• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay.

Tầm Phương vừa đi, Dĩ Lâm đã mon men xuống tầng trệt, đã lâu rồi cậu ấy không xuống đây rồi.

Cậu ấy ngồi xuống ghế, còn tôi ngồi đối diện cậu ấy. Dĩ Lâm chồm về phía, giọng điệu bực dọc.

"Dì! Hai mình oder cơm sườn về ăn đi."

"Hả? Ủa! Đó giờ con có thích ăn cơm sườn đâu."

"Giờ con thích rồi." Cậu ấy đập tay lên bàn, nói rành rọt: "Con muốn cơm sườn bì chả hai trứng!" Cậu ấy giơ hai ngón tay, nhấn mạnh: "Hai trứng nghe dì. Ăn vậy nó mới cân bằng."

Tôi mở điện thoại dò tìm số của chủ quán cơm sườn, nghi ngờ hỏi:

"Sao tự dưng con thích cơm sườn? Dì vẫn thấy khó hiểu lắm."

"Lúc tai nạn, đầu con đập xuống vô lăng kích thích sợi dây thần kinh ghiền cơm sườn đó."

Rõ là nói dối, tối hôm đó tôi tra Google mà có thấy ai bị tai nạn xong ghiền cơm sườn đâu. Điệu này chắc là biết ai kia lén đi ăn cơm sườn nên cà nanh đây.

...

*Cà nanh: ganh tị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK