Trong lòng mẹ vợ, cho dù cảm thấy con rể làm như vậy là không đúng, nhưng bà không dám nói gì, chỉ cố an ủi con gái rằng ba tệ chỉ là chuyện nhỏ, sau này còn phải dựa vào mối quan hệ của Trương Vũ để giúp bọn họ kiếm tiền.
Trương Dũng cảm thấy mẹ vợ thông minh hơn Tào Chiêu Đệ nhiều, tại sao bà thông minh mà con gái lại ngốc nghếch như vậy?
Cả ngày Trương Dũng không thấy vui, còn Tào Chiêu Đệ vì đang mang thai nên muốn ra oai với chồng.
"Anh về đi, tôi muốn ở lại nhà mẹ chơi vài ngày, dù sao tôi không có ở nhà, anh cũng dễ giấu tiền riêng hơn". Tào Chiêu Đệ nói với giọng châm chọc, không chịu lên xe đi về.
"Được thôi, em cứ ở lại chơi vui vẻ đi". Trương Dũng không nổi giận là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, anh lên xe đạp đi về.
"Anh" Tào Chiêu Đệ không ngờ Trương Dũng không cầu xin mình mà cứ vậy bỏ đi luôn.
"Con gái, con nói xem con đang làm cái gì vậy, nhà họ Trương có mẹ chồng và em chồng tốt như thế, con xem, con qua đấy hai năm nay con béo lên không ít, đủ để thấy được cuộc sống ở nhà họ Trương tốt như nào".
Mẹ Tào hy vọng con gái phải biết quý trọng nhà chồng tốt của mình, lúc trước cũng là gặp may, nhà họ Trương cho nhiều lễ hỏi như vậy. Hơn nữa nghe con gái nói, mẹ chồng là một người rất cần cù, tính tình lại tốt.
Một lý do nữa là, lương thực hiện tại khan hiếm, nếu con gái và con rể cãi nhau, rồi ở lại đây lâu, như vậy sẽ tốn nhiều lương thực.
"Mẹ, sao mẹ lại bênh anh ấy như vậy, bây giờ con còn đang mang thai, mà anh ấy còn không nhường nhịn con, sau này không biết sẽ thế nào nữa".
Tào Chiêu Đệ nghĩ rằng mình đang mang thai, nên được coi là nhất, Trương Dũng không quan tâm mình. Nghĩ đến Trương Vũ đối xử tốt với Vương Tiểu Thanh, rồi ngâm lại mình, cô ta cảm thấy thật sự không công bằng.
"Con gái, con nghe lời mẹ đi, sáng ngày mai về nhà, nếu con cảm thấy khó chịu có thể bảo nó bưng nước rửa chân cho con, nhưng con không nên không về nhà như thế".
Bà Tào cố gắng nói hết nước hết cái khuyên con gái đừng gây chuyện.
"Được rồi". Tào Chiêu Đệ nghe lời mẹ, cũng bắt đầu thấy hối hận vì lúc nãy không về nhà. Bây giờ lại chẳng ra làm sao cả.
Trương Dũng một mình trở về nhà, bà Vương thấy Tào Chiêu Đệ không về cùng.
"Vợ con đâu?"
"Cô ấy muốn ở lại nhà mẹ chơi, vài ngày nữa con sẽ đến đón cô ấy về".
Trương Dũng biết tính mẹ vợ của mình, bà ấy chắc chắn sẽ khuyên Tào Chiêu Đệ không nên gây chuyện với mình, sớm muộn gì cũng sẽ quay về, nên anh cũng không lo lắng.
"À, được rồi". Bà Vương gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Tào Chiêu Đệ dậy đi vệ sinh, phát hiện vết m.á.u trên quần, sợ đến mức mềm cả chân.
"Mẹ mẹ có phải con bị sảy thai rồi hay không, con thấy m.á.u rồi". Tào Chiêu Đệ run rẩy cầm quần theo.
"Cái gì, con đợi đó, đừng lo lắng, để mẹ đi gọi bác sĩ".
Mẹ Tào nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài, sợ đứa nhỏ của con gái bị gì đó thì bà không biết phải ăn nói với con rể và thông gia như thế nào đây.
Vài phút sau, mẹ Tào đưa bác sĩ về, là bác sĩ chân đất trong thôn, may mà ở gần nhà.
"Bác sĩ, mau xem con bé có phải sảy thai hay không". Mẹ Tào thở không ra hơi ngồi xuống.
Bác sĩ cũng thở dốc ngồi xuống bắt mạch cho Tào Chiêu Đệ.
Một lát sau...
"Con gái bà không có thai đâu". Sau khi bắt mạch xong, bác sĩ đưa ra kết luận.
"Cái gì, không thể nào, con thật sự có thai mà, con buồn nôn muốn ói, kinh nguyệt cũng tới trễ...". Tào Chiêu Đệ nói nhưng có chút không tự tin.
"Bác sĩ nào nói cô có thai?" Bác sĩ cảm thấy bắt mạch xong rõ ràng là không có thai, không thể nào chẩn đoán sai được.