“Chó cắn???” Từng bước tiến lên trước, gằn từng chữ.
Ách! Vân Thiển cười mỉa, “Dạ!” Gật đầu thật nhanh, bước chân dời về cửa phía sau.
“Tiểu tử thúi, chó cắn chỉ có bốn dấu răng thôi, loại chó cắn ngươi có khác biệt à, như thế nào lại cắn thành một hàng răng, ngươi cho lão nương là ngu ngốc....”
Trong chớp mắt, Vân Thiển bỏ chạy thật nhanh, ngay cả bước chân cũng không dám chậm trễ, trực tiếp chạy như bay ra khỏi phủ. Đối với nàng mà nói, bây giờ nguy hiểm nhất là đôi co với vị lão nương này, nếu nàng còn lưu lại giải thích nữa thì thật sự là sẽ không xong rồi.
Một đường đi thẳng tới binh thư các, hôm nay cũng không biết bởi vì Cô Độc Úy cao hứng hay như thế nào, hôm nay mọi người đều đặc biệt xôn xao vội vã, ngay cả lúc nàng tiến vào binh thư các cũng liền thấy được đám thân người túm tụm tốp năm tốp ba
“Đại nhân!” Các vị đang tìm thư tập cũng kinh hoảng quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển đột nhiên xuất hiện mà hành đại lễ.
Vân Thiểu theo thói quen khoát tay chặn lại, đi đến kệ sách hôm qua vẫn chưa đọc xong, người trong thư các thấy Vân Thiển đi vào, người người lẳng lặng cầm sách lui ra ngoài, duy chỉ có một người đang sắp xếp kệ sách vẫn không chịu rời đi.
“Đại nhân!” Trương Trọng đang sắp xếp kệ sách đột nhiên nghiêng thân người qua, hướng về Vân Thiển hành lễ, không dám nhìn vào đôi mắt mặc ngọc kia, bằng không lại sẽ bị bêu xấu giống một lần giống như trước nữa.
Vân Thiển lạnh nhạt nhìn lướt qua hắn, đang định lướt qua, nhưng tựa như nàng nhớ ra một điều gì đó nên thân hình cũng nghiêng qua, động tác này làm cho người đang giương mắt nhìn là Trương Trọng cũng bị dọa sợ mà rụt thân thể lại.
“Đúng rồi, Trương đại nhân biết nơi này có đồ gì có thể bỏ vào bụng không?” Nhớ tới mình một ngày một đêm không ăn, thật đúng là có chút đói đói rồi.
“Á?” Gương mặt tuấn tú của Trương Trọng sửng sốt, bị lời nói này làm cho kinh hãi.
Vân Thiển thấy có lỗi, ho khan một cái, “Trương đại nhân, tại hạ đã một ngày một đêm không có gì bỏ vào bụng, nên thật sự có chút đói bụng! Không biết Trương đại nhân có thể....”
“Mời đại nhân đi theo Trương Trọng!” Trương Trọng hiểu rõ, nhìn Vân Thiển khả ái như vậy, gương mặt Trương Trọng không khỏi có chút ý cười, thật ra thì vị đại nhân trong truyền thuyết này lại dễ gần và bình dị như vậy!
Theo Trương Trọng đi vào một gian phòng cách phòng sách không xa, bên trong có một lồng đựng thức ăn, vừa mở ra, liền thấy một chén mì sợi nóng hổi, hiển nhiên là được người đưa tới không bao lâu, căn phòng này chính là phòng ăn dùng chung của các vị đại nhân, thức ăn được đưa tới nơi này thật không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua chén mì sợi còn nóng này lại thật giống như chuẩn bị cho nàng, làm cho nàng có cảm gì sao sao á?
“Đại nhân, không biết món này có hợp khẩu vị không, nếu không hợp, Trương Trọng lập tức cho người đổi món khác tốt hơn!” Thấy Vân Thiển có chút sửng sốt, Trương Trọng đỏ mặt gãi đầu một cái, không biết làm sao hơn.
“Không cần!” Vân Thiển cười yếu ớt, ngồi vào bàn, “Mì này thật hợp ý ta, chẳng qua ăn bữa sáng của Trương đại nhân, làm cho tại hạ có chút ngượng ngùng, làm sao lại dám chê!”
Vân Thiển đúng là rất ngượng ngùng ăn cho xong tô mì, dù sao thì đây cũng là thức ăn của một người nam nhân chuẩn bị cho chính mình, không nghĩ tới lại bị nàng quét sạch, làm sao không ngượng cho được.
Trương Trọng cảm thấy Vân Thiển như vậy càng thêm hấp dẫn ánh mắt người, từ đầu đến cuối vẫn không có rời mắt khỏi động tác của Vân Thiển, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn như vậy, nhưng ma lực vô hình của người này lại kéo linh hồn của người ta vào trong. Người như vậy, đúng ra là không nên lẳng lặng chăm chú nhìn để tránh tự mình lầm vào tình trạng không thể kiềm chế
“Đại nhân?” Có người đẩy cửa đi vào, thấy hai người ngồi chung một chỗ, không khỏi trở nên sửng sốt nên dừng bước đi vào.
Vân Thiển để để chén mình đã ăn xong xuống, quay đầu lại.
Khí chất kia quá giống một người khác làm cho nàng có chút sửng sốt, lau miệng, mỉm cười, đứng dậy đi tới.
“Hạ tướng quân!” Người của binh bộ đúng là nhiều thật a, ngay cả Hạ đại tướng quân mà cũng có một chân ở trong này.
Hạ Ký Phong không nghĩ tới sẽ gặp Vân Thiển ở đây, thường ngày nàng vẫn một mực núp trong binh thư các, sẽ không dễ dàng gì đi ra khỏi đó, hôm nay là gió gì đã thổi qua, làm cho hắn ở tại phòng này mà gặp được người khó gặp.
Từ hôm qua đến bây giờ, Hạ Ký Phong rất có duyên gặp phải nàng.
“Hạ tướng quân!” Hướng về Hạ Ký Phong khom người, hô tên người đang thất thần.
“Đại nhân không cần đa lễ!” Người như nàng phải là bọn họ vội vàng tới hành lễ mới đúng, làm sao bây giờ lại trái người như vậy.
“Quan vị khác biệt, làm sao có thể không cần!” Vân Thiển cũng không để ý tới Hạ Ký Phong đang cung kính, chẳng qua đây là việc mà nàng phải làm thôi, “Hạ tướng quân, đến đây là để...?” Nhìn lướt qua hắn.
“Bản tướng đến đây là để tìm Trương đại nhân!” Hạ Ký Phong đem tầm mắt nhìn về phía Trương Trọng ở sau lưng nàng.
Đến tìm Trương Trọng? Hai người này lúc nào mà trở thành một khối rồi vậy?
Tựa hồ như nhìn thấu nghi ngờ của Vân Thiển, Hạ Ký Phong lạnh lùng nói: “Không dám lừa đại nhân, Trương đại nhân chính là thủ hạ của bản tướng!”
Thủ hạ?
Không biết thủ hạ là có ý tứ gì? Thế giới này thật cũng có thời điểm khiến cho người ta không hiểu nổi a
“Tại hạ là quân sư của Hạ tướng quân!” Gương mặt tuấn tú của Trương Trọng vụt qua ý cười.
Nga! Thì ra là vậy.
Nhưng... Quân sư á? Tại sao hai người bọn họ gặp nhau trên đường cũng giống như người xa lạ, đúng là giấu kỹ quá đi thôi! Còn nữa, tên nam tử này thoáng nhìn có chút nhu nhược mà lại là quân sư của Hạ Ký Phong sao? Nếu hai người bọn họ không nói ra, thật đúng là nhìn không ra a.
Trước không nói những lời này, Hạ Ký Phong xuất hiện ở nơi đây, sắc mắt hiện thời cũng không tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Thiên hạ thái bình đã năm năm, làm nàng nhất thời đã quên mất thiên hạ này sẽ còn phát sinh một chuyện lớn.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Vân Thiển nhíu mày hỏi.
“Đại nhân, cũng không có phát sinh chuyện gì, chẳng qua gần đây Hoàng thượng hạ lệnh muốn thao luyện binh lính, để tránh mọi chiến thuật tác chiến đều quên sạch!” Liếc nhìn Vân Thiển, Hạ Ký Phong cúi đầu nói.
Thao luyện binh lính? Vân Thiển nheo mắt, rõ ràng không tin.
“Nếu chỉ là thao luyện binh lính, vì sao lại phải tìm quân sư?” Đây không phải rõ ràng Thánh hoàng triều xảy ra đại sự hay sao? Rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao Cô Độc Úy muốn lừa gạt mình?
Thấy Vân Thiển vẫn còn hoài nghi, sắc mặt Hạ Ký Phong rét lạnh hơn vài phần, đúng phải người này quả nhiên thật khó đối phó, “Thao luyện binh lính tự nhiên quân sư phải ở một bên chỉ điểm trận thức, nếu đại nhân còn hoài nghi, có thể đi cùng bản tướng nhìn trộm một chút!”
“Hắn cũng đang ở trong quân cơ doanh?” Thần sắc Vân Thiển lạnh lùng, hiển nhiên là đã tin lời hắn.
Hạ Ký Phong tự nhiên hiểu được “hắn” trong miệng nàng là người phương nào, “Hoàng thượng sau khi xử lý xong quốc sự sẽ đi đến quân cơ doanh trước!” Hạ Ký Phong thành thật trả lời.
“Ừm, bây giờ cũng không có chuyện gì, không bằng để Vân Thiển có thể biết một chút về uy lực thiên quân vạn mã của Hạ Tướng quân như thế nào!” Vân Thiển cũng không hoài nghi nữa, nếu như có chuyện gì, thân là Binh bộ thượng thư, phụ thân đã sớm biết được tin tức.
Hạ Ký Phong không thèm nhiều lời nữa mà mời Vân Thiển đi, dù sao thì cũng không phải chuyện gì lớn, ở trước mặt vị đại nhân này, ngay cả Hoàng thượng cũng phải bất đắc dĩ, huống chi là thân thần tử như bọn hắn.
Ba người cùng nhau ra khỏi Binh bộ, Quân cơ doanh mà Hạ Ký Phong nói lúc trước, là ở bên ngoài Thánh thành.
Bọn họ là dùng đường trong để đi, tự nhiên trên đường gặp rất ít người, coi như nếu thấy được, thì họ cũng sẽ không biết người giục ngựa chạy như bay trên đường kia chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử.
Mười dặm ngoài thành, quân cơ doanh được dựng bí mật trên một đỉnh núi, trong quân cơ doanh lại tản mát ra một loại âm thanh dụ dỗ! Trận trận kích thích lòng người! Nhiệt huyết nam tử đều bị những âm thanh này kích thích, không ngừng tuôn trào!
Vân Thiển cũng là lần đầu tiên thấy được quân đội cổ đại nên cũng có chút kích động! Ngay cả máu huyết trong người nàng cũng chấn động theo từng âm thanh thao luyện vang tận trời xanh.
Vừa nhìn liền thấy đầu người vô biên, sa trường!