An Lạc Vũ tỉnh dậy,thấy bản thân đang nằm trên cỏ,ngẩng đầu nhìn mây xanh,chung quanh một bóng người cũng không có,Clovis cũng không có bên cạnh,An Lạc Vũ nhìn cái cây khổng lồ trước mặt không thể nhìn đến độ cao,y cảm thấy chính mình không phải xuyên qua mà là cái hồn đã chết xuyên qua,thử hỏi ở trên trái đất làm sao có thể nhìn thấy được một cái cây cao to khổng lồ như vậy.
Thế nhưng An Lạc Vũ càng cho rằng y đang nằm mơ,đây cũng không phải giấc mơ kỳ quái mà y nhìn thấy lần đầu tiên,có khả năng là do Lam Mao cùng Hắc Mao làm ra.
An Lạc Vũ đối với không trung cười rộ lên:"Hắc Mao,Lam Mao các con ở đó,đừng náo loạn,nhanh đến đây, đây là đâu? Đừng dọa baba."
Tinh linh ngồi ở nơi xa,đều tò mò nhìn ngoại nhân kia đã tỉnh dậy,bọn họ không có nhìn đến vẻ kinh hoàng thất thố mà ngược lại người kia lại đối khung trung hô lên,bọn họ vô cùng tò mò cái người đang nhắc đến Hắc Mao,Lam Mao,này hẳn là tên để gọi người,tên này cũng thật quá là cực phẩm. Tóc lục tinh linh nhìn đầu tóc của chính mình,cảm thấy đứa con của ngoại tộc kia thật đáng thương,nếu là hắn,hắn cũng không muốn bị gọi là Lục Mao(lông xanh) tên đó khóe miệng khẽ nhếch lên một chút thầm nghĩ may mà mẫu phụ hắn không phải là một người vô năng đặt tên.
An Lạc Vũ lúc bị An Hoa mang về được ôm đến sinh mệnh thụ đây là nơi cấm địa của tinh linh tộc nơi này có thể làm cho tinh linh mang thai càng dựng dục tốt.
An Lạc Vũ lại lần nữa kêu lên:"Hắc Mao,Lam Mao,thật sự đừng náo,baba đói bụng,các con mau ra đây,baba yêu cầu rời khỏi đây đi ăn một chút."
Qua thật lâu An Lạc Vũ cũng không thấy Hắc Mao hay Lam Mao đáp lời,y thật sự đói,nhìn nhìn cây đại thụ trước mặt,y hướng về phía cái cây đi đến có một thanh âm nói cho y biết,cây kia có quả màu xanh lục ăn nhất định sẽ rất ngon.
"Mẫu phụ,An Lạc Vũ sẽ không sao chứ? Vẫn là đem y ra ngoài đi." Clovis đứng ở bên ngoài sinh mệnh thụ nói,địa phương kia trừ bỏ tinh linh hoàng có thể đến,cũng chỉ có mỗi lần lễ quốc khánh các tinh linh có thể ở dưới tàng cây khiêu vũ. Mà hoài thai tiểu tinh linh cũng chỉ có thể ngồi ngốc ở bên ngoài sinh mệnh thụ tương đối gần mà không thể đến gần,bởi vì đã có rất nhiều tinh linh đến gần sinh mệnh thụ mà gặp chuyện.
"Yên tâm đi,y nếu là khó chịu sẽ không đến gần sinh mệnh thụ,hiện tại đứa nhỏ kia muốn tự nhiên chi quả,liền phải xem y có phúc khí hái xuống hay không." An Hoa cười nói với An Lạc Vũ, y hiện tại có thể xác định sinh mệnh thụ phi thường yêu thích An Lạc Vũ,bằng không cũng sẽ không để An Lạc Vũ đến gần.
An Lạc Vũ đi đến phía dưới tán cây,ngẩng đầu nhìn cành cây cao cao,trời,vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cành cây không cao lắm,hiện tại căn bản y không có khả năng với tới,càng đừng nói đến việc hái trái cây xuống.
Nghĩ bò lên trên căn bản không thể,vỏ cây đại thụ thực bóng loáng,An Lạc Vũ cảm giác nếu như rùi bọ bò lên nhất định cũng sẽ bị trượt xuống,huống chi là y leo cây cũng một năm một mười,An Lạc Vũ có điểm nhụt chí nằm xuống,nhìn những trái cây đều không thể ăn đến miệng,y chính là cảm thấy những trái đó sẽ rất ngon.
Nằm nằm,An Lạc Vũ mơ màng sắp ngủ độy nhiên nhìn thấy tay nhỏ Lam Mao gắt gao nắm lấy một trái,An Lạc Vũ trừng lớn con mắt.
An Lạc Vũ tiếp nhận trái,phủng Lam Mao trong tay cẩn thận nhìn,xác định trên người Lam Mao không có vấn đề sau đó mới hỏi:"Lam Mao con cuối cùng đã tỉnh,baba nghe anh con nói con gặp chuyện,baba rất lo lắng đúng rồi anh con làm sao rồi?"
Lam Mao bay đến hôn lên mặt An Lạc Vũ,đầu nhỏ cọ cọ lên mũi y:"Caca hiện tại không sao,đã ổn rồi."
An Lạc Vũ nghe thấy lời của Lam Mao tâm đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng ổn định:"Không có gì thì tốt rồi,không việc gì tốt rồi."
"Các con quả thật là tiểu tử thúi,các con có biết sao khi baba nghe nói các con gặp chuyện đã có bao nhiêu lo lắng hay không? May mắn là các con không sao." An Lạc Vũ nói bắt lấy Lam Mao hôn một cái,khuôn mặt nho nhỏ của Lam Mao tức khắc toàn là nước miếng của An Lạc Vũ.
Lam Mao xoa nước miếng trên mặt nói:"Baba không phải nói là đói bụng sao? Ba ăn trái cây nhanh đi."
An Lạc Vũ nhìn quả trên tay giống như một quả táo,nhưng lại có màu xanh lá còn có điểm trong suốt,từ ngoài nhìn vào liền có thể thấy bên trong nước đang lưu động nhìn qua phi thường ngon miệng.
An Lạc Vũ vô cùng đói,cầm lấy trái cây cắn một ngụm nước trái cây nháy mắt liền tràn ngập trong khong miệng vô cùng mỹ vị,từng đợt chất lỏng chảy xuống,An Lạc Vũ phi thường thỏa mãn,đối với yđây chính là trái cây ngon nhất.
An Khắc cao hứng chỉ vào Lam Mao nằm trên tay An Lạc Vũ nói:"Thấy được không? Đó là Lam Mao,Hắc Mao còn chưa xuất hiện." An Khắc làm sao không vui cho được,đây dù sao cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Lam Mao xuất hiện."