An Lạc Vũ chậm rãi khép đôi mắt lại,lúc này Hắc Mao cùng Lam Mao mới nhận ra cơ thể mẹ đang gặp nguy hiểm,tuy rằng bọn nó như cũ không có tỉnh,nhưng bản năng tụi nó đã hướng vào một tinh cầu xa xôi của daddy phát ra tín hiệu cầu cứu.
Clovis vừa lúc tiêu diệt xong một nhóm hải tặc không gian,gần đây trừ bỏ hải tặc xuất hiện nhảy nhót một chút,địch quốc đều vô cùng an phận,bởi vì hiện tại đang có một cơn bão tối đang tiến đến tinh cầu,cho nên phần lớn những tinh cầu văn minh đều sẽ ở trong khoảng thời gian này nghĩ ngơi thật tốt dưỡng sức.
Clovis đang đứng tại phòng ngủ của tên đầu lĩnh hải tặc,vành đai hỗn loạn này chính là nơi mà những tên hải tặc vô cùng yêu thích,như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày bị tiêu diệt." Ngô." Clovis lập tức ôm đầu,trong đầu đột nhiên xuất hiện tin tức,biết được đây là tin tức cầu cứu của nguyệt tinh linh nhất tộc,lúc mẫu phụ cùng baba rời đi đã đem một ít thứ truyền vào trong đầu hắn,chỉ cần nguyệt tinh linh xuất hiện tin tức hắn liền biết có thể tinh linh tộc hướng hắn cầu cứu,thứ này có thể mang Clovis đến nơi phát ra hướng cầu cứu.
Một trận ngân quang xuất hiện,trong phòng đầu lĩnh đã sớm không còn bóng dáng Clovis.
Clovis vỗ vỗ đầu đau nhức,nhìn hai khối thi thể,thi thể phía trên không ngừng phát tín hiệu cầu cứu,Clovis rốt cuộc cũng nhận ra người này không phải đã giải dược cho hắn sao? Khuôn mặt cũng đã tốt,những cái giống như dây thanh đằng này nhìn qua có chút quen mắt a. Clovis ngồi xổm xuống xem xét liền hoảng hốt,này không phải hoa văn trước kia mẫu phụ đã cho hắn xem khi hoài thai hắn sao? Phải làm sao bây giờ,người này rõ ràng đã chết,hắn làm sao cứu được đây,không phải người này chính là mang thai con hắn đi. Clovis sửng sốt,hài tử của hắn liền như vậy không còn,hiện tại vào lúc hắn không biết phát sinh chuyện gì,con hắn lại một lần nữa phải chết sao? Clivis lập tức ôm An Lạc Vũ lên.
Clovis lau vết máu trên khóe miệng An Lạc Vũ,nhìn thoáng qua huyền nhai(vách đá),liền lập tức ôm An Lạc Vũ xuất hiện ở một sơn động nhỏ chính giữa huyền nhai,nơi này có nhiều năng lượng có thể cho hài tử hấp thu.
Từ trong không gian Clovis lấy ra dược tề,nhanh chóng tiêm vào cổ An Lạc Vũ,đây là dược trị thương tốt nhất ở quốc gia hắn,cũng là loại khi dùng khẩn cấp,chỉ cần người còn một đường sống,dùng dược này liền có thể sống sót.
Qua hồi lâu,Clovis không thấy có biến hóa,đột nhiên hắn nhớ mẫu phụ đã từng cho hắn một đồ vật,đó là cái hộp,bên trong cò gì thì hắn không biết,nhưng mẫu phụ từng nói,nếu người yêu hắn có thai,vậy đem hộp mở ra,bên trong là đồ vật có thể để đứa nhỏ sinh tồn tốt.
Tuy rằng người này không phải người hắn thích,nhưng con là của hắn,Clovis cũng không để bụng đây không phải là người yêu của hắn,lập tức từ trong không gian đem cái hộp ra.
Lúc Clovis mở hộp,trong hộp phát ra một cổ năng lượng nhu hòa,một viên hạt châu chậm rãi từ trong hợp bay ra,nó bay xung quanh sơn động tràn đầy ngọc thạch,năng lượng nhu hòa kia chậm rãi mang theo lục quang bay lên. Hạt châu xoay vài vòng,mới chậm rì rì đi đến bên mình An Lạc Vũ,hạt châu liền ngừng lại trên đầu An Lạc Vũ,chậm rãi cách mười cm ở ấn đường xoay vòng,những lục quang không ngừng bay xuống người An Lạc Vũ.
Miệng vết thương trên người An Lạc Vũ nhanh chòng khép lại,rất nhanh trừ bỏ trên người An Lạc Vũ bên ngoài một chút dơ,vết thương đều không còn,làn da bóng loáng,thậm chí sắc mặt so với trước kia cũng tốt hơn.
Clovis há hốc mồn nhìn màn trước mắt mình,đây là tình huống gì? Hắn vẫn chưa gặp qua,ngày đó mẫu phụ cũng chưa từng nói qua tác dụng,người này có phải hay không sẽ sống lại?
An Lạc Vũ vào lúc nhắm mắt lại,y biết bản thân mình đã chết,y một lần nữa đi vào tiểu trúc ốc ở trong mộng,đây chính là nơi y cùng hai đứa con thường xuyên chơi đùa,nơi này hiện tại cũng mất đi sự sống,lá trúc xanh tươi bây giờ cũng trở nên khô vàng,những lá trúc không ngừng rơi xuống trước mặt An Lạc Vũ.
Thế giới vẫn luôn tươi đẹp hiện tại có tối xuống,y biết nơi này chính là hai đứa nhỏ ở mà duy trì,nếu y chết,cuối cùng đứa nhỏ sẽ từng chút mất đi sinh cơ cho đến khi tử vong.
An Lạc Vũ không nghĩ bản thân sẽ chết,y nhất định phải sống,chỉ cần y tồn tại hai đứa nhỏ nhất định cũng sẽ tồn tại,An Lạc Vũ nghiêng ngã lảo đảo đi về phía trước trúc ốc,y muốn tìm hài tử đánh thức bọn nó,có lẻ Hắc Mao cùng Lam Mao sẽ có biện pháp.
An Lạc Vũ hướng về phía trước mà chạy,té ngã liền sẽ bò dậy,An Lạc Vũ vẫn luôn chạy cho dù bản thân không nhìn thấy con đường phía trước,quần đã sớm rách nát,đầu gối cùng bàn tay bị té ngã cũng đã huyết nhục mơ hồ,y tựa như không cảm nhận được đau đớn vẫn cứ chạy về phía trước.
Y không biết bản thân đã chạy bao lâu,đột nhiên có một tia sáng xuất hiện,những nơi mà y chạy qua điều bắt đầu sụp đổ,thế giới này cũng phải biến mất,An Lạc Vũ cảm giác nếu bản thân mình không chạy nhanh lên,y nhất định sẽ giống như cảnh vật nơi này,vĩnh viễn biến mất.
Y nhanh chóng lấy lại tinh thần,điên cuồng chạy đến phía trước,có lẽ chỉ cần y chạy đến cung điện mà trước đây hài tử đã dẫn y đi qua,là sẽ an toàn,chính vì một điểm hy vọng duy nhất,An Lạc Vũ cũng sẽ không bỏ cuộc mà ngừng chạy.
An Lạc Vũ mệt mỏi,há mồm thở dốc,thế nhưng lại không dám dừng lại nghỉ ngơi,trước mắt bị mồ hôi kích thích,ở phía xa có một tòa cung điện dựng đứng to lớn,y cảm thấy được hy vọng,một thân vô lực một lần nữa bộc phát động lực tiến về phía trước.
Y không dám quay đầu lại,y có thể cảm giác chỉ cần bản thân ngừng,y liền sẽ giống như cảnh vật lúc nãy rơi xuống biến mất,An Lạc Vũ cuối cùng cũng chạy đến cung điện,cửa điện đang đóng,vào lúc máu loãng trên tay An Lạc Vũ tiếp xúc lên,cánh cửa liền vô thanh vô thức mở ra,y ngã xuống trước cánh cửa cung điện,y liền chống bản thân ngồi dậy trên mặt đất.
An Lạc Vũ quay đầu nhìn cảnh vật nháy mắt rớt xuống liền biến mất,y run rẩy đứng dậy,một phen đóng cửa lại,này hẳn là thời gian cuối cùng của y cùng đứa con,An Lạc Vũ nhìn quang cầu thưa thớt còn lại vài viên,y chậm rãi đi đến chỗ sâu trong đại điện.
Nếu thật sự phải chết,vậy y muốn cuối cùng phải trông thấy hai đứa nhỏ,có chết cũng phải chết cùng bọn nhỏ,hai tiểu gia hỏa sợ hãi cô độc,vô luận đi đến đâu baba điều sẽ bồi các ngươi. An Lạc Vũ đẩy ra cánh cửa cuối cùng,nhìn căn phòng trống trải,trừ bỏ một viên cầu có ánh sáng nhu hòa tất cả đều không có.
An Lạc Vũ từng bước đi về phía quang cầu,kia quang cầu lớn như viên bóng rổ,bên trong chính là hai đứa nhỏ,một đứa tóc lam,một đứa tóc xù xù màu đen,hai cái tay tiểu gia hỏa đang nắm tay,tuy rằng rất nhỏ,nhưng từ cái mũi,miệng,có thể nhìn ra hai đứa phi thường đáng yêu,hiện tại chính là hai đứa nhỏ đang nhăn mày lại.
An Lạc Vũ duỗi tay vuốt ve quang cầu,nhìn hai tiểu gia hỏa ở trong chất lỏng trong suốt,có lẻ cùng đứa con như vậy cũng không tệ,ít nhật bọn họ sẽ không cô đơn.
An Lạc Vũ cảm thấy mệt mỏi duỗi tay đem quang cầu ôm vào trong ngực,ngồi xuống dưới đất đem mặt dán lên quả cầu,hắn cùng hài tử gắt gao dán vào nhau,thậm chí y còn nghe thấy được tiếng nhịp đập của hai đứa nhỏ,ánh mắt y càng ngày càng mê mang,y chậm rãi nhắm mắt ngã xuống mặt đất,trong tay vẫn như cũ gắt gao ôm lấy hài tử.
Vào lúc An Lạc Vũ mở ra cánh cửa cuối cùng,một trận quang lục một lần nữa xuất hiện ở trung tâm đại điện,bên trong không ngừng trôi nổi những điểm sáng màu xanh lục,cùng quang lục xuất hiện chính là một viên hạt châu tỏa ra ánh quang vàng nhạt nhu hòa.