

Quạc quạc quạc.

Tầm Phương thấy trên đầu mình toàn là quạ đen. Cô bĩu môi, liếc mắt khinh thường. Dù lời kia quả thật không sai, cô say mê, thích thầm anh nhưng không đến nổi nửa đêm lẻn vào phòng làm trò đồi bại. Như thế là quá xem thường cô rồi.

Tầm Phương giãi bày: "Tôi vào phòng là bởi lo cho anh thôi, chứ không có ý gì đâu. Sợ nửa đêm giật mình, anh thì không nhìn thấy gì, chẳng may trượt chân ngã thì sao? Hay lỡ cần tìm gì cũng có người giúp chứ. Còn cái đó..." Cô khẽ ho hai tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ ngượng ngập: "Là bất cẩn thôi. Một tay tôi ấn xuống chăn, còn mắt thì nhìn tứ phía. Sợ anh bị cái này, vấp cái kia, vì thế mới nóng lòng tìm anh. Tất cả đều xuất phát từ thiện chí."

Lời cô mềm mại rót vào tai Dĩ Lâm. Bất giác anh ngồi thẳng lưng, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, ậm ừ vài tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Dĩ Lâm hắng giọng, che miệng ho hai tiếng, giấu nhẹm cảm xúc ngại ngùng lướt qua đáy tim. Trăm lần ngàn lần không ngờ đến, Tầm Phương vì lo lắng cho mình đêm hôm nguy hiểm mới xuất hiện ở đây. Vì không thấy bóng anh nên sốt ruột tìm kiếm. Anh có thể cảm nhận rõ lòng mình đang xao động, ai đó dùng bàn tay ấm áp chạm lên từng tấc da thịt lạnh toát, dùng tình yêu và nhẫn nại sưởi ấm mỗi tế bào đông cứng. "Dường như thiện cảm mình dành cho cô gái này ngày một nhiều." Dĩ Lâm nghĩ thầm.

Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ quái sau khi Tầm Phương thốt ra câu nói đó, cùng nhau trầm mặc, cùng nhau ngượng nghịu. Cuối cùng, vì không chịu nổi sự bách bức ngột thở, Dĩ Lâm vươn tay cầm ly nước đầu giường lên uống. Vào lúc miệng ly thủy tinh sắp chạm đến môi, anh nghe tiếng cô nói, sau đó là hàng loạt tiếng bước chân lúc gần lúc xa, một bên nệm lún xuống, ly nước trên tay bị ai đó cướp mất. Dĩ Lâm nghiêng đầu, hoài nghi hỏi:

"Chuyện gì thế?"

Tầm Phương không nhìn anh, tập trung rót nước vào ly, dửng dưng đáp: "Hết nước rồi, tôi đang rót đây."

Tâm trạng căng thẳng dần buông xuống, Dĩ Lâm lắng tai nghe tiếng nước róc rách, chẳng biết nghĩ đến gì mà gương mặt nóng ran.

Lát sau, ly nước ấm được đặt vào tay anh, Tầm Phương thấp giọng nói: "Anh uống đi!"

Dĩ Lâm siết chặt ly nước, mím môi đắn đo giữa việc nên hay không nên. Cuối cùng anh giơ cờ trắng đầu hàng, nói với cô: "Tầm Phương! Tôi không ngủ được."

"Hả?" Tầm Phương bất ngờ trước lời anh nói. Không ngủ được thì sao? Chẳng lẽ muốn cô đọc truyện cho nghe à? Hình như trong điều khoản hợp đồng làm "bảo mẫu" của mình không yêu cầu ru ngủ. Tầm Phương lắc đầu, dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng.

Dĩ Lâm bĩu môi, chẳng biết vì sao khi Tầm Phương ngó lơ mình, lòng anh lại sinh ra vài phần cảm xúc kỳ lạ, tủi thân, mất mát, hụt hẫng. Anh không biết tại sao mình lại thấy hụt hẫng khi cô phớt lờ? Có thể cuộc sống được nhiều người xu nịnh trước kia đã vô tình đắp lên một định nghĩa, rằng mình luôn được chào đón, chăm sóc từ những người xung quanh. Nên khi bị phớt lờ tâm trạng mới rối ren, rầu rĩ thế này. Cùng lúc ý nghĩ đó vụt tắt, một giọng nữ trong trẻo, quen thuộc bay vào tai, tiếp nối là tiếng dép xồm xộp ma sát trên nền nhà. Anh buông ly nước, im lặng phán đoán người đến là ai.

Cùng một hành động, một tính cách, người đến tự nhiên ngồi lên giường như xem đây là phòng mình. Vật gì đó tròn tròn be bé được nhét vào lòng bàn tay to lớn của anh. Tầm Phương mất kiên nhẫn nói.

"Đây là thuốc an thần, một viên không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu. Không ngủ được thì uống đi."

Dĩ Lâm ngẩn người trong chốc lát, anh mấp máy môi: "Thuốc, thuốc của cô à?"

Tầm Phương lắc đầu, không mấy để tâm đến biểu cảm dị hợm trên mặt anh, cô đáp:

"Không phải, thuốc của dì Thông."

Ban nãy cô xuống lầu, gõ cửa xin dì ấy ít thuốc. Nghe đến mất ngủ, dì ân cần hỏi han, còn nói ngày mai sẽ nấu cho cô vài món ăn an thần dễ ngủ. Tầm Phương cười rồi nhận lấy thuốc, từ đầu đến cuối không nói người uống là ai. Cô nghĩ nếu nói Dĩ Lâm mất ngủ, có lẽ đêm nay người phải thức trắng là dì.

"Cảm ơn Tầm Phương!" Anh nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, mắt hơi đỏ.

Tầm Phương trêu: "Biết tôi tìm thuốc cho anh nên cảm động tới sắp khóc luôn à? Đừng có làm lố quá! Cứ như trước giờ không có ai lấy thuốc cho anh uống vậy."

"Đúng là trước giờ không ai lấy thuốc cho tôi uống." Dĩ Lâm thản nhiên nói.

Nụ cười trên mặt Tầm Phương tắt ngóm, cô ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, chỉ thấy trong đó là cả khoảng trời bão giông đen kịt. Lời cô nói chỉ đơn giản là trêu đùa, không nghĩ đến nó thật sự từng diễn ra trong cuộc sống lụa là của người đối diện. Một giây sau, Tầm Phương ỉu dần, ỉu dần rồi buồn bã.

"Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu." Cô chủ động cầm ly nước, dịu dàng như thỏ con.

Dĩ Lâm cười xí xóa: "Lỗi phải gì, tôi cũng không để tâm tới mấy chuyện đó." Nói rồi, anh cho viên thuốc vào miệng, xòe bàn tay ý bảo cô đưa nước.

Tầm Phương không đưa, cô đẩy ly nước đến bên môi anh, cánh tay dần nâng cao để nước trong ly thuận thế chảy vào miệng. Dĩ Lâm ngửa cổ, nuốt cả nước và thuốc vào bụng. Ngoan ngoãn ngồi một chỗ hưởng thụ sự chăm sóc đặt biệt.

Lúc này, Tầm Phương đã sâu sắc cảm nhận công việc mình làm thật đặc biệt làm sao. Một tháng trước, cô vẫn đanh giọng nói đây chẳng khác gì làm bảo mẫu trông trẻ. Một tháng sau, cô đã có thể làm thuần thục mọi việc, thậm chí là yêu thích nó, một điều cô từng bài xích.

Nghĩ đến đây, Tầm Phương vô thức nói: "Quả nhiên là ông cụ thuê mình về làm bảo mẫu mà."

"Không phải đâu." Giọng Dĩ Lâm bất ngờ vang lên sau lưng, cô ngoảnh đầu, bắt gặp nụ cười anh: "Đồng nghiệp tôi thuê bảo mẫu về chăm sóc con trai còn phải cho thằng bé bú. Cô đã cho tôi bú đâu mà nhận là bảo mẫu."

Thái độ kia, giọng nói kia đều vô cùng tự nhiên, giống như chỉ có mình cô đang nghĩ bậy. Tầm Phương phát hiện mình không có lời nào để phản bác, cô đặt mạnh ly nước xuống mặt bàn, xoay người bỏ về phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK