Khác với Đường Triết, lý do khiến sự nổi tiếng của Lâm Huyền Nguyên có thể tăng vọt đuổi kịp Đường Triết là một điều khá huyền thoại.
Đó là một buổi chiều xuân nào đó, ngoài cửa sổ nắng chiếu chói chang, bên trong cửa sổ nặng nề, bởi vì tiết tự học cuối cùng các giáo viên đều đi họp cho nên Lâm Huyền Nguyên yên tâm thoải mái đi tìm chu công đánh cờ, thẳng đến sau khi tan học các bạn học đều lục tục về nhà thì Lâm Huyền Nguyên vẫn đang chảy nước miếng ngủ say.
"Này, Lâm Huyền Nguyên, dậy ngay mọi người đã về hết cậu còn ở đây ngủ." Bạn học trực nhật cuối giờ đánh thức Lâm Huyền Nguyên.
Lâm Huyền Nguyên lập tức từ chỗ ngồi bật lên, nghe tới lời bạn học vừa rồi nói liền mang một bộ dáng hóng bát quái lôi kéo bạn học kia hỏi, "Ở đâu? Cậu nói ai vậy? Ai về hết rồi?"
Bạn học kia té ngửa ngay tại chỗ.
Sự thật chứng minh thần kinh Lâm Huyền Nguyên không được bình thường, nếu như cô thông minh ngày đó cô nên dọa bạn học kia dụ dỗ cậu ta quên đi chuyện hôm đó, nhưng vì quá nhớ thương cơm chiều liền cầm cặp sách trực tiếp chạy về nhà mà hoàn toàn quên mất bạn học trực nhật kia là "Phát thanh viên" nổi danh trong lớp.
Vì thế chuyện của Lâm Huyền Nguyên nhanh chóng bị truyền ra, hơn nữa tin đồn càng truyền càng sai sự thật, "Cậu biết chưa? Bạn học mới chuyển trường Lâm Huyền Nguyên ở trong lớp ngủ mơ thấy đi hết.." "này nghe nói chưa? Lớp kia, Lâm Huyền Nguyên, người từng giành vị trí thứ nhất hai lần Lâm Huyền Nguyên thế nhưng đã đi.." Loại tin đồn này khiến Lâm Huyền Nguyên mỗi ngày đối mặt với ánh mắt mập mờ mang theo ý tứ thăm dò, cô hận không thể độn thổ xuống đất, phải nói nổi tiếng củng khổ sở như vậy.
Sự kiện đi hết cửa ồn ào hơn nửa tháng cuối cùng cũng bình ổn, nhưng cái tên Lâm Huyền Nguyên lại được tất cả bạn học trong trường nhớ mãi không quên.
Mà khi Lâm Huyền Nguyên ở trong cửa hàng kfc cắn hamburgur đem chân tướng đi hết cửa nói cho Đường Triết, hắn cùng bạn học "Phát thanh viên" lúc trước có phản ứng như nhau, cười đến đau bụng.
Chưa hết, hắn còn tổng kết lại, "Thật sự là một nha đầu thiếu tâm nhãn, giám định xong."
Lâm Huyền Nguyên giơ nanh mua vuốt một phen, kháng nghị nói: "Đường Triết, cậu đừng tưởng mời tôi ăn kfc là có thể khoa tay múa chân với tôi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, tôi chẳng qua chỉ là nữa chính của" đi hết cửa ".
Nhiều nhất chỉ là một ngốc ngây thơ không giống cậu, cậu là tội phạm gây họa cho thiếu như tư xuân ngây thơ của trường chúng ta."
Nói xong Lâm Huyên Nguyên liền phát hiện vẻ mặt của Đường Triết rất thống khổ, lại cẩn thận ngẫm lại lời mình vừa nói mặt lập tức nóng lên.
Mà Đường Triết một bên còn không biết sống chết hô to: "Nha, Lâm Huyền Nguyên, cậu phát sốt sao, mặt lại đỏ như vậy."
Từ đó về sau, không có việc gì Đường Triết lại tìm đến Lâm Huyền Nguyên, hoặc là mời ăn kem không thì lại mời ăn cơm, mặc dù Lâm Huyền Nguyên biết rõ động cơ của cậu ta không thuần khiết, nhưng được ăn uống miễn phí là phong cách trước sau như một của cô nàng, cho nên mỗi lần Lâm Huyền Nguyên đều hi hi ha ha đi theo Đường Triết tới chỗ đồ ăn thức uống.
Nhưng mỗi lần ăn, Đường Triết đều nhanh chóng ăn xong phần của mình, sau đó vẻ mặt đê tiện nhìn Lâm Huyền Nguyên ngẩn người, điều dó khiến Lâm Huyền Nguyên luôn sợ hãi trong lòng, ăn không hề thoải mái chút nào.
Rốt cục nhịn không được nghi hoặc trong lòng, khi Đường Triết một lần nữa mời cô đi ăn, co nghiêm túc hỏi hắn: "Đường Triết, cậu thành thật khai mau, cậu dùng nhiều đồ ăn ngon dụ dỗ tôi rốt cục có mục đích gì?"
Đường Triết uống nước trái cây trong tay, cúi đầu cười nhạt không nói lời nào.
Tim lâm Huyền Nguyên trật đi một nhịp, đều nói Đường Triết là sát thủ thiếu nữ trường học trước kia cô đều không coi chuyện này ra gì, hôm nay tự mình lĩnh giáo vũ khí chết người của hắn, ngay cả trái tim không hề bị xao động của cô cũng có chút gợn sóng.
Lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác hỏi Đường Triết, "Không có chuyện gì lại trở nên ân cần, không gian cũng là trộm, Đường Triết mau nói bằng không tôi dùng hình bức cung."
Đương Triết sặc một tiếng đem nước trogn miệng phun ra, cổ quái nhìn chằm Lâm Huyền Nguyên cười: "Không có gian..
ha ha.."
Lâm Huyền Nguyên đột nhiên ý thức mình nói sai, mặt đỏ tận mang tai đánh cho Đường Triết một cái, "Đường Triết chết tiệt, cậu rất vui khi làm tôi xấu hổ hả?"
Đường Triết nhếch miệng xoa xoa đầu, sau đó bổng trở nên nghiêm túc, hai mắt sáng ngời nói với Lâm Huyền Nguyên: "Kì thật cũng không có gì, chính là tôi thích nhìn bộ dáng của cậu khi ăn."
Trên trán Lâm Huyền Nguyên lập tức xuất hiện hai vạch đen, đây là khái niệm gì, thích bộ dáng con gái người ta khi ăn, ngẫm lại dù cô ăn cũng không phải như hổ đói, cũng không phải từng ngụm như thục nữ quý phái, cũng chả có đặc thù gì nha.
Nhìn bộ dáng Lâm Huyền Nguyên không thể hiểu nổi, Đường Triết cười mập mờ nói, "Vậy cậu từng có xem qua" Cửu truyện "của Salinger chưa, nếu đã đọc rồi cậu sẽ hiểu lời nói của tôi có ý gì."
"Ồ, là người đã viết" Người canh gác ở cánh đồng lúa mì "? Tôi đã xem qua, còn cái chín câu chuyện kia vẫn chưa từng xem." Lâm Huyền Nguyên tiếp tục ăn, hàm hồ nói.
"Vậy thường cậu thích đọc sách của ai?" Đường Triết lập tức hứng thú.
Đường Triết quả thật rất ưu tú, nhưng có khuyết điểm rất đáng ghét chính là thích khoe khang sự ưu tú của mình trước mặt người khác.
Lâm Huyền Nguyên trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia tức giận, nghĩ thầm cậu ta không phải người đọc nhiều sách thôi sao, viết văn mỗi lần đều lấy điểm cao lại là thành viên dự bị của hội văn học trường, có gì đặc biệt chứ.
Vì thế Lâm Huyền Nguyên không biết tại sao thốt ra một câu: "Không có đặc biệt thích đọc sách của ai, bất quá lại thích đọc thư bạn trai tôi viết cho tôi."
Vừa nói ra Lâm Huyền Nguyên liền hối hận, mình lấy đâu ra bạn trai chứ, nhưng đã cưỡi hổ khó xuống, Đường Triết đứng phắt dậy dùng ánh mắt khó tin nhìn Lâm Huyền Nguyên sau đó dần dần biến thành thất vọng cùng bi thương, đột nhiên hắn hô lên: "Ông chủ cho tôi năm phần cánh gà nướng, tôi muốn khiêu chiến siêu cấp cay."
Ngày đó Lâm Huyền Nguyên cùng Đường Triết về nhà không nói một lời, Lâm Huyền Nguyên không biết nên nói cái gì, Đường Triết phỏng chừng là cay quá nói không nên lời, cậu ta đã ăn hết năm phần cánh gà cay trong một hơi, thách thức thành công, tất cả chi tiêu của họ đều miễn phí, nhưng cái giá phải trả là môi Đường Triết sưng lên như súc xích, hắn còn bị cay tới khóc, nếu không phải nước mắt cùng nước mũi chảy ra Lâm Huyền Nguyên còn nghĩ hắn bị mình đả kích tới khóc.
Nhưng mãi cho đến rất lâu sau đó, khi Lâm Huyền Nguyên một mình đến cửa tiệm hôm đó nhìn thấy tấm áp phích tuyên truyền nhìn thấy một câu "Câu chuyện tâm Tình:" Khi Bạn Buồn Hãy Đến Thách Thức, bởi vì nếu bạn khóc cũng có thể nói vì cay.
"
Lâm Huyền Nguyên nhất thời lệ như mưa..
Hồi ức kết thúc, không nghĩ tới nha đầu này còn có câu chuyện tình đầu khó quên như thế, nghe Lâm Huyền Nguyên vừa uống vừa kể Nhân Tri nhất thời cảm khái mấy phần," Sau đó thì sao? "hắn hỏi Lâm Huyền Nguyên.
" Sau này còn có thể như thế nào? Tôi cứ như vậy làm tổn thương nam sinh kia, về sau không liên lạc nữa, sau đó lên đại học cũng dần quên, chỉ là đêm nay tâm tình không tốt mới nhớ tới nhiều như vậy..
"Nói xong nước mắt Lâm Huyền Nguyên lại rơi xuống sau đó cầm lấy bình rượu rót thêm.
Điều này làm Nhân Tri sợ hãi, một bên đoạt lại bình rượu, một bên không ngừng nói," Lâm Huyền Nguyên, lý trí chút đi, bình tĩnh "Lần này Nhân Tri sợ tới kinh hồn bạt vía không dám ngủ, tìm mọi cách để Lâm Huyền Nguyên bình tĩnh, quả thật nội tâm Lâm Huyền Nguyên không chút giả bộ nhưng quả thật lại có chút muốn làm Nhân Tri động tâm, nhưng chỉ là chấp niệm chớp nhoáng, lập tức đem ý niệm bất lương này trục xuất ra khỏi đầu.
Nhân tri đã trải qua một đêm không ngủ cũng dần thiếp đi mơ màng.
Khi ánh sáng hoàn toàn chiếu vào, Lâm Huyền Nguyên rốt cục cũng khôi phục lý trí, nhìn thấy Nhân Tri ngủ bên cạnh, trong lòng cô cả kinh kiểm tra quần áo trên người mình, may mà không có xộc xệch như tưởng tượng, Lâm Huyền Nguyên vì ý nghĩ thoáng qua vừa rồi mà đỏ mặt, cô cảm thấy Nhân tri ở cạnh cô một đêm thế nhưng lại hoài nghi anh ta có thừa dịp cô say mà làm chuyện phi lễ hay không, thật sự là rất có lỗi với anh, lúc Nhân Tri chưa tỉnh cô đem chỗ ở của hắn dọn dẹp một lần.
Lúc quét dọn vệ sinh đầu Lâm Huyền Nguyên trăm mối suy nghĩ không giải thích được, thật ra cô có chút thất vọng cũng thấy có chút may mắn, thất vọng là vì Nhân Tri đối với cô không có ý gì xem ra mị lực của cô quá kém, may mắn cũng là Nhân Tri đối với cô không có ý nghĩ, bằng không làm sao cô giải thích cho Tiểu Vũ? Cô nghĩ rằng không người phụ nữ nào có thể nhìn thấy bạn thân cùng bạn trai cũ ở cạnh nhau mà có thể thờ ơ!
Thành tây và Tiểu Vũ kí một hợp đồng thỏa thuận, Tiểu Vũ lấy thân phận nhà đầu tư cho Thành Tây vay tiền, tương lai phân phối lợi nhuận như thế nào thì cô không biết, toán học không tốt không có biện pháp, nhưng cô tin tưởng Tiểu Vũ sẽ không hại cô.
Tại thời Điểm Lâm Huyền Nguyên thương tâm khổ sở, Thành Tây đã chọn xong quầy hàng, chính thức thành bà chủ, cùng lúc đó việc kinh doanh trực tuyến của cô cũng phát triển mạnh mẽ, bởi vì người mẫu nam đổi thành Simon, người nước ngoài quả nhiên có hiệu quả.
Qua bao nhiêu khó khăn thật sự không biết làm sao mà xoay sở cuối cùng Thành Tây cũng tìm thấy ánh sáng!
Thành Tây dùng thời gian một ngày bày bố xong quầy hàng của mình, thu thập đống rác chất một bên liền đứng dậy say mê ngắm thành quả một lúc.
Đột nhiên một đôi tay đặt lên vai Thành Tây, cô quay đầu lại, là bảo vệ trong trung tâm thương mại.
Nhân viên bảo vệ đội mũ, sau khi nhìn thấy Thành Tây hiển nhiên có chút bối rối, hắn ho khan hạ thấp mũ, cúi đầu như đang né tránh gì đó, nói với Thành Tây:" Rác này xin mau dọn dẹp đi.
"
" Được.
"Thành Tây đáp ứng một câu, sau đó nhìn kĩ tên bảo vệ kia, trông khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó..
" Khụ khụ..
"Tên bảo vệ kia hoảng hốt né tránh.
Thành tây một phen vén mũ của hắn lên, cái này, đầu tóc quen thuộc này," Mẹ nó! "Thành Tây văng một câu tục," Thật đúng là mẹ nó để tôi gặp được anh! "Nhân viên bảo vệ này chính là công dân tốt ở nhà vệ sinh nam tốt cáo cô, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!
" Chú ý hình tượng.
"Nhân viên bảo vệ yếu đuối nói," Đừng để ảnh hưởng đến hình ảnh của toàn bộ trung tâm thương mại.
"
" Hình tượng cái em gái anh! "Thành Tây túm cổ áo của bảo vệ kia, tức giận hô," Anh xong đời rồi, tôi cho anh biết, hôm nay..
"Thành Tây chưa nói xong đã bị người của quầy hàng bên cạnh kéo ra, họ không hẹn mà cùng dùng ánh mắt khác thường nhìn tên nhân viên bảo vệ kia, lại nhìn qua Thành Tây tức giận đến đỏ mắt vì thế ánh mắt nhìn nhân viên bảo vệ lại càng thêm khác thường.
" Lâm Dũng, hai người quen biết? "
" Nhìn không ra nha, các người sảy ra chuyện gì vậy "
" Được rồi, Lâm Dũng, có chuyện gù vậy? "Những người ở quầy hàng khác bắt đầu hóng chuyện, Thành Tây từ những người này biết được tên của anh ta là Lâm Dũng, dũng cảm nữa? Anh ta là Lâm Tiện mới đúng!
Lâm Dũng lắc lắc đầu liên tục, lắp bắp nói:" Không phải, tôi không có làm gì cô ấy, chúng tôi đã từng gặp một lần, tôi thật sự không có khi dễ cô ấy..
"
" Anh còn bảo không có! "Thành Tây hất người đang giữ chặt cô đi thẳng tới trước mặt Lâm Dũng tiếp tục mắng," Anh hại tôi thảm tới mức nào rồi anh biết không, làm tội phải nợ người ta 10 vạn tệ anh biết không? Hại tôi bệnh nặng một hồi, anh..
anh..
trách không được chỉ là một cái bảo vệ, cả đời cũng chỉ làm tới bảo vệ! "
Lời này đủ tàn nhẫn, đủ ác độc trong nháy mắt người khuyên can đều không lên tiếng, bọn họ đại khái phát hiện Lâm Dũng không cách nào khi dễ Thành Tây tới như vậy đi!
Lâm Dũng yên lặng chịu đựng phẫn nộ của Thành Tây, thẳng đến khi Thành Tây mệt tới thở hổn hển anh ta mới yếu ớt nói:" Đúng, xin lỗi, tôi không biết sẽ hại cô thành như vậy, tôi chỉ thấy chúng ta nên tuân thủ pháp luật, tôi, tôi thật sự xin lỗi..
"
" Anh đi chết đi! "Thành tây đời này lần đầu tiên nhìn thấy tên ngốc như vậy, ngốc tới một loại cảnh giới khiến cô nhớ tới từng xem qua tờ báo một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ gì đó, thật sự rất giống Lâm Dũng!
Cô cứ như vậy náo loạn, rốt cục dẫn đầu bảo vệ tới, anht a chỉ nói với cô một câu:" Phạt tiền.
"
Mẹ nó! Gặp phải tên thiểu năng này không có nổi chuyện gì tốt!
Thành Tây lại phát sốt.
Nhưng có một câu họa vô đơn chí, Lâm Huyền Nguyên lần này không có như lần trước chiếu cố cô, mà chuyển tới tầng hầm sống.
Tiểu Vũ ngồi trước máy tính của Thành Tây xử lý cửa hàng online của Thành tây, Thành Tây nhìn qua lịch sử trò chuyện của Tiểu Vũ và khách, cảm giác không giống phục vụ khách hàng, ngược lại giống như đập phá sân khấu.
" Ài, Tiểu Vũ..
"Thành Tây hữu khí vô lực vươn tay chỉ vào máy tính," Cậu đừng nói vậy, cậu nói với cô ấy chất lượng xứng đáng với giá cả nha.
"
" À "Tiểu Vũ đáp ứng trên bàn phím đánh ra:" Chỉ có chút tiền này cô muốn mua cái gì chứ?
Sau đó vị khách đó đã không phản hồi gì nữa.
"Trời ơi!" Thành tây gấp tới mức vỗ đùi, "Lâm Huyền Nguyên, cậu chuyển cũng tìm Tiểu Vũ mà chuyển, chỗ này vừa nhỏ vừa rách cậu còn vào ở cùng làm gì? Cậu nói cậu có tình cảm đồng tính gì với tớ không?"
"Coi như tớ không có." Lâm Huyền Nguyên vừa nói vừa sửa sang đồ đạc của mình, "Dù sao tớ cũng định cư chỗ này."
"Đây là tôi tạo nghiệt gì a, gặp phải các cậu còn có cả tên ngốc kia!" Thành Tây khóc không ra nước mắt.
Lâm Huyền Nguyên nhìn trộm Tiểu Vũ đang trả lời khách, bởi vì cùng Nhân Tri có một đoạn quá khứ không ai biết khiến cho khi cô gặp Tiểu Vũ lại có cảm giác chột dạ, nhưng vì sinh tồn cô còn muốn nhờ Tiểu Vũ một chuyện, thuận miệng hỏi "Đúng rồi Tiểu Vũ, chỗ cậu còn cần tớ làm việc không?"
"Được rồi." Tiểu Vũ thuận miệng đáp, một lát sau không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Huyền Nguyên, "Cậu vừa rồi nói cái gì cơ?".
Danh Sách Chương: