• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- !

Sở Lưu Hương kinh ngạc nói:

- Thật quá mức!

Thấy phản ứng của đối phương, Tư Không Trích Tinh than thở:

- Lời đồn đãi không thể tin a!

- Đích xác.

Sở Lưu Hương tán đồng nói:

- Tiểu Y là nam nhân.

Lục Tiểu Phụng:

- !

Tư Không Trích Tinh:

- !

Tư Không Trích Tinh chậm chạp nói:

- Lời đồn đãi nói ngươi gả cho hắn..

Sở Lưu Hương:

- Xác thực như thế.

Tư Không Trích Tinh, Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết:

- !

Giờ phút này tâm tình Tư Không Trích Tinh thật phức tạp.

Thật có một loại nam thần biến cơ lão, cảm giác tuyệt vọng thương tang thiên hôn địa ám.

Hắn luôn tưởng là Sở Lưu Hương lập gia đình gì đó, là vì có người ác ý đả kích cùng bôi đen hình tượng của hắn mà thôi.

Ai ngờ lại là thật sự!

Sở hương soái, sao ngươi lại có thể nghĩ không thông suốt như vậy.

Tư Không Trích Tinh bát quái nói:

- Vậy Hương soái cùng Hắc Trân Châu..

Sinh hoạt cá nhân bị bát quái, Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

- Ta cùng nàng không có chút quan hệ nào.

Lục Tiểu Phụng:

- Vậy Tỳ Bà công chúa..

Sở Lưu Hương ngắt lời nói:

- Nàng là muội muội của tiểu Y.

Tư Không Trích Tinh:

- Thạch Tú Vân?

Sở Lưu Hương nghĩ một hồi nói:

- Thật có lỗi, đã quên là ai rồi.

Tư Không Trích Tinh:

- !

Lục Tiểu Phụng:

- Ngọc Kiếm công chúa?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Hoàn toàn không quan hệ.

Hoa Mãn Lâu xen lời:

- Vậy Trương Khiết Khiết đây?

Sở Lưu Hương:

- Hình như cũng không quá quen.

Hoa Mãn Lâu chấn kinh:

- Nàng không phải sinh hài tử cho ngươi sao?

Sở Lưu Hương càng thêm chấn kinh:

- Đứa bé kia tuyệt đối không là của ta!

Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng, Tư Không Trích Tinh, Tây Môn Xuy Tuyết:

- !

Ý thức được mình phản ứng quá lớn, Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, khôi phục bình tĩnh nói:

- Ta có thể dùng nhân cách phát thệ.

Lục Tiểu Phụng:

- Lời đồn đãi quả nhiên không thể tin.

Lúc Y Lộ Thước trở về, gặp được bốn người đang định rời khỏi.

Hắn nhìn chằm chằm bốn người, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

Dung mạo Y Lộ Thước thật sự kinh diễm, làm cho người ta không thể dời ánh mắt, lại không dám nhìn thẳng.

Tư Không Trích Tinh đẩy Lục Tiểu Phụng, thì thầm nói:

- Hắn chính là Tấu Địch Khách trang chủ.

Lục Tiểu Phụng:

- Chỉ có thể là hắn.

* * *

Hai năm sau, phong lưu tiêu sái Lục đại hiệp lâm vào lưới tình, sầu não thiếu chút nữa vặt sạch hàm râu bảo bối của mình.

Mình đúng là vô sỉ vô cùng, phong lưu hoa tâm thì cũng thôi, thế nhưng lại đối với bằng hữu tốt nhất sản sinh tâm tư bẩn thỉu.

Mặc dù đối phương ôn nhuận nho nhã, tuấn tú ung dung, bình dị gần gũi, nhân cách tốt đẹp..

Kháo!

Không thể nghĩ tiếp, càng nghĩ càng tâm động.

Chính mình không cách nào cứu được! Thật sự không cách nào cứu được!

Đột nhiên hắn nghĩ tới một người, có lẽ có thể lấy chút kinh nghiệm từ đối phương.

Thế là Lục đại hiệp suốt đêm gấp rút lên đường, thẳng tới Tấu Địch Khách sơn trang.

Trên giang hồ, nhân vật truyền kỳ thần thoại thật nhiều, mà nhân vật truyền kỳ như Sở Lưu Hương lại càng thiếu.

« Tiểu Lý phi đao thành tuyệt hưởng, nhân gian bất kiến Sở Lưu Hương », đối với Lý thám hoa lang, Y Lộ Thước sản sinh hứng thú.

Sở Lưu Hương không thẹn danh hiệu mà hệ thống phong tặng « Vũ trụ vô địch thủ đại hũ dấm chua », thiếu chút nữa chết đuối trong hũ dấm chua.

Lần đầu tiên Sở Lưu Hương mang theo ánh mắt có thành kiến xem người.

Gia hỏa họ Lý tên Tầm Hoan cũng bình thường thôi!

Có gì mà đẹp!

Thế nào lại đáng giá cho tiểu Y ngàn dặm xa xôi đi Hưng Vân trang nhất đổ phong thái hiệp sĩ.

Người dù có phong thái bao nhiêu lại lợi hại được như Sở Lưu Hương hắn sao!

Không phải hắn tự luyến, nam nhân hoàn mỹ như hắn thế gian đã tuyệt.

Tiểu Y xem một mình hắn là tốt rồi, vì sao phải chạy đi xem nam nhân khác!

Y Lộ Thước chỉ là cảm thấy Lý Tầm Hoan thật vĩ đại, con mẹ hắn vô cùng vĩ đại.

Giao người yêu của mình nhường lại cho người khác, tinh thần như vậy đã siêu việt cực hạn, thăng hoa tới độ cao mà không ai sánh bằng.

Lực sát thương mỹ nhân kế của Lâm Tiên Nhi thật cường đại như vậy sao?

Nhẫn nhịn Sở hũ dấm chua Lưu Hương trên trăm năm, đột nhiên toát ra một nam nhân có tinh thần cao thượng như vậy, Y Lộ Thước rất là ngạc nhiên.

Phải tiến đến chiêm ngưỡng một chút Tiểu Lý thám hoa, đem ý tưởng cổ vũ của mình mang đến, thuận tiện nhìn xem phong thái của võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi.

Đơn giản thu thập xong hành lý, Y Lộ Thước bị hũ dấm chua quấn quýt phiền người, đành đem hắn cùng nhau đóng gói mang đi.

Lúc Y Lộ Thước gặp được Lý Tầm Hoan, ước chừng nhìn đối phương suốt thời gian một nén nhang, như muốn đem đối phương khắc sâu trong lòng.

Dù là Lý Tầm Hoan, bị ánh mắt trống rỗng xem xét nhìn chăm chú, cũng nhịn không được có chút nổi da gà.

Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, Y Lộ Thước vỗ vai Sở Lưu Hương, nói:

- Huynh xem mà học tập.

Bị lưu lại Sở Lưu Hương cùng Lý Tầm Hoan trừng mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu sờ mũi mỉm cười chạy lấy người.

Học tập?

Học cái gì?

Đem lão bà nhường cho người khác?

Đừng nói giỡn, tuyệt không có khả năng này!

Gặp lại Lý Tầm Hoan cũng đã qua nhiều năm, lúc này Lý Tầm Hoan đã đạm ra giang hồ.

Trong quán rượu nhỏ, một nam nhân khí chất trác tuyệt đang im lặng uống rượu.

Dung mạo của hắn thập phần anh tuấn, thoạt nhìn còn thật trẻ tuổi, lại dẫn theo thần sắc có bệnh.

Ánh mắt của hắn rất thâm thúy, trong mắt mang theo vẻ ưu sầu, phảng phất trong lòng có uất ức.

Rượu liên tục không ngừng, nam nhân thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, xem dáng vẻ bệnh nguy kịch.

Y Lộ Thước nhìn hắn thì thầm nói:

- Ta nghĩ hắn nhất định đang hối hận thu Diệp Khai làm đồ đệ.

Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

- Vậy sao?

Y Lộ Thước:

- Đồ đệ đều là nợ.

Sở Lưu Hương cười nói:

- Đệ lại nghe được tin tức gì?

Y Lộ Thước ăn bánh ngọt, uống hớp trà nói:

- Diệp Khai thích sư phụ của hắn.

Sở Lưu Hương nói:

- Đồ đệ thích sư phụ là chuyện thật bình thường.

Y Lộ Thước:

- Hắn thổ lộ với Lý Tầm Hoan.

Sở Lưu Hương thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài.

Ở cổ đại, sư phụ cùng đồ đệ yêu nhau, phạm phải cương thường luân lý.

Diệp Khai dám thổ lộ với Lý Tầm Hoan, dũng khí đáng khen, nhưng không cổ vũ.

Sở Lưu Hương:

- Vậy hiện tại..

- Lý Tầm Hoan bị dọa nạt chạy.

Sở Lưu Hương:

- !

- Cũng không trách hắn.

Y Lộ Thước:

- Cho dù thích đối phương, cũng phải có mạng để thích.

Lý Tầm Hoan mặc dù thoạt nhìn thật trẻ tuổi, nhưng cũng không còn vài năm để sống.

Mà Diệp Khai, lại thật sự trẻ tuổi.

Sở Lưu Hương có chút không đành lòng, lại muốn ra tay giúp đỡ.

Dùng lời hệ thống mà nói, ở trong thế giới võ hiệp, thật vất vả chứng kiến một đôi cơ lão, cũng nên làm nguyệt lão kéo tơ hồng.

Tựa như lúc đó truyền thụ kinh nghiệm cho Lục Tiểu Phụng, làm mối hắn cùng Hoa Mãn Lâu ở chung một chỗ.

Đối với yêu thích kỳ quái dưỡng thành mấy năm nay của Sở Lưu Hương, Y Lộ Thước cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Cân nhắc đi làm bà mối cũng có tiền kiếm, hắn cũng vui vẻ chứng kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK