Những tử sĩ kia không được Cô Độc Hồng ra chỉ thị , bọn họ chỉ có thể vây quanh Vân Thiển , không để cho nàng tiến về phía trước .
“ Vân Thiển ……” Bóng dáng đưa lưng về phía nàng thanh âm có chút khàn khàn , một loại cảm xúc khó có thể mở miệng ,ngôn từ cứ như vậy nghẹn ở cổ họng. Những lời đó , bất luận là lúc nào đều là khó nói như thế . Hắn cho tới bây giờ đều là như vậy , đều là hướng về phía Vân Thiển , mỗi một bước đều cẩn thận như vậy , không dám sơ suất nửa bước .
Nhưng mà.
Những điều này , nàng cũng không biết .
Hồi lâu , rốt cục hắn cũng hỏi ra miệng..
“ Nếu như , có một ngày , trong hai chúng ta ngươi chỉ có thể lựa chọn một người , ngươi ……” sẽ chọn người nào …. Nói những lời này xong , trong lòng hắn cũng là rất khổ sở.
Đến nước này , hắn không còn hơi sức tiếp nhận câu trả lời , biết rất rõ ràng nàng cuối cùng lựa chọn là người kia , nhưng vẫn còn ngu ngốc ở chỗ này hỏi cái vấn đề đã sớm biết câu trả lời .
Vân Thiển nhẹ nhàng thở dài , “ Lúc Hồng vương gia cản đường đi của ta , người không phải là đã biết đáp án sao ?. ” Lời nói bình thản như thế , căn bản không có vị trí cho hắn xen vào.
Vân Thiển như vậy, không người nào có thể đi suy đoán .
Đưa lưng về phía bọn họ, Cô Độc Hồng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại , giơ tay phải lên , tử sĩ đồng loạt khẽ gật đầu .
“ Đem Vân công tử hồi phủ ” lời nói lạnh như băng không mang một tia tình cảm .
“ Dạ! ”
Trên lối đi tĩnh lặng mà tiêu điều , bạch y mờ ảo , đung đưa tưởng như làm đau mắt người .
Không khí nơi này , lại có loại mùi vị đè nén làm người ta hít thở không thông .
Ở chỗ này, tất cả mọi người cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng Vân Thiển trực tiếp động thủ , bao gồm cả Cô Độc Hồng . Nhưng là, Vân Thiển một thân tỏa ra hàn khí , ngay cả thân trải qua trùng cơ bách chiến ( vô vàn nguy cơ , muôn vàn trận chiến ) như những tử sĩ kia cũng không khỏi sinh ra chút ý niệm lùi bước . Nàng cứ như vậy lẳng lặng chắp tay đứng ở chính giữa lối đi,con ngươi mặc nhọc dưới lớp mặt nạ bình thản không gợn sóng, nhìn thẳng vào tử sĩ , phảng phất như bọn họ căn bản là không tồn tại trước mắt .Khiến cho nhóm tử sĩ cảm giác như mình bị bỏ qua, rất rõ ràng .
Đây là lần đầu tiên nhóm tử sĩ bị người đối đãi như thế đãi , Hơn nữa lại chỉ là một một thiếu niên gần mười bốn tuổi .
Vân Thiển trong trí nhớ bọn họ , trên khuôn mặt luôn hàm chứa nụ cười ôn nhu , cho dù là đối mặt với ai , nàng luôn bày ra một bộ dáng ôn nhu vui vẻ .
Nhưng lần này ……
Mới vừa rồi nàng động thủ với hắn , Cô Độc Hồng cũng cảm giác tâm trạng nàng ẩn ẩn biến hóa, mang theo nhè nhẹ tức giận .
Bạch y vừa động , tất cả tử sĩ đồng loạt hướng về phía chính giữa bóng dáng màu trắng đánh tới.
Bén nhọn , trực tiếp hướng nàng tới , mang theo một cỗ mạnh mẽ liệt phong .
Đột nhiên ,toàn thân bạch y thiếu niên trong chốc lát bỗng nhiên chuyển động , mái tóc đen dài bay múa, cánh tay như ngọc hạ xuống trên đầu vai một tử sĩ.
Một thân phong hoa tuyệt thế , khuynh đảo thiên địa .
Bạch y phiêu diêu , tà áo thật dài uốn lượn, thùy môi hé mở , cười ôn nhu như nước , lại ẩn ẩn đâm sâu vào lòng người khiến người ta vừa yêu vừa hận..
Đến khi tử sĩ áo đen buông tay , đang muốn đánh đến dưới chân mang giày tím của Vân Thiển thì lại chỉ thấy thiếu niên trong phút chốc phi thân về phía sau, lượn vòng. Giống như một con bươm bướm trắng xinh đẹp , lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng tử sĩ , thân mình thẳng tắp , không bị thương chút nào .
Khinh công như thế thật khiến người người kinh ngạc.
Cô Dộc Hồng giật mình xoay người lại , những tử sĩ này của hắn cũng coi như là cao thủ hạng nhất , không nghĩ tới lúc này ngay cả vạt áo Vân Thiển cũng không đụng tới được. Dù trước đây chưa từng thấy qua võ công của Vân Thiển , nhưng cũng không nghĩ tới sẽ ở chỗ này chứng kiến một màn khinh công trác tuyệt của nàng..
Cô Độc Hồng lạnh lùng nói , “ Vân Thiển , không nên cố gắng chống cự , Bổn vương không hy vọng thấy ngươi bị thương tổn ……” hai đạo ánh mắt đã trở nên xanh thẫm tàn nhẫn tựa như dã lang .( Ps : ở đây muốn nói là ánh mắt giống như loài sói nha)..
Vân Thiển nàng nếu là muốn rời đi , ai cũng không thể ngăn cản .
Coi như là Cô Độc Hồng hắn, cũng không ngoại lệ .
Vân Thiển đưa lưng về phía hắn , không nói một lời .
Thấy vậy , Cô Độc Hồng lần nữa đối với tử sĩ ra ám hiệu.
Tối nay , hắn nhất định phải ngăn cản nàng .
Gió lạnh sau lưng ùa tới , thần sắc nơi đáy mắt nàng dần trở nên tĩnh lặng .
“ Cô Độc Hồng ,cõ lẽ chúng ta quen biết , cũng đã là một loại sai lầm , nếu như có thể , thì đừng để cho sự sai lầm này tiếp tục nữa ……” từng chữ nhẹ nhàng như gió xuân vang vọng trong không khí, bóng dáng mảnh mai màu trắng đã tung người nhảy lên trên đầu tường cao..
Cho nên .
Cô Độc Hồng , ngươi cũng dừng tay đi .
Như vậy .
Chúng ta , vẫn là bằng hữu .
Đáy lòng Cô Độc Hồng cười lạnh , thân hình vừa động , hắn cũng phi thân tiến lên , đứng ở bên tường cao đối diện , lạnh lùng nhìn bạch y thiếu niên .
Vân Thiển lạnh lùng liếc mắt một cái ,nhìn những tử sĩ áo đen phía trước cùng sau lưng nàng. Đứng trên tường cao, Vân Thiển có thể thấy rõ ràng toàn cảnh trong hoàng thành .
Tựa hồ như ý thức được ý đồ của Vân Thiển , sắc mặt mọi người biến đổi , không nói lời nào , đồng loạt phi thân lên.
Tử sĩ mặc dù xuất ra lực lượng mãnh liệt , nhưng cũng không dám thực sự đả thương nàng, bọn họ thấy được chỉ thị của chủ tử , chẳng qua là muốn bắt nàng trở về , không có ý muốn thương tổn nàng nửa phần ...
Mà Vân Thiển chẳng qua là muốn tránh thoát chiêu thức trói buộc của bọn họ , hiển nhiên so với nhóm tử sĩ phải khổ sở chú ý không làm nàng bị thương kia dễ dàng hơn nhiều .
Trên tường cao , từng đạo bóng đen cùng trắng mờ ảo giao phong , tốc độ quỷ dị như chỉ trong chớp mắt .
Vân Thiển mỗi một chiêu thức đều là công kích vào tử huyệt của đám tử sĩ, khiến cho bọn họ có chút kinh hãi , giống như chỉ cần sơ suất một chút là sẽ phải xuống hoàng tuyền lúc nào không biết.
Con ngươi mặc ngọc vốn ôn nhu thoáng qua tia sắc bén ,cánh tay của nàng tới gần một tên Hắc y nhân , thân thủ vừa động , miếng vải đen rơi xuống , lộ ra sắc mặt ửng đỏ , ánh mắt nam tử bỗng hiện lên tia bối rối, không dám nhìn thẳng vào trong mắt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết .
Đó là một đôi đồng tử có ma lực mê hoặc bất kì kẻ nào trên thế gian này , dường như chỉ cần bị nàng dùng loại ánh mắt này nhìn tới , không người nào có thể thoát khỏi , cho dù là một tử sĩ máu lạnh cũng vậy.
Bởi vì , chỉ cần ngươi là người , nhất định trốn không thoát.
Ngay lúc tử sĩ chưa kịp hoàn hồn, một đạo bóng trắng bỗng nhiên chuyển động , Vân Thiển phi thân lên hạ một cước , tử sĩ áo đen liền ngã xuống tường .
Lúc này , con ngươi của nàng đã chuyển thành ôn nhu thanh thoát như thu thủy.
Những tử sĩ khác chứng kiến một màn này , hai mặt nhìn nhau , trong lòng đồng thời sinh ra ý niệm không bao giời muốn nhìn vào mắt Vân Thiển , nếu không, người kế tiếp ngã xuống tường chính là mình .
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân .
Thật ra chính là một đóa hoa xinh đẹp mang độc dược chí mạng , chỉ một khắc không cẩn thận , cũng sẽ bị câu đi hồn phách .
Nàng chính là trời sinh câu hồn người .
Cho nên , đối với việc bắt sống nàng , tử sĩ cũng thầm cảm thấy khó khăn .
Lúc này , Cô Độc Hồng mới thực sự biết được, người này , căn bản chính là một loại độc dược nguy hiểm . Chính là chỉ liếc mắt nhìn một cái , cũng phải trả giá thật lớn.
Mà chính hắn , cũng là trả giá bằng tâm của mình .
Nhìn bóng lưng đơn bạc mà lạnh lùng của nàng , Cô Độc Hồng đột nhiên cả kinh , đang định lên tiếng ……
Bỗng một bóng dáng hồng diễm tinh tế như u linh xuất hiện nơi tường cao, trong nháy mắt đã đi đến bên người Vân Thiển.
Vân Thiển Đang cùng tử sĩ áo đen giao thủ cũng thất kinh, người này không biết xuất hiện từ khi nào , khinh công quỷ dị vô cùng , nháy mắt đã chắn ở phái trước nàng .
Không chỉ có Vân Thiển , tất cả mọi người đứng đó cũng là không biết phản ứng thế nào.
Cô Độc Hồng sắc mặt đại biến , đột nhiên xuất ra khí lực toàn thân , tung người nhảy đến chỗ Vân Thiển , hướng về phía người trên tường cao rống to , “ Vân Thiển , cẩn thận , mau bảo vệ hắn ……” Cô Độc Hồng lúc này chỉ hận không thể biến mình thành ngọn gió, thật nhanh tới bên người nàng.
Những tử sĩ kia trong phút chốc thức tỉnh, từ trên người Vân Thiển thu tay lại , nhưng đã không còn kịp rồi