Trong phòng nghỉ, Sài Lập Tân ngồi trên ghế bành, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Hắn cứ vậy nhìn Hứa Tấn Giang đối diện.
Lặng im một lát, Hứa Tấn Giang nhíu mày, y dùng ánh mắt chần chờ quan sát Sài Lập Tân, sau đó giọng thận trọng chầm chậm xác nhận:
– Tiểu Tân, cậu nói… hôm nay mình có thể sẽ chết?
Sài Lập Tân cúi đầu hút một hơi điếu thuốc. – Không sai.
Hô hấp hơi dừng lại, trên mặt Hứa Tấn Giang lộ vẻ dở khóc dở cười.
Sáng sớm Sài Lập Tân liền gửi tin cho y bảo y “Chú ý cẩn thận” rồi mất tin tức. Tám năm trước, hắn từng có “tiền sự” đi không một lời từ giã bốc hơi khỏi nhân gian, gọi mấy cuộc cũng không được, suýt tí nữa là Hứa Tấn Giang ra lệnh cả thành tìm người.
Kết quả gặp nhau, Sài Lập Tân một mực khẳng định trong hôm nay y sẽ bị tai nạn xe. Thật sự là….
– Cậu lo cho mình như vậy, mình rất vui. Có điều…
Hứa Tấn Giang giơ tay xoa ấn đường, dường như đang suy nghĩ lý do từ chối tiếp đó, sau một lúc, y nói nhẹ nhàng.
– Tiểu Tân, mình xem vầy, nếu gần đây cậu mệt quá, không bằng mình sắp xếp một chút, chúng ta đi nghỉ ngơi? Chúng ta có thể ra biển, bơi hay câu…
Sài Lập Tân không đợi y nói xong liền ngước mắt ngắt lời:
– Nghỉ ngơi cái rắm! Hứa Tấn Giang, m* nó tao còn phải giải thích với mày bao nhiêu lần, tao không điên, bây giờ rất tỉnh táo!
Gặp lại Hứa Tấn Giang, nhìn thấy y trên dưới vẹn toàn, không bị tai nạn cũng không nằm trong phòng chăm sóc tánh mạng hấp hối, trong lòng Sài Lập Tân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mỗi lần lặp lại, hắn phải tốn sức giải thích với y lần nữa chuyện xảy ra với mình, Sài Lập Tân không khỏi buồn bực.
M* nó chết tiệt.
Hắn vụt dậy.
– Tiểu Tân?
Hứa Tấn Giang cũng vội đứng lên.
Sài Lập Tân không nói gì đến trước cửa phòng nghỉ, hắn kéo núm cửa ra đến phòng giám sát.
Vương Phú Quý đang xì xụp húp cháo nghe được động tĩnh, ngẩng đầu từ trong bát cháo to cỡ mặt ông.
– Lập Tân đấy à.
– Chú Vương, chú ý camera dưới cùng bên trái chú.
Sài Lập Tân không nói dư thừa, chỉ góc màn hình giám sát.
– Giờ thời gian trên màn hình là 9 giờ 08 phút 35 giây, đến khoảng phút 10 giây 7, sẽ có hai người xuất hiện trong màn hình theo dõi, bọn họ đều mặc áo đen, một đeo mũ lưỡi trai, còn lại thì không. Nếu không muốn tên mũ lưỡi trai chạy thoát, tốt nhất phái người đi chặn bọn họ ngay bây giờ.
Vương Phú Quý cả cháo cũng quên húp, trợn tròn há hốc mồm.
– Tiểu Tân….
– Đừng nói nhiều!
Sài Lập Tân ngắt lời Hứa Tấn Giang, hắn không muốn lãng phí lời giải thích lần nữa, dùng sự thật để Hứa Tấn Giang chấp nhận, là cách nhanh nhất, trực tiếp nhất.
Mặc dù không hiểu ý lắm, khi Vương Phú Quý quẳng ánh mắt tới hỏi mình thì Hứa Tấn Giang vẫn gật đầu, dặn nói:
– Chú Vương, cứ theo Tiểu Tân nói mà làm.
Không đến hai phút, nói lâu cũng không lâu, nói nhanh cũng không nhanh lắm.
Nhưng vừa khớp thời gian như lời Sài Lập Tân nói, phía dưới bên trái trong màn hình theo dõi, quả thực liền xuất hiện hai bóng người lén lút khả nghi.
– Khá lắm nhóc!
Vừa nói chuyện điện thoại xong vẻ mặt Vương Phú Quý đã từ mê man thành khiếp sợ.
– Lập Tân à, sao chú mày lại biết được…
Vương Phú Quý còn chưa nói xong, ông quay đầu lại chỉ kịp thấy Hứa Tấn Giang kéo tay Sài Lập Tân, túm hắn vào phòng bên cạnh.
Cửa đùng một tiếng đóng lại.
Vương Phú Quý sờ mũi.
Quay đầu lại theo dõi hai bóng người lén lút trong màn hình.
……
Sài Lập Tân bị đè trên ván cửa.
Hắn và Hứa Tấn Giang mặt đối mặt, cự ly gần gũi có thể nghe rõ hô hấp lẫn nhau.
Sài Lập Tân cong khóe môi, ánh mắt sáng rực, nụ cười tỏa nắng.
– Hứa Tấn Giang, giờ cậu tin rồi? Nếu còn không tin, sáng hôm nay cậu và Trần Trì Trần đại cục trưởng gặp nhau thế nào?
Thấy ánh mắt sáng quắc trên mặt Hứa Tấn Giang nhìn hắn chợt lóe kinh ngạc, Sài Lập Tân cười càng tươi.
– Tên Trần Trì kia có phải còn nhắc tới hai nhà Cao, Tưởng gần đây không an phận? Tôi còn có thể nói cho cậu, hai người theo dõi chính là Cao gia phái tới. Trong Hứa gia có nội gián, tốp hàng buổi chiều, Cao lão Tam đã chuẩn bị cài mai phục ở gần kho hàng đường Hoa Sen. Thứ Tư ngày 12 tháng 8, cậu và Trần Trì liên thủ làm hắn mất không ít đàn em, Cao lão Tam ghi hận trong lòng, buổi tối hắn liền phái người chặn cậu giữa đường, xe của cậu trên đường mất lái, hai vệ sĩ mất ngay tại chỗ, cậu được đưa vào bệnh viện, xuất huyết nội, não chấn động, cả người gãy xương nhiều chỗ, bị bỏng, cuối cùng…
– Đừng nói nữa.
Hứa Tấn Giang lấy ngón tay ngăn môi hắn.
Lúc này, ánh mắt Sài Lập Tân làm y hơi hoảng sợ.
– Mình tin. Cái gì mình cũng tin cậu, Tiểu Tân.
Sài Lập Tân không nói.
Hắn vươn tay, bất ngờ sờ mặt Hứa Tấn Giang.
Làn da dưới ngón tay hơi lạnh.
Tựa như con người Hứa Tấn Giang vậy.
Nhưng y vẫn sống sờ sờ.
Nói được, thở được.
Dây thần kinh căng thẳng trong lòng Sài Lập Tân giờ rốt cuộc thả lỏng.
– Tiểu Tân.
Hứa Tấn Giang đột nhiên giang hai tay, ôm chặt hắn.
– Không sao đâu, mình bảo đảm.
Y khẽ khàng hứa hẹn.
Lúc nói chuyện, hơi thở Hứa Tấn Giang phả bên tai Sài Lập Tân, môi lướt qua làn da bên gáy Sài Lập Tân như có ảo giác đang bị hôn.
Sài Lập Tân không được tự nhiên ho khan một tiếng.
– Đ*! Mau thả ra, cậu không thấy buồn nôn à!
Hắn thô lỗ đẩy Hứa Tấn Giang ra.
Ngày 12 tháng 8 này, Sài Lập Tân còn chưa ngả bài với Hứa Tấn Giang mấy chuyện lung tung giữa hai người, trên thực tế, hắn cũng không định ngả bài.
Bất luận Hứa Tấn Giang có phải gay hay không, y có thích hắn không, nên giận thì cũng đã giận, Sài Lập Tân đi một vòng, kết quả hắn phát hiện không gì có thể quan trọng hơn một Hứa Tấn Giang còn sống.
Có lẽ cái chết thật sự có thể làm người ta thấy rõ một số chuyện, Sài Lập Tân chỉ biết là, hắn và Hứa Tấn Giang quen biết nhau hai mươi năm, hắn không muốn thấy y chết ngay trước mặt mình.
Cùng là đàn ông, bị anh em tốt của mình thầm mến một tý, cũng không mất miếng thịt.
Sài Lập Tân an ủi mình như vậy.
Vì tốt cho cả hai, có một số việc Sài Lập Tân quyết định cho nó nát ở trong bụng.
– Tóm lại, từ giờ trở đi tôi sẽ đi theo cậu, phòng ngừa có bất ngờ gì xảy ra.
Hứa Tấn Giang bình tĩnh nhìn hắn, mắt cũng không chớp.
– Cả ngày? – Y hỏi.
Sài Lập Tân lặng im hai giây, mới trầm giọng đáp: – Ừ.
Cả khuôn mặt Hứa Tấn Giang bừng sáng, xem ra là rất vui.
Có lẽ bởi vì thứ Tư ngày 12 tháng 8 vừa rồi cuối cùng kết cục quá thê thảm, Sài Lập Tân xuất phát từ tâm lý áy náy, theo bản năng liền muốn bồi thường Hứa Tấn Giang. Hắn hơi suy nghĩ, lại hỏi:
– Hơn nữa hôm nay là sinh nhật cậu, cậu có muốn quà gì không?
Sài Lập Tân luôn làm theo ý mình, rất ít khi sẽ chiều ý ai, suy nghĩ cho người khác như vậy. Hứa Tấn Giang ngẩn người vội vã truy hỏi:
– Tiểu Tân, cái gì cũng được sao?
Sài Lập Tân gật đầu.
– Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, gì cũng được.
Nghe xong, gương mặt tuấn mỹ tuyết trắng Hứa Tấn Giang như phát sáng.
Y nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, mỉm cười nói:
– Tiểu Tân, bây giờ mình còn chưa nghĩ ra. Chờ mình nghĩ ra sẽ nói cho cậu.
Sài Lập Tân không để ý lắm, chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng.
Cẩn thận ngẫm lại, hai người quen biết lâu vậy, hắn chưa từng đưa Hứa Tấn Giang cái gì gọi là quà.
Sài Lập Tân chỉ có thể ở chung cư giá rẻ khu bình dân, mà Hứa gia là đại gia tộc số một số hai trong Tiềm Long thành, làm người thừa kế duy nhất của gia tộc, Hứa Tấn Giang sẽ không thiếu quà cáp gì. Từ lúc bắt đầu, thân phận địa vị bọn họ đã có khác biệt một trời một vực.
Từ nhỏ, người bên cạnh hai người đều sẽ ôm ánh mắt kinh ngạc về chuyện bọn họ là bạn. Những người đó không thể hiểu, tại sao một thiếu gia sống ở khu thành trên thân phận cao quý lại chơi chung với một thằng nhà quê ở thành dưới, còn chơi thân như vậy.
Kỳ thật ngay cả chính Sài Lập Tân cũng không rõ.
Vì sao hắn chỉ vỏn vẹn nói một câu, liền có thể làm Hứa Tấn Giang vui nửa ngày.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn lại có một giọng nói khác đang lạnh lùng phản bác – Thôi đi, mày biết rõ nguyên nhân.
– Tiểu Tân?
Sài Lập Tân đột nhiên tái mặt, thì Hứa Tấn Giang đang chuẩn bị mở cửa đi ra thấy được, lập tức quan tâm hỏi:
– Sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?
Nhìn ánh mắt Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân chậm rãi lắc đầu.
– Không sao, tôi rất ổn.
Vẻ căng thẳng biến mất khỏi mặt Hứa Tấn Giang, y lại cười nói:
– Vậy chúng ta ra ngoài đi? Chỗ chú Vương chắc có tin tức rồi.
Ngoài cửa.
Vương Phú Quý thấy Hứa Tấn Giang đi ra, lập tức báo với cậu:
– Thiếu gia, hai người trong theo dõi đều bắt được. Tôi phái người dẫn bọn họ tới ngay.
– Biết.
Hứa Tấn Giang gật đầu, thấy ánh mắt Vương Phú Quý không nhịn được ngó phía Sài Lập Tân, hiển nhiên biểu hiện vừa rồi của Sài Lập Tân làm ông rất để ý.
– Chú Vương.
Hứa Tấn Giang khách sáo gọi một tiếng,
– Vừa rồi Tiểu Tân nói đùa với chú thôi, là cậu ấy nhận được tin tức trước.
Lặp lại liên tục một ngày, chuyện thế này nói ra không khỏi làm người nghe kinh sợ. Hứa Tấn Giang có thể tin, những người khác thì không chắc.
Vi tránh tạo rắc rối, Hứa Tấn Giang tìm một lý do giải vây giúp Sài Lập Tân.
Nghe xong Vương Phú Quý cười ha ha nói:
– Ra thế, chú nói mà! Lập Tân thằng này mày có tương lai đó, trêu lão già chú đây, ha ha ha…. nhưng chú thích!
Vương Phú Quý kinh nghiệm dày dạn, nhìn như thành thật hàm hậu cả ngày cười tủm tỉm, thực ra tính tình xảo quyệt. Tuy trong lòng ông vẫn có chút nghi ngờ, cảm giác chuyện kỳ quái nhưng Hứa Tấn Giang bảo vệ Sài Lập Tân như vậy, hiển nhiên sẽ không truy hỏi cặn kẽ nữa.
Sau đó, khách không mời mà đến dạo chơi bến tàu Hứa gia nhanh chóng bị dẫn tới.
Lần trước, một trong hai tên chạy thoát, mà lần này Sài Lập Tân can thiệp sớm nên bắt hết được kẻ xông vào. Tuy hắn không thể xác định thay đổi rất nhỏ này có thể ảnh hưởng điều gì, có thể giành được tiên cơ không, nhưng tóm lại là không có hại gì.
Giống như lần trước, bên Sài Lập Tân chẳng phí sức gì hai tên côn đồ liền thú nhận hết tội bọn họ biết ở ngoài phòng theo dõi, một tên trong đó vì sợ quá, thậm chí són cả ra quần.
Hứa Tấn Giang cau mày, mặt đầy chán ghét. Y có bệnh sạch sẽ, có người không cầm được trước mặt y, làm sắc mặt y cũng thay đổi.
– Mang đi, nhốt lại trước.
Lập tức người đến mang đi.
Rồi Hứa Tấn Giang bắt đầu châu đầu ghé tai bàn bạc với Vương Phú Quý ở bên cạnh.
Sài Lập Tân thấy hơi chán, hắn dựa vào ghế, hai chân gác trên bàn, lười biếng ngậm điếu thuốc nuốt mây nhả khỏi, thỉnh thoảng nhìn màn hình theo dõi.
– Đi thôi.
Hứa Tấn Giang bàn giao xong liền đến phía sau Sài Lập Tân.
Bị bóng y chặn sáng, Sài Lập Tân nheo mắt ngửa đầu nhìn Hứa Tấn Giang từ trên cao nhìn xuống.
– Xong rồi? – Hắn hỏi.
Đôi mắt Hứa Tấn Giang cũng hơi nheo lại.
Tầm mắt y tập trung vào khuôn mặt Sài Lập Tân.
Lúc này Sài Lập Tân ngồi không ra ngồi, từ đầu đến chân quả thực chả nghiêm túc gì nhưng lại hấp dẫn người ta cực kỳ.
Hứa Tấn Giang thậm chí bắt đầu ghen tị điếu thuốc có thể được hắn ngậm trong miệng.
Cảm xúc làn da Sài Lập Tân sát qua đôi môi lúc trước, cảm giác ấy chỉ là hồi tưởng thôi lại làm cho cuống họng Hứa Tấn Giang khô khát, cả người nóng lên. Giờ lại bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn, buông thả, tùy ý làm người ta mê muội đắm sâu.
Hứa Tấn Giang dường như không nhịn được, muốn đè hắn, nhốt vào vực sâu tăm tối, chỉ có mình y mới được thấy. Chặt đứt mọi đường lui và hi vọng của hắn, làm hắn chỉ có thể nhìn đôi mắt y, cảm nhận nóng cháy của y.
Đấy là ác quỷ giấu trong lòng y.
Dù có giả vờ thế nào thì con thú hoang ngủ đông nhiều năm trong lòng y, lấy tham niệm làm thức ăn đã rục rịch muốn thoát ra.
– Đờ ra cái gì vậy!
Lúc này Sài Lập Tân đã đứng lên, đấm vai y một cái.
Nụ cười của hắn lại làm Hứa Tấn Giang nheo mắt lại, vai trái bị chạm ngay sau đó sinh một ảo giác mạnh mẽ như bị ánh nắng chói chang thiêu cháy vậy.