Trầm mặc một lúc, Sài Lập Tân cúi đầu thoáng nhìn Hứa Tấn Giang vẫn đang mê man.
– Sọ Đỏ, chắc mày biết rõ tầm quan trọng của tờ danh sách đó.
– Đương nhiên. – Cyril gật đầu, bổ sung một câu. – Nước mày không phải có câu ngạn ngữ là “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”, không làm chuyện nguy hiểm thì làm sao lấy được thù lao cao chứ?
Cyril lấy cái làn điệu tiếng Trung không chuẩn lắm nói rõ ràng đâu ra đấy.
Sài Lập Tân rốt cuộc nhìn thẳng gã hỏi:
– Nếu mày biết thông tin trên danh sách quan trọng thế nào, bất luận kẻ thuê mày là ai, đối phương một khi có được danh sách, hậu quả để lộ bí mật mày có nghĩ tới không?
Không nghĩ tới Cyril trừng to mắt, ra vẻ khoa trương kinh ngạc nói:
– Sài, khi nào mày trở nên nhân từ vậy? Trên thế giới này mỗi ngày đều có người chết, chúng ta thấy chết chóc còn ít sao? Con người luôn vì tranh giành tài nguyên xảy ra chiến tranh, trước đây là dầu mỏ, giờ chẳng qua thay đổi thứ khác, bản chất đều là vì lợi ích!”
Nghe đến đó, Sài Lập Tân thấy không cần phải lãng phí miệng lưỡi nữa. Hắn tự nhận không phải người gì tốt, nhưng ít ra có một số việc hắn sẽ không làm.
– Sài, nói cho tao biết câu trả lời của mày.
Cyril còn đang chờ hắn trả lời.
Sài Lập Tân lắc đầu.
– Sọ Đỏ, bên tao còn có câu ngạn ngữ là ‘”Đạo bất đồng bất tương vi mưu”.
Thật rõ ràng, dù Cyril không thể hiểu câu này, gã cũng có thể hiểu ý nghĩa động tác Sài Lập Tân lắc đầu.
Cyril đổi sắc.
Gã không cợt nhả nữa, đôi mắt lam cũng âm u dần.
– Sài, tao nghĩ tao phải nhắc nhở mày, tụi mày đang ở trên thuyền của tao. Giờ thuyền sắp chạy tới vùng biển quốc tế, nếu mày không định giúp đỡ vậy tao chỉ có thể dùng cách của mình, cạy ra câu trả lời từ trong miệng người đẹp này! Đến lúc đó…
– M* nó mày dám?!
Sài Lập Tân nháy mắt bị chọc giận, ánh mắt như mũi tên nhọn đâm về phía Cyril, cánh tay ôm Hứa Tấn Giang cũng bất giác dùng sức.
Quan tâm sẽ loạn, Cyril thấy hắn dáng dấp căng thẳng, lập tức lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.
– Sài, không bằng tao với mày thử đánh cược – Tầm mắt di động đến người Hứa Tấn Giang, giọng Cyril tàn khốc.
– Cược tao đập nát ngón tay thứ mấy của nó thì mày mới chịu thua đây?
– Mày muốn chết.
Sài Lập Tân nhíu chặt mày, hắn nhìn chằm chằm Cyril trong ánh mắt đầy sát ý. Lồng ngực quấn đầy băng vải dồn dập phập phồng, nếu không phải ôm Hứa Tấn Giang, hắn nhất định đã xông lên đánh thằng khốn chó đẻ Cyril này nát bét từ lâu.
Cái ánh mắt như ăn người của Sài Lập Tân làm Cyril không kìm được nuốt nước miếng. Dù trong lòng nắm chắc, gã vẫn đưa tay đụng đến súng sau lưng mới khôi phục chút bình tĩnh.
– Thế nào, Sài?
Vì thuyết phục Sài Lập Tân, Cyril quả thật có thể nói là tận tình khuyên nhủ.
– Trước mặt mày có hai con đường: mày có thể chọn từ chối tao, đương nhiên cũng có thể chọn hợp tác với tao. Chỉ cần lấy danh sách đó giúp tao, tao có thể cam đoan mày với Hứa Tấn Giang thân thể an toàn.
Gã nhìn trúng điểm yếu Sài Lập Tân, sau khi uy hiếp bắt đầu dùng thủ đoạn dụ dỗ, hếch cằm phía Hứa Tấn Giang nói:
– Mày xem nó, bị thương nặng như vậy nếu không kịp thời xử lý chỉ nhiễm trùng thôi cũng đủ nó chịu! Hứa Tấn Giang không giống với chúng ta, nó ngậm muỗng bạc sinh ra, từ nhỏ là sống cuộc sống trên người khác, mày chắc chắn hắn có thể chịu những cái đó?
Sài Lập Tân hít sâu một hơi, kiềm chế tràn ngập lửa giận.
Trong lòng hắn biết giờ cách sáng suốt nhất là gì, chỉ là không cam tâm.
Sài Lập Tân theo bản năng nhìn Hứa Tấn Giang, hắn không rõ rốt cuộc là cái gì khiến Hứa Tấn Giang tự mình hại mình thành như vậy. Thấy y vết thương chồng chất, dù cho hôn mê, một tay y vẫn nắm chặt mình, trong lòng Sài Lập Tân không nói được là cảm giác gì, chỉ thấy từng đợt không thoải mái.
Tựa như có con dao nhỏ đang chầm chậm, không nhẹ không nặng cắt thịt hắn, đau đớn không phải khó thể chịu đựng, khó chịu là tận mắt chứng kiến thịt mình từng miếng bị cắt đi, cái cảm giác tim đập thình thịch ấy.
Khẽ cắn môi, trong nháy mắt hắn ra quyết định.
– Tao đồng ý với mày.
Sài Lập Tân lông mi cụp xuống, ánh mắt tăm tối.
Cyril như nhìn thấy một con dã thú bướng bỉnh, rốt cuộc cúi đầu.
Gã khoa trương mà thở một hơi, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
– Quá tốt! Giờ tao gọi người vào xử lý một chút vết thương nó liền. Đợi người đẹp ngủ say tỉnh rồi, tao cần mày nhanh chóng hỏi tung tích danh sách từ trong miệng nó.
Sài Lập Tân yên tĩnh một lát đột nhiên mở miệng bật hỏi:
– Nếu Hứa Tấn Giang không muốn nói thì sao?
Cyril nheo mắt.
Gã quan sát Hứa Tấn Giang đang im lặng nằm trong lòng Sài Lập Tân, hoàn toàn nhìn không ra y là cùng một người với kẻ điên từ chối bất luận kẻ nào tới gần vừa rồi.
Nhếch môi, gã khẽ cười nói:
– Sài, đừng lo lắng. Tao có linh cảm – nó sẽ nói cho mày.
……
12h khuya.
Trên mặt biển tối om trăng tròn treo cao.
Sài Lập Tân từ cửa sổ mạn tàu trông ra ngoài, nước biển thẳm sâu mênh mông bao la, ánh trăng chiếu xuống thỉnh thoảng phản xạ ánh bạc li ti.
Hứa Tấn Giang và hắn đã mất tích gần 11 tiếng.
Người Hứa gia lúc này chắc đã nhận được tin tức có hành động rồi. Nhìn mặt biển yên ả trước mắt, Sài Lập Tân biết chỉ có một khả năng, đó chính là người Hứa gia còn chưa tra được Cyril hay kẻ chủ mưu sau màn, như vậy đương nhiên là không thể tìm được bọn họ.
Giờ chỉ có thể dựa vào chính hắn nghĩ cách.
Ông trời trêu đùa ác ý với hắn, làm hắn không ngừng lặp lại một ngày hai mươi bốn giờ. Giờ Sài Lập Tân lại thầm thấy may mắn, qua mấy tiếng, chỉ cần đợi hừng đông mọi thứ liền có thể trở lại từ đầu.
Sài Lập Tân buông mắt.
Hứa Tấn Giang cong người, đầu gác trên đùi hắn, hai mắt nhắm nghiền hơi thở ổn định.
Vết thương sau lưng và cánh tay cào rách đã được bôi thuốc băng bó, mười ngón tay mỗi cái cũng được quấn băng vải sạch sẽ, lúc này tay phải Hứa Tấn Giang đang mười ngón đan nhau với Sài Lập Tân không muốn tách rời.
Sài Lập Tân nhìn chốc lát, lấy tay còn lại chỉnh thảm trượt xuống từ vai cho y.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của hắn, Cyril mới cố mà làm đồng ý chuyển từ cái phòng tù không có gì cả của Hứa Tấn Giang đến chỗ khác. Khoang này vẫn đơn sơ, nhưng ít ra có giường có đệm chăn, không chỉ là tường và sàn vừa lạnh lại cứng.
Trong phòng thật im ắng, trừ Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang hít thở, cũng chỉ có tiếng sóng biển nhẹ nhàng rì rào.
Nhưng không khí yên tĩnh không kéo dài được bao lâu.
Cửa phòng khóa từ bên ngoài “Răng rắc” một tiếng, tiếp, Cyril dáng người khôi ngô đẩy cửa ra, Mặt Rỗ hình thể nhỏ gầy đi theo sau gã, hai người cùng nhau đến.
– Thế nào thế nào? Nó có tỉnh không? – Cyril vừa vào cửa liền nói nhiều.
Mặt Rỗ thì hoàn toàn ngược lại, hết sức im lặng. Hắn nhẹ nhàng thả khay trong tay xuống lấy ra công cụ trong đó, nhanh nhẹn kiểm tra tình trạng cho Hứa Tấn Giang lần nữa.
Từ đầu tới đuôi, Sài Lập Tân đều ôm Hứa Tấn Giang, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm mỗi một cử động của Mặt Rỗ.
– Đây là thuốc gì? – Khi mặt rỗ cầm ống xilanh ra, Sài Lập Tân giữ chặt cổ tay hắn.
Hắn dùng sức quá mạnh, Mặt Rỗ vặn vẹo, đành phải cố nặn ra nụ cười nói:
– Đừng căng thẳng, cái này với liều thuốc vừa rồi đưa cho mày thành phần giống nhau. Nếu không tin, tao có thể tiêm cho mày một liều trước, dù sao thuốc lần trước mày dùng cũng sắp hết rồi.
Nghe hắn nói vậy, Sài Lập Tân mới ý thức được thân thể hắn quả thật dần dần dâng lên mỏi mệt, đau đớn cũng trở lại.
Hắn không ngăn cản nữa.
Chỉ là cẩn thận nhìn chăm chú vào động tác Mặt Rỗ, nhìn thuốc trong suốt chầm chậm tiêm vào mạch máu mình rồi mới đến phiên Hứa Tấn Giang.
Cho dù bị kim chích, Hứa Tấn Giang cũng không hề tỉnh lại.
– Này, sao lại như vậy? Sao nó còn chưa tỉnh?
Một lát sau, Cyril đợi ở bên cạnh thiếu kiên nhẫn trước.
– Cái này nên hỏi mày cho hắn bao nhiêu thuốc an thần. – Mặt Rỗ giọng thản nhiên. – Mấy liều đó đủ giết chết một con voi, hắn còn sống đã là kỳ tích.
Cyril nghẹn một chút.
Ánh mắt hung ác của Sài Lập Tân nhìn lại đây.
Rụt cổ một cái, Cyril biện giải nói:
– Lúc ấy tình hình khẩn cấp, ai mà đoán được hắn lại đột nhiên phát điên, hơn nữa…
Quan trọng nhất là, lượng thuốc an thần lớn như vậy vẫn không có tác dụng với Hứa Tấn Giang. Đến nay Cyril không rõ, Sài Lập Tân rốt cuộc đã làm phép thuật thần kỳ gì làm thuốc an thần không có tác dụng đột nhiên có tác dụng.
Nhưng lúc này Sài Lập Tân không kiên nhẫn nghe gã nói nhảm.
Hắn chỉ nói một từ –
– Xéo.
Cyril chút nữa tức vẹo mũi.
Mà tạm thời không làm gì Sài Lập Tân được.
Thế lực Hứa gia trong Tiềm Long thành rất khổng lồ, bằng không Cyril không cần trốn đến vùng biển quốc tế. Gã gửi hy vọng vào Sài Lập Tân có thể dụ Hứa Tấn Giang nói ra, mà không có trực tiếp đàm phán với Hứa gia cũng là bởi vì trừ phi vạn bất đắc dĩ, gã không muốn bại lộ mình.
Thêm trực giác Cyril luôn rất chính xác.
Khi ở trong nhà hàng Hy Lạp nhìn thấy Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân, gã liền có cảm giác – quan hệ giữa hai người không tầm thường. Ánh mắt Hứa Tấn Giang nhìn Sài Lập Tân, đầy tính chiếm hữu, cố chấp, kiên định, nồng nhiệt.
Như cả thế giới chỉ quay xung quanh hắn.
Cyril có thể khẳng định, bất luận Sài Lập Tân mở miệng muốn cái gì Hứa Tấn Giang đều sẽ cho hắn.
Đợi Mặt Rỗ thu dọn đồ đạc xong, trước lúc rời đi, Cyril một đầu tóc vàng quay đầu lại, gã nháy mắt mấy cái ý bảo Sài Lập Tân:
– Tao nghĩ mày nên cho hắn một nụ hôn. Giống như hoàng tử trong cổ tích hôn công chúa vậy…
Không đợi Sài Lập Tân đen mặt, Cyril rụt đầu lạch cạch liền đóng cửa lại.
Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Sài Lập Tân mắng một tiếng, liền cúi đầu nhìn Hứa Tấn Giang.
Nhìn nhìn, ánh mắt hắn tập trung vào mặt Hứa Tấn Giang, từ lông mày, mi mắt, một mạch đến cái mũi cao thẳng,cuối cùng dừng lại ở đôi môi độ dày vừa phải đường cong xinh đẹp. Hắn lấy ngón tay chạm một cái trước, tưởng tượng cảm xúc mấy lần trước lúc hai người hôn, Sài Lập Tân hoài niệm liếm môi, hắn trung thành với bản năng, toét miệng cười, lập tức không khách sáo cúi đầu xuống hôn.
Mà dưới thân hắn, Hứa Tấn Giang “trong hôn mê” hơi thở cũng lập tức nặng lên.
Sài Lập Tân hôn phớt liền dừng, một cái một tý, quả thực như cố ý vậy.
Hứa Tấn Giang bị hắn trêu không chịu nổi, dứt khoát nắm gáy kéo cả người hắn xuống làm hắn không thể trốn thoát nữa.
Cánh môi hai người dán chặt vào nhau, đôi bên đều không để chút khe hở.
Một nụ hôn sâu kết thúc, hai người đều thở hồng hộc.
Đôi mắt Hứa Tấn Giang đã mở, đôi mắt đen như bảo thạch sáng ngời rạng rỡ, y nhìn Sài Lập Tân, giọng nói hơi khàn.
– Tiểu Tân, khi nào cậu biết được?
Sài Lập Tân hừ cười.
– Từ khi tên Cyril khốn kiếp và bác sĩ của gã vào cậu đã tỉnh rồi phải không?
Bọn họ gần sát như thế, dù Hứa Tấn Giang có giả vờ giỏi đến mấy, ngay cả Mặt Rỗ kiểm tra tình trạng y cũng không phát hiện khác thường, nhưng đối với Sài Lập Tân quen thuộc y mà nói, vẫn không thể gạt được hắn.
Hứa Tấn Giang chỉ cười.
– Tôi đỡ cậu dậy? – Sài Lập Tân hỏi.
Hứa Tấn Giang gật đầu. Sau lưng y bị bỏng có hơi nặng, hai cánh tay lại có vết thương làm cho Sài Lập Tân hơi bó tay bó chân không biết nên đỡ chỗ nào. Nghĩ đến Hứa Tấn Giang tự mình hại mình thành như vậy, hắn không khỏi tức giận.
– M* nó mày đột nhiên trúng gió gì vậy, làm mình thành ra thế này?
Dù muốn diễn trò cũng hơi quá.
Mà Hứa Tấn Giang nhìn cánh tay quấn đầu băng gạc, có chút ngây người.
– … Những cái này đều là tự mình làm? Y hỏi.
Sài Lập Tân cũng sửng sốt.
Lập tức hắn cả giận nói:
– Hứa Tấn Giang đ* họ nhà mày, đủ rồi nha! Giờ mày lại định chơi cái gì? Mất trí nhớ?
– Tiểu Tân, Tiểu Tân…
Hứa Tấn Giang nhanh chóng trấn an hắn, vừa nói y vừa lộ vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm tay mình quấn thành như xác ướp.
– Mình không giả bộ. Mình thật sự không nhớ rõ, cậu hãy tin mình.
Giọng y có chút đáng thương vô cùng.
Vô luận bọn họ lớn bao nhiêu, mỗi lần Hứa Tấn Giang chỉ cần lộ ra bộ dáng tội nghiệp như vậy, Sài Lập Tân hầu như luôn sẽ mềm lòng.
Huống hồ vẻ mặt Hứa Tấn Giang cũng không giống đang nói dối.
– Mày thật sự không nhớ rõ?
– Thật sự không nhớ rõ.
Sài Lập Tân khó chịu chẹp một tiếng, lại hỏi:
– Vậy ở trong phòng khác, mày có nhớ tại sao muốn nói xin lỗi với tao không? Mày còn…
– … còn cái gì? Hứa Tấn Giang càng mờ mịt.
M*.
Sài Lập Tân nhịn không được chửi thầm trong lòng.
Hắn thở dài, gần như có thể khẳng định, Hứa Tấn Giang là mất trí nhớ thật.
Mà Hứa Tấn Giang điên điên khùng khùng khi đó, vừa hôn lại cắn hắn, còn thế này rồi thế kia… giờ đối mặt thuần khiết Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân thật sự con m* nó không nói ra được.
Chết tiệt!