Trong vòng lặp ngày 12 tháng 8, bọn họ bởi vì chuyện Vương Tuệ mà xảy ra cãi vã, to đến tan rã trong không vui, sau đó hành tung của Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân không rõ ràng lắm.
– Kế tiếp đi đâu? – Hắn hỏi.
Trong thùng xe, Hứa Tấn Giang cầm một đống giấy tờ trong tay đang vừa lật vừa xem. Nghe vậy y ngẩng đầu cười nói: – Đi công ty.
Sài Lập Tân ngẩn người.
Hứa Tấn Giang nghỉ ngơi quy luật, lịch trình an bài trật tự rõ ràng. Bình thường lúc này, quả thật y sẽ xuất hiện ở công ty Hứa gia họp hay xử lý việc công, nhưng vào lúc quan trọng thế này, người bình thường biết mình chưa đến mười hai tiếng có thể sẽ chết, m* nó ai lại như mình chả liên quan, còn chuẩn bị đi làm chứ!
Vừa rồi Sài Lập Tân còn ngại giải thích rất phiền toái, nhưng Hứa Tấn Giang bình tĩnh như vậy, hắn lại không quen.
Thấy Hứa Tấn Giang ngồi đối diện lại vùi đầu xem tài liệu, Sài Lập Tân sầu muộn ngồi chốc lát lấy chân đá đá y.
– Này…
– Đừng phá. – Hứa Tấn Giang lúc này cả mí mắt cũng lười nâng, từ trong chồng tài liệu bay ra âm thanh xa xôi. – Trong tủ lạnh có đồ ăn, muốn ăn gì thì tự lấy.
Sài Lập Tân: – …
Hắn rất bất mãn với thái độ như dỗ con nít của Hứa Tấn Giang, giận thì giận, Sài Lập Tân vẫn mở tủ lạnh nhỏ trong xe, cầm lon bia và một quả táo,“crắc” bật nắp lon, hắn cứ vậy một ngụm bia, một miếng táo mà gặm.
Quả táo giòn ngọt hai ba miếng liền bị hắn diệt sạch.
Giống con dã thú ăn no vậy, liếm hết nước trên ngón tay, lần này không đợi Sài Lập Tân mở miệng, Hứa Tấn Giang đã ngước mắt, y bình tĩnh nhìn hắn chốc lát mới cúi đầu, gõ một hai cái trên bàn phím laptop nói:
– Trong xe có khăn.
Sài Lập Tân xùy một tiếng, mặt đầy phản đối.
Hắn cũng không phải ưa sạch Hứa Tấn Giang, một ngày phải tắm ba lần, quần áo bẩn một chút cũng không được, bên người phải chuẩn bị các loại khăn ướt khăn tay, người khác hắt xì ở trước mặt y, y đã hận không thể khử trùng cả người.
Không biết sao, Sài Lập Tân đột nhiên liền nghĩ đến ngày 12 tháng 8 trước, ngay trong chiếc xe này, cảnh Hứa Tấn Giang như phát tình đè hôn hắn.
Tên khốn này ngay cả nước miếng hắn cũng không bỏ qua, không thấy y ghét bỏ chút nào.
Sài Lập Tân càng nghĩ càng không tốt.
M*.
Hóa ra tên khốn này lên cơn sạch còn chọn người!
Cẩn thận nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, dù hắn đã uống nửa bình nước, Hứa Tấn Giang đều nhận mà uống. Lúc hai người đánh cầu xong cả người mồ hôi, Hứa Tấn Giang vẫn có thể kề vai sát cánh với hắn, tốt vô cùng, dù Sài Lập Tân có đánh nhau với người ta làm trên người toàn bùn và máu, mặc kệ có bẩn bao nhiêu cũng chưa từng thấy Hứa Tấn Giang nhăn một xíu mày.
Từng chuyện từng chuyện, đều là những chuyện vụn vặt tí xíu đã bị Sài Lập Tân lơ đãng ném ra sau không để ý.
Mà lúc này, Sài Lập Tân cung phản xạ dài có thể vòng Trái đất ba vòng, trong tay nắm lon bia còn dư một nửa, vẻ mặt như táo bón, hắn lắc mạnh đầu không dám nghĩ sâu hơn nữa.
– Sao vậy? – Nhưng Hứa Tấn Giang lại rất nhạy cảm.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Sài Lập Tân thầm cắn răng, sắc mặt thối cực kỳ, hơn nửa ngày mới như bóp kem đánh răng nghẹn ra một câu. – … Không có gì.
Ngã một lần khôn ra thêm, nếu hạ quyết tâm bỏ qua chuyện không nhắc tới, có nói gì Sài Lập Tân cũng không chủ động đâm lớp cửa sổ giấy này giữa hai người.
Hứa Tấn Giang “Ừm” một tiếng, có lẽ là cho rằng Sài Lập Tân rảnh rỗi đến phát chán, y còn bồi thêm một câu:
– Tiểu Tân, cậu kiên nhẫn chút, lập tức là đến. Nếu thấy chán, tablet PC bên tay cậu có cài phim và game.
Gật đầu, thật ra Sài Lập Tân không có chút hứng thú với mấy cái này, nhưng vì tránh làm Hứa Tấn Giang nhìn ra điều gì, hắn vẫn cầm lên tablet giả vờ chơi bắn súng.
Thao tác nhân vật trong tay, Sài Lập Tân thuần thục phá cửa, trèo tường, đi khắp giữa ngõ tối chật hẹp và các loại boongke, nhắm chuẩn, bắn, lại một kẻ địch ngã xuống trong tiếng súng.
Tròng đen hắn phản xạ màn hình lóe lên ánh sáng lấp lánh, Sài Lập Tân mặt không chút thay đổi, bất giác trầm mê vào đó.
Hai người trong xe cứ vậy một cúi đầu xử lý công việc, một ôm tablet tựa dài trên ghế. Trừ tiếng nổ súng tạch tạch trong trò chơi, gõ bàn phím, tiếng chuyển động trang giấy, ai cũng không mở miệng nữa.
Khi xe ngừng, Hứa Tấn Giang đóng lại máy tính, mà Sài Lập Tân cũng vừa vặn bắn nổ đầu kẻ địch cuối cùng.
Ngồi vào cạnh Sài Lập Tân, mắt liếc màn hình tổng kết của hắn, khóe môi Hứa Tấn Giang khẽ cong, y như vuốt lông cho con thú dữ vậy, bỗng xoa gáy Sài Lập Tân, tươi cười nói:
– Đi thôi, xuống xe.
……
Công ty Hứa gia ở trung tâm thành phố tài chính phồn hoa nhất khu thành trên, xung quanh cao ốc san sát, người xe như nước.
Từ bãi đỗ xe ngầm đi thang máy thẳng đến tầng cao nhất, cửa vừa mở ra liền có người đến đón. Hứa Tấn Giang vẫy lui những bí thư trợ lý này, quay đầu dặn dò Sài Lập Tân xong mới đi xử lý việc.
Sài Lập Tân làm “bảo vệ” này chẳng xứng với chức tí nào.
Gần như một buổi sáng, hắn đều ở trong văn phòng Hứa Tấn Giang ăn không ngồi rồi.
Nhàn đến sắp mốc meo.
May mà vừa đến giờ ăn, Hứa Tấn Giang liền đúng giờ xuất hiện.
– Tiểu Tân, bữa trưa cậu muốn đi ăn ở đâu?
Sài Lập Tân lắc đầu, nói: – Đâu cũng được.
Sài Lập Tân có gì ăn đó, đồ ăn không thịt cũng chịu, rất dễ nuôi. Hứa Tấn Giang mới là người khó hầu hạ. Không chỉ ưa sạch nặng, y còn xoi mói, chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với ăn mặc đều vô cùng chú ý.
Hai mươi năm ở chung, hai người đều rất hiểu tính nết của nhau.
Hứa Tấn Giang không kiên trì nữa, nói một nhà hàng y thường tới, thấy Sài Lập Tân không phản đối liền mang hắn đi.
Đến nơi, trong đại sảnh nhà hàng Hy Lạp cũng khá nổi tiếng này đã không còn chỗ ngồi từ lâu.
Hứa Tấn Giang và Sài Lập Tân vào thẳng chỗ đặt trước của khách quý trên lầu.
Sườn cừu nướng, cá rán, trai biển chưng rượu, tất cả đều là món Sài Lập Tân thích. Còn có Souvlaki dùng dầu oliu, giấm rượu đỏ, tiêu muối mà ướp rồi thêm mấy loại rau cà chua hành tây khoai tây tươi nướng thành, hương thịt hòa hương liệu hương thảo, cỏ xạ hương, kinh giới cay vào nhau tạo thành một mùi thơm đậm đà và tuyệt vời làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nhìn Sài Lập Tân vung đũa ngấu nghiến, Hứa Tấn Giang tươi cười, không động thức ăn trước mặt y.
Lúc Sài Lập Tân ăn cơm thì không nghĩ cái gì.
Chờ hắn giải quyết gần hết rồi, ngẩng đầu thấy Hứa Tấn Giang nhìn hắn cười ngây ngô, nhíu mày, hắn liền giục:
– Nhìn tôi làm gì? Ăn mau.
Bị hắn giục vậy, Hứa Tấn Giang mới cầm dao nĩa bắt đầu cắt sườn cừu trước mặt hắn.
Lần này đổi thành Sài Lập Tân nhìn y ăn.
– Hứa Tấn Giang, cậu…
Bình tĩnh nhìn chốc lát, Sài Lập Tân đang muốn mở miệng cửa phòng lại bỗng nhiên bị người gõ vang.
Có người đẩy cửa vào từ bên ngoài .
Vào hai người, một ăn mặc đầu bếp, tóc vàng mắt xanh, một người tây trang phẳng phiu từ đầu đến chân ngay cả lông mi cũng chải chuốt vô cùng thỏa đáng chỉnh tề, hắn đeo bảng tên trước ngực, là quản lý nhà hàng này.
– Hứa tiên sinh, ngài đã lâu không tới nhà hàng chúng tôi rồi.
Người quản lý này xem tuổi chừng với Sài Lập Tân, Hứa Tấn Giang, rất trẻ, mặt hắn đầy tươi cười, nhiệt tình chào hỏi Hứa Tấn Giang xong lại hơi nghiêng người, giới thiệu đầu bếp nước ngoài bên cạnh hắn.
– Vị này là đầu bếp chính chúng tôi mới thuê Cyril Ivanovich, đến từ Athens, anh ta muốn trưng cầu ý ngài, hỏi thử ngài có vừa lòng món ăn lần này hay không?
Người đầu bếp này trông có vẻ không hiểu ngôn ngữ lắm, từ khi gã vào cửa liền nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang đơ ra.
Hứa Tấn Giang dung mạo nổi bật, làn da mịn màng, ngũ quan hoàn mỹ, ngay cả ngón tay đều xinh đẹp không hề tì vết. Nếu y lẳng lặng ngồi một chỗ không nói lời nào, vậy thì giống như bức tượng lành lạnh tuyết trắng được đặt trong tủ kính triển lãm, đẹp đẽ lại đầy cảm giác không chân thật.
Đầu bếp tên là Cyril Ivanovich, lúc này mặt đầy say mê, chỉ thiếu nữa là chảy nước miếng.
Bị nhìn trắng trợn như vậy, Hứa Tấn Giang khẽ nhíu mày.
Sài Lập Tân thì theo thói quen, hắn lại cầm một xâu thịt nướng, há to xé ra một miếng thịt.
Quản lý bên cạnh phản ứng lại, vội vàng khụ một tiếng, dùng tiếng Hy Lạp nhanh chóng cảnh cáo vài câu với đầu bếp bên cạnh.
Đầu bếp lúc này rốt cuộc hoàn hồn.
Người nhìn vừa cao lại to lớn, bếp chính nước ngoài ngốc nghếch tiến lên hai bước, gã khoa tay múa chân bô bô nói một trận với Hứa Tấn Giang, xem ra là đang giải thích với y.
Lúc này Hứa Tấn Giang hơi có chút không kiên nhẫn, y nâng mí mắt, cũng dùng tiếng Hy Lạp đáp lễ vài câu với người đầu bếp.
Bếp chính và quản lý đều ngẩn ra.
Đầu bếp tên Cyril Ivanovich phản ứng càng khoa trương hơn, gã đi tới bên bàn ăn liền vươn tay tới Hứa Tấn Giang.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, que xiên thịt trong tay Sài Lập Tân lóe sáng, động tác hắn nhanh như chớp đâm tới đầu bếp nước ngoài.
Mũi xiên nhọn tạo vết xước đỏ ở mu bàn tay đầu bếp Cyril, nếu không phải thu tay lại đúng lúc, thiếu chút nữa là đâm thủng bàn tay gã.
Đầu bếp hoàn toàn biến sắc, một tay còn lại nhanh chóng sờ sau hông.
Sài Lập Tân còn nhanh hơn gã.
Duỗi chân, hắn liền nhắm đầu gối Cyril đá mạnh.
Crack…
Như tiếng thứ gì rạn nứt.
Đầu bếp Cyril thân hình cao lớn thoáng lung lay, gã nhịn đau nhanh chóng lùi ra sau, bởi vì Sài Lập Tân đã như con báo thủ thế nhảy lên, đòn công kích thứ hai của hắn nhanh như chớp cách đầu bếp Cyril chưa đến 5 cm.
Tất cả những biến cố này, chỉ xảy ra trong một hai giây ngắn ngủi.
Ở cửa, quản lý sợ ngây người.
– Ngừng! Ngừng!
Bếp trưởng tên là Cyril nói giọng tiếng Trung kỳ lạ giơ cao hai tay, tỏ ý đầu hàng.
Sài Lập Tân nhìn thằng cha nước ngoài tóc vàng mắt xanh trước mặt, khóe môi cong cong, hắn cười nhạo:
– Ngừng cái rắm!
Nói, nắm đấm mang theo tiếng gió liền đập mạnh vào mặt Cyril.