• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu phụ của Clovis gấp không chịu nổi:"Đi đi,đi nhanh ta muốn nhìn cháu trai."

"Đừng vội,cháu cũng sẽ không chạy,đã nhiều năm anh không còn thấy em đối sự kiện nào để bụng như vậy." Khả Lai Tư cười nói,rõ ràng là một người rất mạnh như thế nào lại giống như một đứa trẻ.

An Khắc không quan tâm Khả Lai Tư:"Anh không vội nhưng em gấp."

Clovis chỉ vào phòng An Lạc Vũ,hiện tại bọn họ đang ở trong viện Tô gia:"Mẫu phụ là nơi này,vào đi,y gọi là An Lạc Vũ hiện tại hẳn là ngủ rồi,trong thời gian này giống như rất mệt mỏi."

"Ta đi xem." An Khắc cầu thang cũng không đi trực tiếp xuất hiện trong phòng An Lạc Vũ,nhìn An Lạc Vũ đang ngủ say,hẳn là một hài tử thuần tịnh,trên mặt còn có một ít văn tự dựng dục không quá rõ ràng, đột nhiên An Nhưng nhìn đến đầu giường nơi Hắc Mao đang ngủ,đây là đứa nhỏ kế thừa huyết mạch của hắn,thế nhưng khuôn mặt lại giống An Lạc Vũ như đúc,thật là đáng yêu,An Khắc giơ hai ngón tay nhéo cánh Hắc Mao,Hắc Mao đang ngủ cũng bị dọa tỉnh,tuy là rất mệt nhưng nó không có khả năng người khác đến gần cũng không phát giác baba cũng sẽ không niết cánh của nó khi nó đang ngủ.

Hắc Mao rốt cuộc cũng gặp được đối thủ,hiện tại nó đều tránh không được hai ngón tay của nam nhân này,nó vẫn chưa gặp qua chuyện này bao giờ,tức khắc hoảng loạn giãy dụa:"Ngươi là ai? Sao lại muốn khi dễ ta?"

"Ha hả,vật nhỏ đáng yêu,bất quá con đang bị bệnh đúng không?"

Hắc Mao ngạc nhiên nhìn nam nhân xa lạ:"Ngươi làm sao lại biết?"

"Hắc Mao con bị sao vậy? Vì sao sinh bệnh cũng không nói với ba? Còn có ngươi là ai?" An Lạc Vũ cau mày,vì sao y càng ngủ càng mệt đúng rồi mấy ngày nay Hắc Mao cũng thực không thích hợp y thế mà lại quên hỏi Hắc Mao, Lam Mao cũng đã rất lâu không xuất hiện này rốt cuộc là có chuyện gì?

Clovis nghe đến Hắc Mao gặp vấn đề liền khẩn trương,nếu hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì đó chính là điểm trí mạng của An Lạc Vũ,An Lạc Vũ có thể dễ dàng tiếp nhận hắn cũng là nhờ Lam Mao cùng Hắc Mao ở trung gian có tác dụng rất lớn hơn nữa hai đứa nhỏ này chính là hạt dẻ cười của hắn cùng An Lạc Vũ:"Mẫu phụ đứa nhỏ làm sao?"

"Chúng ta nói tình huống,thoạt nhìn con bị bệnh,con kế thừa huyết thống của ta có thể lớn đến bây giờ đã nói lên con hẳn không bị khuyết tật,hiện tại nhìn con như thế nào cũng giống như bị đói,Clovis con không đem năng lượng châu ta đưa con cho An Lạc Vũ sao? Thế nhưng lại có thể bỏ đói con mình lâu như vậy?" An Khắc nguy hiểm nhìn chằm chằm Clovis.

"Sao có thể? Rất sớm trước kia An Lạc Vũ bị thương con đã giao hạt châu cho An Lạc Vũ,khi đó An Lạc Vũ cũng thực thuận lợi hấp thu năng lượng hạt châu."

"Kia là có chuyện gì? Tiểu gia hỏa con nói một chút,con làm sao vậy?" An Khắc hỏi Hắc Mao. Phi,đàm,luận,đàn.

Hắc Mao xem như phục hồi lại tinh thần,này daddy hẳn là có nhận thức,vừa rồi lời nói của Clovis nó căn bản không nghe thấy:"Ngươi nói trước ngươi là ai?"

"Ông là mẫu phụ của daddy con,cũng chính là ông nội của con cho nên con có thể yên tâm cùng ông nói,vô luận chuyện gì ông đều giúp đỡ con."

"Thật vậy chăng? Là ông nội? Ngài cứu baba con,ô ô ô...,đoạn thời gian trước đệ đệ đột nhiên tiến hóa,là lam tinh linh, yêu cầu năng lượng rất nhiều con cũng không dám quay về phòng dựng dục nếu trở về rất nhanh sẽ bị đệ đệ hấp thu năng lượng tinh thần,thân thể của con cũng sắp đến cực hạn nếu người không giúp con cuối cùng cũng có thể giữ lại đệ đệ nhưng con và baba đều sẽ chết,khả năng daddy cũng sẽ tổn thất năng lượng một chút." Hắc Mao rốt cuộc cũng hỏng mất,nó cho dù mạnh như thế nào cuối cùng cũng chỉ là một đứa nhỏ tuy rằng tương đối thành thục,nhưng vẫn là một đứa nhỏ thành thục.

An Khắc nói đảm bảo:"Thế nhưng còn có một nữa,thật tốt quá tinh linh nhất tộc của chúng ta lập tức liền có thêm hai thuần tinh linh,con yên tâm,ông nhất định sẽ không để con gặp chuyện."

Trong tay An Khắc xuất hiện một quang mang màu vàng nhu hòa những ánh quang mang không ngừng quay cuồng tựa như mây mù cuối cùng những quang mang bị ép thành một hạt châu màu vàng tựa như viên hạt châu trước kia Clovis đã đưa cho An Lạc Vũ trị thương.

"Hắc Mao,trước con mang cái này cho em trai con hấp thu chờ con đi ra rồi ông nội có chuyện muốn hỏi con,ân con nhanh mang cho em trai con đi đừng để nó bị đói,còn có con cũng nhớ hấp thu,tiếp theo ông nội sẽ làm rất nhiều năng lượng hạt châu." An Khắc muốn hỏi Hắc Mao vì sao một đứa nhỏ lại có thể xảy ra tiến hóa? Sự tình này căn bản không có khả năng phát sinh trừ phi có ngoại vật kích thích bằng không một đứa nhỏ vẫn còn chưa sinh ra lại ở trong thân thể của nhân loại yếu ớt căn bản không có khả năng.

Clovis giải thích:"An Lạc Vũ đây là mẫu phụ,chính là người sinh ra anh cùng với mẹ ở nơi này các em giống nhau."

Nghe đến việc con mình sinh bệnh An Lạc Vũ vô cùng lo lắng,lúc sau nghe đến Hắc Mao có thể chết hồn cơ hố đều bay đi kế tiếp một câu y cũng chẳng nghe vào thất hồn lạc phách bắt lấy tay An Nhưng:" Mẫu phụ,Hắc Mao cùng Lam Mao cuối cùng bị làm sao vậy? Ngài nói cho con,nói cho con biết."

An Khắc vỗ tay An Lạc Vũ:"Yên tâm,đứa nhỏ không có việc gì bọn nó sẽ thuận lợi sinh ra,con chỉ cần điều dưỡng thân thể là tốt rồi."

Hiện tại quan trọng nhất là làm cho An Lạc Vũ buông xuống lo lắng,An Khắc mỉm cười:"Ta a,khoảng thời gian trước bỗng cảm thấy bất an,cũng vô cùng bực bội,mới trở về muốn xem xem Clovis có phải gặp chuyện hay không không ngờ đến là bởi vì hai đứa nhỏ này,đừng lo nếu ta không chiếu cố được hai đứa nhỏ ta liền tìm phụ thân đến,tìm tộc nhân hỗ trợ tuyệt không để đứa nhỏ gặp chuyện."

An Lạc Vũ định thần một chút:"Thật vậy chăng? Cảm ơn mẫu phụ."

"Đừng lo,có mẫu phụ ở đây,con nhất định sẽ không có chuyện gì." Clovis sờ đầu An Lạc Vũ an ủi,hắn nghe thấy lời Hắc Mao thật là bị dọa đến chết khiếp kia tiểu tử thúi còn là loại này gặp chuyện thế nhưng không nói cho hắn biết chờ nó được sinh ra xem hắn sẽ thu thập tiểu tử kia như nào.

"Được rồi,bây giờ không lo chuyện đứa nhỏ,nói đến chúng ta cũng thật có duyên,con gọi là An Lạc Vũ mà ta gọi là An Khắc." An Khắc buồn cười nói,hắn hôm nay thật sự rất vui có hai đứa cháu tộc nhân của hắn cũng không thể so sánh với phúc của hắn.

An Lạc Vũ tiếp lời,sắc mặt đã tốt không ít:"Thật sự có duyên,bằng không vì sao khoảng cách xa xôi như vậy con có thể cùng Clovis có quan hệ."

"An Lạc Vũ,đứa nhỏ Clovis có điểm ngây ngốc chính là một tên đầu gỗ thích con liền sẽ đối tốt với con,hiện tại quan trọng nhất chính là con phải nghỉ ngơi thật tốt,ngủ đi khi hừng đông đến hết thảy sẽ tốt lên." An Khắc thấy sắc mặt An Lạc Vũ đã tốt lên nhẹ nhàng sờ đầu y,không đến vài cái An Lạc Vũ đã ngủ rồi.

Hắc Mao cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần tuy chưa khôi phục trạng thái trước đây nhưng cũng đã tốt hơn trước rất nhiều:"Chào ông nội,sau khi đệ đệ có năng lượng đã không còn hấp thu năng lượng của con,hiện tại con cũng không sao."

Hắc Mao cao hứng bay đến lòng bàn tay An Nhưng:"Ông nội cảm ơn người."

"Cảm ơn cái gì? Ta là ông nội của con,đúng rồi trước tiên nói chuyện của em trai con,nó làm sao lại có thể tiến hóa ở bên trong nơi dựng dục?"

Tô Nghi thời điểm mở to mắt phát hiện toàn thân □ (nguyên văn để □ nha),hơn nữa quan trọng nhất hắn còn nằm trên người Dương Tuấn,mà toàn thân Dương Tuấn đều không có chỗ nào lành lặn,những sự việc tối qua lại lần nữa tái hiện vào đầu,trời ạ tối qua hắn đã làm chuyện gì đây!? Tô Nghi nghĩ muốn bò dậy,nhưng hắn vừa động địa phương vốn đang mềm nhũn lập tức có tinh thần phấn chấn đứng lên.

"Ngô,thật không phải chuyện người làm đau muốn chết." Dương Tuấn nhếch môi nói,sau khi Tô Nghi giật mình tỉnh dậy đã động trúng vết thương của hắn khiến hắn bị đau tỉnh.

"Tô Nghi tối qua thoải mái đi." Dương Tuấn nở nụ cười nói,tuy rằng phía sau đau đến muốn đâm tường quả là nóng rát đến không cách nào chịu đựng đặc biệt nơi kia còn có đồ vật Tô Nghi để lại bên trong giống như đang trướng lên.

"Thoải mái,thoải mái cái đầu cậu." Tô Nghi cũng không quản Dương Tuấn nhe răng trợn mắt lập tức từ bên trong hung hăng kéo ra,hạ thân của hắn hiện tại thẳng tấp nhếch lên hắn thật sự muốn tìm một cái khe hở chui vào.

"Còn nói không thoải mái liền tinh thần như vậy." Dương Tuấn lúc này thật sự vô cùng đau lòng,nguyên bản phía sau nóng rát lần này trừu đi ra ngoài thật sự đau đến khiến hắn giật mình.

Dương Tuấn chịu đựng đau đớn ngồi dậy,đưa tay sờ lên đồ vật đang nhếch lên cao khi nhẹ khi nặng thỉnh thoảng còn xước qua cái miệng nhỏ.

Tô Nghi hồi phục lại tinh thần,lập tức lui về phía sau hắn không thể cùng Dương Tuấn phát sinh sự việc như vậy:"Đừng nhúc nhích."

"Rõ ràng không phải rất thích sao?" Tô Nghi thối lui thiếu chút nữa là ngã xuống trên mặt đất,Dương Tuấn liền nhanh chóng siêu cấp ôm Tô Nghi trở về,Dương Tuấn không thể để Tô Nghi có cơ hội trốn tránh,lần này hắn phải bắt người này đến tay.

Hắn đem Tô Nghi đè trên giường dùng miệng cùng tay lần nữa khiến Tô Nghi lên thiên đường.

"Đứng lên,đừng giả chết." Sau khi trốn thoát Dương Tuấn, Tô Nghi kêu lên hắn hiện tại không biết phải làm sao đối mặt với người này tuy rằng hắn vẫn luôn biết người này thích hắn,nhưng vẫn chưa nghĩ đến người này lại có lá gan lớn như vậy nếu không phải đêm qua có chút say sao có thể xảy ra chuyện này? (Cứ biện minh đi....)

Dương Tuấn bẹp miệng đáng thương hề hề nói:"Tô Nghi tôi thật sự đau,đứng không nổi."

Tô Nghi tức giận:"Cậu đau mà còn có sức đem tôi áp đến không thể động sao?"

"Cậu không nói tôi cũng không phát hiện,sức lực của tôi giống như biến lớn ngay cả tốc độ phản ứng cũng nhanh không ít."

"Cái kia vẫn là khoan thảo luận,Tô Nghi giúp tôi lấy ít thuốc,tôi thật sự đau."

Tô Nghi nghiêm túc nhìn chằm chằm lỗ nhỏ cả đêm bị hắn chà đạp hiện tại không thể khép kín,nhưng cửa động hiện tại chảy ra máu thế nhưng lộ ra một ít màu lam cùng bình thường không giống:"Tôi cũng không muốn nói cái này,Dương Tuấn cậu xem phìa dưới của cậu đi."

"Cậu chê tôi chưa đủ mất mặt,thế nhưng lại xem cái này." Dương Tuấn thấy Tô Nghi đang nhìn chằm chằm liền cả mặt nóng ran tối hôm qua có dũng khí làm nhưng hôm nay không nhất định sẽ lại có dũng khí như vậy nguyên bản người nằm trên giường còn đỉnh đạc lập tức khép chân lại.

Tô Nghi đột nhiên hỏi:"Tôi thượng cậu,làm cậu mất mặy sao?"

"Không,tôi làm sao lại nghĩ như vậy."

Tô Nghi kỳ quái nói:"Vậy nhanh lên tôi nhìn xem cuối cùng là có chuyện gì, tôi thấy tinh thần của cậu so với hôm qua cũng tốt hơn tuy rằng sắc mặt có chút kém."

Dương Tuấn cũng rốt cuộc phát hiện sự tình có chút không đúng:" Cậu không nói,tôi cũng không nghĩ đến hôm nay suy nghĩ đã nhanh không ít đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều giống như đã không còn cảm giác với việc ký ức đang sở hữu dần bị quên lãng."

Tô Nghi không đợi được Dương Tuấn mở ra hai chân,nhanh chóng một phen bắt lấy chân hắn kéo ra,chỗ kia vết thương chồng chất quả nhiên chảy ra một ít máu lam.

"Thấy chưa là máu màu lam,tình huống này tôi phải nói với Clovis,có lẽ các cậu còn có cách cứu,nhanh lên,tôi mang cậu đi gặp một người có lẽ các cậu không ai cần phải chết." Tô Nghi suy nghĩ đến đây liền lập tức hứng thú vội vàng đi tắm.

"Thật sự?" Dương Tuấn cũng bất chấp việc khác hắn còn có đồng đội khoảng 30 người đang bị tra tấn nếu là thật sự chữa được bắt hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.

Sau khi rửa mặt xong Tô Nghi liền mang theo Dương Tuấn hướng nhà hắn phóng đi, nhất định sẽ có biện pháp chữa trị,Clovis cậu nhất định sẽ có cách nơi này của tôi còn rất nhiều người cần cậu cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK