• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nhìn Sở Lưu Hương quan tâm cho muội muội không thôi, Tỳ Bà công chúa âm thầm cắn răng.

Nam nhân mà lão nương không thể cấu kết, lại bị những nữ nhân khác thành công cấu kết lại.

Nàng không cam lòng a!

Đến chết cũng sẽ không sáng mắt.

Biểu tình Tỳ Bà công chúa vặn vẹo mà hung ác, Hồ Thiết Hoa đại hiệp cả kinh, quan tâm hỏi:

- Thân thể ngươi.. không thoải mái?

Tỳ Bà công chúa cứng đờ, máy móc lắc đầu miễn cưỡng cười nói:

- Hơi mệt chút mà thôi.

Gió lạnh thổi qua, tóc dài tung bay.

Dưới ánh trăng, hai mỹ nam ưu chất cách nhau thật gần.

Một anh tuấn tiêu sái, một phong hoa tuyệt đại.

Họa diện thật tốt đẹp, hài hòa, không khỏi làm người sản sinh tưởng tượng mỹ lệ cùng hạnh phúc.

Nhìn hai mỹ nam dựa nhau rất gần, trong lòng Tỳ Bà công chúa nhảy dựng, đột nhiên nảy sinh một ý tưởng kỳ quái đáng sợ.

Lập tức liền lắc đầu.

Không thể được.

Trong lều trại, thần sắc mọi người nghiêm túc, thảo luận kịch liệt hành trình đại sa mạc lần này.

Tiểu vương gia tuy là tiểu vương gia, nhưng nàng lại là nữ nhân.

Nữ nhân tên Hắc Trân Châu này tựa hồ có quan hệ rất không tệ với Tô Dung Dung các nàng.

Vậy vì sao Hắc Trân Châu phải mang các nàng rời đi?

Vì sao Tô Dung Dung các nàng lại nguyện ý đi theo Hắc Trân Châu ra quan ngoại đây?

Khởi nguyên sự kiện, trải qua một phen thảo luận rất nhanh đã có.

Hết thảy đều chỉ hướng một người – Sở Lưu Hương.

Đều do hoa đào gây lỗi!

Ai bảo ngươi phong lưu thích thảng phong lưu đa tình không đoan chính!

Ai bảo ngươi xòe đuôi như đại khổng tước!

Làm cho tiểu vương gia tình yêu trai gái manh động, tâm hồn thiếu nữ ám hứa, tự tìm khổ ăn thôi.

Một chuyến tay không nếm đủ khổ cực nhưng vẫn chưa tìm được ba vị muội muội vừa khổ bức vừa đáng đời!

Tóm lại, hết thảy đều là lỗi của ngươi.

Làm cho chúng ta đi theo ngươi nếm nhiều khổ cực vô ích như vậy càng là lỗi của ngươi.

Tội của ngươi đúng là không thể tha thứ!

* * *!

Sở hương soái bị mọi người nhất trí thảo phạt.

Hắn thật sự không hề có chút ý tứ nào đối với Hắc Trân Châu!

Nếu có chỉ một chút, vậy cũng thật là đáng sợ.

Khi đó hắn căn bản không biết đối phương là nữ nhân.

Hắn lại không thích nam nhân, làm sao có khả năng có hứng thú đối với "hắn".

Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Hắc Trân Châu là nam nhân thì ngươi không thích, là nữ nhân thì ngươi liền thích, đúng không?

- Ta không phải ý tứ này.

Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, thần sắc có chút ngượng ngùng.

- Vậy Hương soái có ý tứ gì?

Như nghĩ tới điều gì, Tỳ Bà công chúa lạnh giọng nói:

- Nam nhân thì thế nào? Nam nhân chẳng lẽ không thể thích nam nhân sao!

Mọi người đều chấn kinh trước lời nói khai phóng của nàng.

Ánh mắt nàng chớp lóe, dần dần đỏ mắt nói:

- Chỉ cần thật tình yêu nhau, vì sao không thể ở cùng một chỗ. Chẳng lẽ chỉ vì cùng là nam nhân, phải bị bắt chia tách, thậm chí, thậm chí..

Lời còn chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống.

Giờ phút này không khí trong lều trại có chút áp lực.

Mọi người giống như biến thành người câm, chặt chẽ ngậm miệng không nói một lời.

Trong không gian an tĩnh, chỉ nghe thanh âm thương tâm khóc ròng của Tỳ Bà công chúa.

Hơn nửa ngày nàng mới ngừng khóc, lau nước mắt khàn giọng nói:

- Thật có lỗi, làm cho các ngươi chê cười.

Không ai lên tiếng.

Sau khi bình phục tâm tình, nàng lại nói:

- Ta từng cứu qua một người, từ trong miệng hắn nghe được một chuyện xưa. Kết cục cũng không tốt đẹp, mỗi khi nhớ tới lại đau lòng không chịu được. Rất nhiều lần ta đều hối hận, hối hận chính mình quá tò mò hỏi chuyện không nên hỏi.

- Việc này..

Y Lộ Thước giơ tay phát biểu:

- Nam nhân thích nam nhân không phải thật bình thường sao?

* * *!

Tỳ Bà công chúa.

* * *!

Những người khác.

Y Lộ Thước mở trừng hai mắt, có chút khó hiểu đối với phản ứng của mọi người:

- Chỗ chúng ta chuyện như vậy thật bình thường a.

Mọi người:

* * *!

Làm sao lại bình thường!

Y Lộ Thước lại nói:

- Không chỉ nam nhân có thể thích nam nhân, nữ nhân cũng có thể thích nữ nhân.

* * *!

Tỳ Bà công chúa trướng tư thế.

* * *!

Những người khác không theo kịp suy nghĩ.

Hồ Thiết Hoa chần chờ hỏi:

- Chỗ các ngươi.. rốt cục là nơi nào?

Y Lộ Thước nói:

- Nói ra ngươi cũng không biết.

Cơ Băng Nhạn đột nhiên lên tiếng:

- Vậy đừng nói.

Hắn có một loại trực giác, sau khi biết ngược lại sẽ càng không tốt.

Tỳ Bà công chúa lại nói:

- Ta có hứng thú, ngươi nói cho ta nghe đi.

* * *!

Những người khác.

Công chúa đại nhân, ngài đừng vì nhất thời tò mò lại hỏi chuyện không nên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK