“ Vân Thiển , cùng ta về nhà , đừng ở chỗ này hồ nháo loạn ……” Vân Phi trầm giọng nói .
Hiện tại người làm cha như hắn phải khiến Vân Thiển cách xa Cô Độc Hồng một chút , bị Cô Độc Hồng nhìn trúng , cũng không phải chuyện tốt
Nhớ tới bên trong kia còn có một Cô Độc Úy , Vân Phi chỉ hận dáng dấp con trai mình sao không xấu xí một chút .
Thừa dịp lúc này đem con trai cùng Thái tử tách ra cũng là không tồi , tuy nói mình cũng rất khâm phục khí chất của Thái tử, Nhưng ngay lúc này, hắn cũng không hi vong Cô Độc Úy ra khỏi đó sớm như vậy .
Vân Thiển lẳng lặng nhìn người phụ thân uy nghiêm của mình , trong mắt vẫn là bình tĩnh khiến người ta không hiểu được .
“ Chỉ một chút , Ta chỉ nhìn xem hắn một chút , mong phụ thân thành toàn ……” nếu không , dưới tình huống hiện tại , không biết người kia sẽ làm ra loại chuyện gì . Sâu trong lòng nàng, như cũ không hi vọng Cô Độc Hồng phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Vân Phi liếc mắt nhìn thẳng vào Vân Thiển .
Nhi tử lớn lên như vậy, từ nhỏ đến giờ cũng là thực nghe lời chưa bao giờ khiến hắn phải phí quá nhiều tâm sức , chỉ trừ một màn đoạn tụ đã truyền ra ngoài kia
“ Được rồi.” hồi lâu , Vân Phi mới khẽ thở dài , coi như đồng ý , quay đầu lại nhìn Cô Độc Hồng ở bên cạnh .
Cô Độc Hồng cũng không để ý đến ánh mắt của Vân Phi , Sự lạnh lùng cứng rắn vừa rồi đã khôi phục lại bình thường.
Vân Thiển cười yếu ớt.
Con ngươi mặc ngọc ôn nhu như lưu thủy , tĩnh lặng đứng ở đàng xa , tựa như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp không gì sánh bằng .
Cô Độc Hồng ngẩng đầu lên nhìn , thấy được, chính là nụ cười ôn nhu lộ ra hai núm đồng tiền tinh xảo trên khuôn mặt nàng .
Trái tim bỗng co rút thật chặt , dưới ống tay áo siết chặt hai đấm , mang theo một tia đau đớn nhắm mắt lại .
Tới lúc mở mắt ra lần nữa, hai bóng dáng màu trắng kia đã chập chờn ẩn hiện trong gió, đưa lưng về phía hắn đi về phía trước .
Cho đến khi mất hút ở cuối con đường , nàng đều không có quay đầu lại liếc hắn một cái .
Mắt của hắn , thủy chung không rời khỏi bóng lưng màu trắng kia .
Thật ra thì , tối nay ……
Hắn chỉ là muốn tìm một cái cớ gặp nàng mà thôi, không thực sự muốn phá hỏng chuyện của nàng .
Nhưng là , nàng lại cứ thế lướt qua hắn , hướng người nọ đi tới……
Cho nên , Cô Độc Úy nhất định phải biến mất trên thế giới này .
Bởi vì , đây là con đường Vân Thiển khiến hắn phải lựa chọn , hắn , chỉ có thể đi con đường này ……
Thấy Cô Độc Hồng không tiếp tục ngăn cản Vân Thiển , những tử sĩ áo đen kia không hiểu nhìn vẻ mặt đau đớn của Cô Độc Hồng , há miệng muốn nói, nhưng thủy chung không có dũng khí nói ra .
“ Hành động đi . ”
Thân ảnh người trên lối đi biến mất hồi lâu , ban đêm lại trở nên tĩnh lặng, thanh âm Cô Độc Hồng lạnh vang lên băng lãnh mà quyết tuyệt .
Một người trong nhóm tử sĩ áo đen trịnh trọng gật đầu một cái , di chuyển thân mình , biến mất ở nơi cửa cung .
Một màn ngăn cản giằng co này cũng qua loa như vậy mà kết thúc .
Bọn họ cũng không ai biết , chính lúc Cô Độc Hồng ra chỉ thị cho nhóm tử sĩ , thì hoàng cung phí sau lưng hắn , sóng ngầm cũng mãnh liệt dâng lên.
Một đêm này , phảng phất toàn bộ thánh hoàng triều đã bắt đầu chậm dãi biến đổi .