Bị Y Lộ Thước "bức bách", Vô Hoa cùng Nguyên Tùy Vân cuối cùng có nhi đồng.
Nam nhân sinh con, vốn là một việc hoang đường hơn nữa khả năng cũng không lớn.
Không gian của Y Lộ Thước có một đôi hoài dựng thạch, hắn đem chuyện ly kỳ như vậy biến thành phi thường có thể.
Sở Lưu Hương nhìn hai nhi đồng hồng hào trong nôi, cúi đầu hỏi:
- Bọn họ rốt cục do ai sinh?
Mọi người đều hiếu kỳ.
Ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ của nam nhân bị lớn bụng sao?
Ngươi có thể tưởng tượng dáng vẻ lớn bụng của Vô Hoa cùng Nguyên Tùy Vân sao?
Y Lộ Thước trạc gò má của bọc nhỏ tử, nói:
- Đương nhiên là Nguyên Tùy Vân, hắn là lão bà.
Sở Lưu Hương:
- !
Tiểu Y, đệ nói chắc quá rồi chứ?
- Ta cho bọn hắn mỗi người một khối hoài dựng thạch.
Y Lộ Thước nghiêng đầu nói:
- Bọn hắn có thể một người sinh một đứa.
Sở Lưu Hương hít sâu một hơi.
Việc này..
Có khả năng rất lớn.
Đáng thương Vô Hoa cùng Nguyên Tùy Vân, bị hố thảm.
Sở Lưu Hương ngồi xổm bên cạnh Y Lộ Thước, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn, nói:
- Tiểu Y, chúng ta cũng muốn hài tử đi.
Y Lộ Thước mở trừng hai mắt, sảng khoái nói:
- Tốt, ngươi sinh.
Sở Lưu Hương:
- !
Sở Lưu Hương sờ mũi, tưởng tượng hình dạng lớn bụng của mình, rùng mình một cái lập tức liền thay đổi chủ ý.
- Chúng ta qua thế giới hai người là tốt rồi.
Trong mắt Y Lộ Thước lộ vẻ đáng tiếc, nhưng vẫn tôn trọng tuyển chọn của đối phương, nói:
- Được rồi.
Đêm, mưa xuân miên man.
Trong hẻm nhỏ, ánh đèn hôn ám.
Nhà trúc sơ sài, có một quầy hàng, bày hàng là một đôi trung niên vợ chồng.
Xung quanh bày ba cái bàn.
Mỗi bàn đều ngồi một nam nhân.
Mưa, dần dần nhỏ.
Đường nhỏ lầy lội, truyền tới tiếng bước chân.
Vợ chồng bán miến cùng ba nam nhân ăn miến đều đồng thời nhìn đầu hẻm, trên mặt lộ dị sắc.
Chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ cầm cây dù đi tới.
Nam tử tuấn mỹ bọn họ đều gặp qua, cũng không có gì kinh ngạc.
Nhưng nam tử tuấn mỹ kia thì khác.
Tay trái hắn cầm dù, tay phải đặt trên lưng một người, hành vi rất là thân mật.
Người kia nhìn rất đẹp, chỉ liếc nhìn liền khiến người không thể dời mắt.
Thuận theo hai người đi tới, bọn hắn cuối cùng thấy rõ mỹ nhân kia.
Mỹ nhân, lại là nam nhân!
Hai nam nhân tuấn mỹ xuất sắc cùng che một cây dù, cảnh tượng thật tốt đẹp, nhưng nhìn thế nào đều có chút quái dị.
Nếu một trong hai là nữ nhân, cảm giác quái dị sẽ không tồn tại.
Bọn hộ cũng không nghĩ sâu quan hệ giữa hai người, chỉ biết thân phận hai người này.
Vì sao hai người lại đi tới trong này?
Chẳng lẽ mục đích cũng giống như bọn họ?
Hai người này là Y Lộ Thước cùng Sở Lưu Hương.
Buổi tối, bọn họ đi tới địa phương này, chỉ có một nguyên nhân, chạy kịch tình.
Kể từ lúc hai người ở cùng một chỗ, hệ thống càng lúc càng thanh tĩnh, an tĩnh như một tiểu cô nương thẹn thùng chờ gả chồng.
Không hề bán manh làm nũng lăn lộn, đem kim khố nộp lên cho ký chủ hệ thống cũng rất ít nhăn nhó.
Thỉnh thoảng chỉ ban bố một ít nhiệm vụ có thể làm hoặc là không làm.
Như là hôm nay, lúc mặt trời xuống núi hệ thông leng keng hai tiếng, ban bố một nhiệm vụ.
Rồi mới bọn họ đi tới trong này.
- Xin hỏi, hai vị cần gì?
Lão bản nương híp mắt cười hỏi.
Sở Lưu Hương nói:
- Hai bát miến thịt bò, mỗi dạng món kho đều đến một ít.
Ánh mắt lão bản nương chớp lên, nói:
- Hai bát miến thịt bò?
- Hai bát.
Sở Lưu Hương nói:
- Lại thêm một bình rượu.
Nghe vậy ba nam nhân ngồi bên bàn sắc mặt biến đổi.
Nhìn thấy dị dạng của ba người, Sở Lưu Hương cười cười kéo Y Lộ Thước tìm vị trí ngồi xuống.
Sau khi hảo cảm của Y Lộ Thước đối với Sở Lưu Hương đạt tới hơn 90%, liền đem lai lịch của mình nói ra, kể cả sự tồn tại của hệ thống.
Biết ở trong mắt Y Lộ Thước ấn tượng ban đầu về mình chỉ là chìa khóa mở tiểu kim khố, Sở Lưu Hương buồn bực đồng thời lại thật ăn mừng.
Chìa khóa thì chìa khóa đi, so với hoàn toàn không là cái gì vẫn tốt hơn nhiều.
Thu được diễn viên cảm tạ cùng tán dương, hệ thống biến thành xấu hổ, leng keng hai tiếng biến thành tạm đóng máy.
Miến thịt bò vừa bưng tới, vừa lúc đuổi theo kịch tình.
Tiêu Lâm mang theo thân phận phụ thân Ngọc Kiếm công chúa đi tới quầy miến này.
Sở Lưu Hương có rất nhiều phiền toái, hắn chán ghét phiền toái nhưng không thể không giải quyết những phiền toái này.
Nếu không phải vì thay Y Lộ Thước hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng sẽ không từ ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ này ăn miến.
Giống như là nguyên tác, Sở Lưu Hương đồng ý thỉnh cầu của Tiêu Lâm, thay hắn tìm một nữ nhi nơi ngực có vầng trăng non.
Mưa đã ngừng, Sở Lưu Hương thu dù, hỏi:
- Hiện tại chúng ta về nhà?
- Được.
Y Lộ Thước nói:
- Ngày mai đi Ngọc Kiếm sơn trang.
Sắc mặt Sở Lưu Hương nháy mắt biến thành có chút khó xem.
Y Lộ Thước thật thẳng thắn, trừ bản thân của hắn, cũng cho Sở Lưu Hương biết một chuyện khác.
Sự kiện kia như suy đoán của hắn, thế giới của chính mình quả nhiên tồn tại trong một quyển sách.
Sở Lưu Hương tìm một đêm thời gian đem bộ sách « Sở Lưu Hương tân truyện » mà hệ thống cung cấp đọc qua một lần.
Đọc xong cảm khái vạn ngàn, hận không thể vỗ tay kêu hay.
Nếu diễn viên không gọi là Sở Lưu Hương, hắn thật sự sẽ làm theo diễn biến trong sách.
Chỉ đáng tiếc, không có nếu.
Từ Tỳ Bà công chúa, Thạch Tú Vân, Đông Tam Nương.. một đường sắp xếp xuống.
Phong lưu thái quá, Sở Lưu Hương nhất thời có chút không dám nhìn Y Lộ Thước, luôn cảm thấy tâm hư vô cùng.