Mục lục
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 242:

"Bà ơi, mời bà ăn cháo". Lưu Thải Hồng đặt bát cháo lên bàn.

Thừa dịp bà cụ đi ra ngoài ăn cháo, Lưu Thải Hồng liền quét dọn phòng bà cụ một chút.

"Tiểu Lưu, cô nấu ăn ngon thật, tôi ăn thấy dễ chịu lắm". Bà cụ rất hài lòng, Lưu Thải Hồng dọn dẹp phòng bà cụ xong xuôi.

"Tiểu Lưu, cái này cho cô". Khi Lưu Thải Hồng đang dọn bát đĩa, bà cụ mang ra một phong bao lì xì.

"Ôi, bà ơi, cháu không dám nhận đâu". trong lòng Lưu Thải Hồng có chút bất ngờ, không ngờ bà cụ lại hào phóng như vậy.

"Nhận viên trong nhà máy con trai tôi ngày đầu năm đều nhận được lì xì, tôi cũng tặng cho cô một cái. Bình thường cô chăm sóc cho tôi rất chu đáo, con trai tối còn không cẫn thận bằng cô. Nhận lấy đi". Bà cụ đặt lì xì lên bàn.

"Cảm ơn bà". Lưu Thải Hồng vui vẻ nhận lấy, cũng ăn một bát cháo rồi mới đi rửa bát đĩa, sau đó đi lên lầu hai dọn dẹp.

Phòng của Ngô Vệ Giang rất sạch sẽ, chỉ cần lau sơ qua thôi, rồi quét phòng là được.

Phòng của xưởng trưởng Ngô chỉ có chút tóc vụn, còn lại không có gì.

Tối đó, khi Lưu Thải Hồng chuẩn bị nấu ăn, xưởng trưởng Ngô trở về.

"Ông chủ, sao chỉ có mình ông trở về thôi, bà chủ và cậu chủ đâu?". Lưu Thải Hồng từ trong bếp bước ra.

"Bà ấy đang chơi bài, có lẽ tối nay không về. Con trai tôi thì đi họp lớp". Xưởng trưởng Ngô nói xong thì đi vào cùng bà cụ xem TV.

Hai mắt Lưu Thải Hồng sáng lên. Đây không phải là cơ hội sao.

Tối đó, Lưu Thải Hồng nấu món mì xào, dùng nấm và thịt xào một chút cuối cùng trộn với mì sợi là được.

"Ngon quá, tôi không thích thịt cá, chỉ thích ăn như thế này thôi". Bà cụ khen ngợi.

"Ừ, ngon thật". Xưởng trưởng Ngô gật đầu.

Tối đó, sau khi bà cụ đi ngủ, Lưu Thải Hồng tắm xong, mặc váy ngủ, nhưng là loại váy gợi cảm, giống như bikini.

Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm, ấn xuống, mở cửa ra.

Xưởng trưởng Ngô đang cạo râu trong nhà vệ sinh.

Lưu Thải Hồng do dự một lúc rồi ngồi trên giường chờ đợi.

Qua vài phút, xưởng trưởng Ngô cạo râu xong, vừa bước ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng thì giật mình.

"Cô, Tiểu Lưu, cô đang làm gì vậy, tôi tưởng lần trước cô đã hiểu ý tôi rồi chứ".

Xưởng trưởng Ngô quay đi, không nhìn cô ta.

Lưu Thải Hồng đứng dậy ôm lấy xưởng trưởng Ngô, nhưng xưởng trưởng Ngô mạnh mẽ đẩy cô ta ra.

"Ông chủ, tại sao, tại sao ông lại từ chối tôi?". Trên mặt Lưu Thải Hồng đầy vẻ thất vọng.

"Xem ra cô không còn thích hợp ở lại đây nữa, từ ngày mai cô về đi".

Xưởng trưởng Ngô không muốn giữ một mối nguy hiểm ở trong nhà, nếu bị Tiểu Ly phát hiện ra chắc chắn sẽ ly hôn với ông.

"Ông chủ, xin ông, xin ông đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ không làm thế nữa, van xin ông tha cho tôi lần này".

Lưu Thải Hồng bắt đầu luống cuống, hoảng sợ, trộm gà không được, còn mất nắm gạo, sợ mất đi một công việc tốt như này, mất việc rồi cuộc sống sẽ gặp khó khăn.

"Đây đã là lần thứ hai rồi, khó mà tin được cô sẽ không làm tới lần thứ ba, tôi không thể tin cô nữa".

Trên mặt xưởng trưởng Ngô đầy vẻ thất vọng.

"Xin ông chủ, tôi hứa, tôi thề đây là lần cuối, tôi hiểu ông không có tình ý gì với tôi. Xin ông hãy để tôi ở lại, nếu không tôi sẽ c.h.ế.t đói mất".

Lưu Thải Hồng không ngờ xưởng trưởng Ngô lại nói như vậy.

"Để tôi suy nghĩ vài ngày". Xưởng trưởng Ngô cũng có chút rối rắm, ngoài việc cô ta có ý đồ không đứng đắn với ông ra thì Lưu Thải Hồng làm việc rất tốt.

"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội".

Lưu Thải Hồng chạy vội về phòng, sợ xưởng trưởng Ngô lại nói muốn đuổi việc bà ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK