Có một câu nói, lúc học cao trung luôn hâm mộ trường đại học, khi đã vào được trường đại học lại hoài niệm về thuở cao trung.
Thành Tây hiện tại thật muốn quay về những năm tháng cao trung, bởi vì cô thật không muốn tiếp xúc với thần thú linh thiêng như "nòng nọc" này nữa.
Ngồi trong phòng làm việc của chủ nhiệm khoa, Thành Tây như ngồi trên kim châm, cả người cứng đờ không được tự nhiên, chủ nhiệm khoa nói sâu: "Thành Tây à, ài, thành tích của em, chậc, nói như thế nào đây, chậc chậc.."
Mẹ ơi, Thành Tây đổ cả tầng mồ hôi, trong lòng không động, chủ nhiệm khoa phun ra một câu thở dài ba hơi ngữ thức này làm cho cô cảm giác mình không còn cách cứu chữa, lúc sơ trung không thi đậu cao trung trong nhà phải đập nồi bán sắt để đả thông quan hệ đưa cô vào cao trung, sau đó thi đại học liền không đậu, lưu lại hai năm không nói, trong nhà vẫn là đập nồi bán sắt cho cô vào đại học, hiện tại chủ nhiệm khoa nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ muốn nói rằng không thể cho cô tốt nghiệp.
Chúa ơi! Chắc chắn là tận thế, điều này làm sao cô giải thích được với người nhà!
Ngơ ngác trở lại phòng ngủ vừa vặn đụng phải Lý Mạn Ni trang điểm xong đi ra ngoài, Lý Mạn Ni chạy qua chỉ qua loa chào một tiếng rồi hốt hoảng rời đi, Thành Tây ở phía sau hô to: "Mạn Ni, lại trốn học sao? Tốt nghiệp quan trọng hơn, đừng giống như tớ không lấy được bằng tốt nghiệp a--"
"Ai? Ai không nhận được bằng tốt nghiệp." Lâm Huyền Nguyên đột nhiên xuất hiện mặt đắp mặt nạ như quỷ khiến Thành Tây hoảng sợ: "Mẹ ơi, cậu khẽ như vậy dọa người ta sao." Thành Tây đẩy Lâm Huyền Nguyên ra, đi vào phòng ngủ, "Có biện pháp gì làm một người không thích học tập đột nhiên thích học không?"
"Chuyện nhỏ." Lâm Huyền Nguyên lấy ra một cái gương đưa cho Thành Tây, nói: "Không tập trung học thì cứ soi vào, đều trưởng thành như vậy nếu không học thì làm được gì cho tương lai!"
"Cậu không còn cách khác sao?" Thành Tây nói xong làm bộ muốn đánh Lâm Huyền Nguyên, Lâm Huyền Nguyên vội vàng chuyển đề tài: "Chậc, đúng rồi, gần đây không thấy đối tác làm ăn của cậu nha?"
Nhắc tới Lục Minh Chí, tâm tình Thành Tây càng kém: "Lục Minh Chí kia hôm nay bảo bận ôn tập, ngày mai thì có việc, tóm lại cả ngàn lý do, không biết hắn muốn làm gì."
Lâm Huyền Nguyên ôm ngực nhìn ra cửa sổ, Thành Tây vội vàng kéo cô trở về: "Tớ nói cậu chú ý chút, gương mặt kia đừng đi dọa người!" sau đó kéo rèm cửa lại.
Lâm Huyền Nguyên ẩn ý cười, nói: "Thành Tây, tổng hợp kinh nghiệm nhiều năm của tớ xem phim thần tượng, Lục Minh Chí khẳng định có chuyện gạt cậu, không chừng là cho câu một bất ngờ, sau đó hướng cậu cáo biệt, cậu nghĩ lại đi, ánh mắt hắn nhìn cậu có gì không đúng không?"
Thành Tây vùi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên: "Chà cậu đừng nói, giống như tụi tớ đi kinh doanh thật anh ấy có chút lạ!"
"Ô Tây af!" Lâm Huyền Nguyên vỗ vỗ bả vai Thành Tây, đi về phía nhà vệ sinh, "Kinh nghiệp của tớ quả nhiên không sai, tớ chuẩn bị đi hẹn hò với Tủ Bất Ngữ, cậu đi xem hai cuốn sách đi, không xong đừng mong tốt nghiệp."
Thành Tây như chết lặng ném mình lên giường, mờ mịt nói: "Thành tích độc ác, nếu tớ là Mạn Ni thì tốt biết bao, tùy tiên đưa tay ra chính là một phú nhị đại, nữ nhân xinh đẹp chính là thức ăn ngon nhất a.."
Thành Tây cảm thán số phận của người phụ nữ xinh đẹp tốt, Lý Mạn Ni đã ngồi trong xe của Phó Dương, tròn xe mùi nước hoa rất nồng, không phải mùi Trương Thiến dùng.
Lý Mạn Ni mơ hồ cảm giác gì đó không thích hợp, nhưng lắc đầu đem hết suy nghĩ của mình lắc đi.
Phó Dương cười khởi động xe, đi thẳng tới vương phủ tỉnh, Lý Mạn Ni là một người từng trải, giác quan thứ sáu của cô tự nhủ, Phó Dương giống như những người đàn ông dính đầy mùi tiền, dùng tiền để hấp dẫn phụ nữ, sau đó không ngừng thay đổi.
Lý Mạn Ni chán ghét làm người thứ ba, cũng chán ghét người phụ nữ không có tôn nghiêm như vậy, nhưng mà ngày đó tình cờ gặp anh ở quán bar cùng với sự xuất hiện ở trường học, sự xuất hiện đột ngột của anh ở trường học lại giống như phim thần tượng, điều này làm sao cô có thể không tin Phó Dương là duyên phận của cô chứ!
Lúc này, nếu Tiểu Vũ ở đây thì tốt, đầu óc lý trí của cô nàng nhất định sẽ cho cô một ý kiến, không giống Lý Mạn Ni hiện tại, chỉ có thể đi theo trực giác.
Phó Dương lôi kéo Lý Mạn Ni đi dạo ở Vương Phủ tỉnh, Lý Mạn Ni tiện tay cầm một đôi giày giảm giá 70% nhìn, Phó Dương kéo cánh tay Lý Mạn Ni lắc đầu: "Loại hàng giảm giá này không thích hợp với em."
Mặc kệ hắn có đùa bỡn hay không! Đây chính là phản ứng đầu tiên Lý Mạn Ni nghe được những lời của Phó Dương, cùng lắm thì mang thai đứa con của anh.
Dù sao cô cũng là người thờ tiền, cho dù bị người ta mắng cũng không sao, lần này nhất định cùng Phó Dương kết hôn! Gả vào hào môn.
Lúc rời khỏi Vương Phủ tỉnh, Lý Mạn Ni mang theo năm cái túi, trị giá hơn 6000 tệ.
Cô hưng phấn đến mức có chút không đi nổi, là những thứ mà sinh viên nghèo phải tiết kiệm rất lâu mới mua được, trời ạ! Ông trời thật chiếu cố cô!
Khi Lý Mạn Ni lấy lại tinh thần, cô và Phó Dương đã ở trước cửa khách sạn năm sao.
Phó Dương đột nhiên ôm Lý Mạn Ni xuống xe, rất tự nhiên nói: "Thức ăn ở đây rất ngon, muốn nếm thử không?"
"Ừ?" Lý Mạn Ni tình thần có chút không yên, Phó Dương này cùng cô nói chuyện phiếm trên điện thoại quả thực khác biệt một trời một vực.
Lúc Phó Dương đi đặt phòng, Lý Mạn Ni lấy điện thoại ra, mở số điện thoại Tiểu Vũ, suy tư nên hỏi ý kiến cô nàng hay không.
Đột nhiên nhớ tới, Tiểu Vũ từng nói với cô tuyệt đối không được đi sai đường, hình như có một chút hiểu ý tứ của cô ấy..
"Sao vậy?" Bàn tay Phó Dương đột nhiên tới ôm eo Lý Mạn Ni cắt đứt suy nghĩ của cô, môi Phó Dương để gần tai cô, phun ra hơi thở nóng, chậm rãi bao phủ năng lực suy nghĩ của Lý Mạn Ni.
Miễn là có con, cô có thể ngồi vì trí đó! Miễn là có con..
Lý Mạn Ni khép điện thoại, ôm lấy eo Phó Dương, từng bước đi về phòng hắn vừa thuê..
Lý Mạn Ni đóng điện thoại đưa ra quyết định, nhưng lúc này một người khác cầm điện thoại và do dự.
Trong rạp chiếu phim tối tăm, phòng chiếu phát sóng một bồ phim tình yêu Hồng Kông không rõ tên, tình tiết quanh co chuyển tiếp khiến Lâm Huyền Nguyên coi chưa tới mười phút đã ngủ gật.
Tử Bất Ngữ ôm eo Lâm Huyền Nguyên bên tai cô nói nhẹ nhàng, "Tối nay còn trở về sao?"
Dựa theo tình tiết trong TV và sách, ý tứ của người đàn ông nói những lời này là muốn cùng người phụ nữ qua đêm, nhưng bình thường toàn là nhân vật phản diện nha! Lâm Huyền Nguyên vụng trộm quẹt một cái không nói, ngẫm lại ở cùng hắn một thời gian, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Tử Bất Ngữ không phải lại đàn ông thối không biết xấu hổ này.
Tựa như cảm giác Lý Mạn Ni lúc nãy đối với Phó Dương, giống như đoán trúng lại như đoán không trúng.
Điện thoại trong túi Tử Bất Ngữ vang lên, Tử Bất Ngữ chỉ điện thoại với Lâm Huyền Nguyên, cẩn thận đi vòng qua dãy ghế đi ra ngoài, Lâm Huyền Nguyên ngồi một mình ở hàng ghế sau, kích động lấy điện thoại gọi Lý Mạn Ni, hiện tại cô cần quân sư, một quân sư trải qua ngàn trận chiến nắm đàn ông trong lòng bàn tay: "Xin chào, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin chờ.." Tiếng nữ nhân máy móc trong điện thoại truyền tới, Lâm Huyền Nguyên như mất đi hi vọng, nhỏ giọng mắng: "Mạn Ni thối, lúc cần cậu lại không bắt máy."
"Nói gì vậy?" Tử Bất Ngữ đã trở về ngay thời điểm Lâm Huyền Nguyên đang tập trung chú ý, dọa cô giật nảy mình, cô vội vàng lắc đầu, "Không, không có gì, em đi nhà vệ sinh." Nói xong muốn từ người Tử bất Ngữ đi qua, Tử Bất Ngữ rất tự nhiên cũng rất ái muội đặt tay lên eo Lâm Huyền Nguyên, chậm rãi đỡ cô đi qua.
Lâm Huyền Nguyên ôm hai má nóng lên, hoảng hốt đi vào toilet, Lâm Huyền Nguyên đầu tiên lấy túi trang điểm, đúng, không nghi ngờ, đây là Lý mạn Ni dạy cho cô, Lý Mạn Ni nói không phải bất đắc dĩ không thể cùng Tử Bất Ngữ ở bên ngoài qua đêm, nhưng Lâm Huyền Nguyên không xác định được tình huống hiện tại của mình, cô cần được tư vấn.
Nghĩ như vậy Lâm Huyền Nguyên dựa lưng vào bồn rửa tay, bắt đầu tra danh bạ điện thoại, trước tiên dừng lại ở tên Thành tây sau đó lắc đầu liên tục tiếp tục lật xuống, dừng lại ở Tiểu Vũ, lộ ra vẻ mặt do dự cùng thống khổ, thẳng đến khi nhìn thấy tên Nhân Tri, rốt cục đưa tay ấn xuống.
Nhân Tri nhanh chóng nhận điện thoại, đương nhiên trước mắt đến chính là một trận chửi mắng: "Lâm Huyền Nguyên cô mỗi ngày đều đi lừa gạt, sớm muộn gì cô cũng như đứa trẻ chui khỏi hang sói, tôi nói cho cô biết.."
"Dừng lại, anh nghe tôi nói trước.." Lâm huyền Nguyên ý đồ cắt ngàng lời Nhân tri, Nhân Tri vẫn không cho cô cơ hội, vẫn tự mình nói chuyện: "Cô nói chuyện Tiểu Vũ vì tôi bỏ học là giả đi, thái độ cô ấy rõ ràng không phải vì tôi, còn có Trương Bội Từ giúp tôi phân tích trước.."
"Anh trước tiên giúp tôi phân tích trược được hay không.." Lâm Huyền Nguyên nói tới đây, dừng một chút sau đó hít sâu một hơi, "có nên cùng đàn ông qua đêm bên ngoài hay không?"
"..."
Nhân Tri đầu dây bên kia rõ ràng không kịp phản ứng, ba giây sau truyền đến tiếng điên cuồng của hắn, "Cái gì? Cô định làm gì vậy?"
"Tôi, bạn trai muốn ở cùng tôi suốt đêm, tôi có nên đồng ý không?" Lâm Huyền Nguyên yếu đuối hỏi.
"Ở đâu chơi? Tiệm cà phê internet thì đồng ý, còn những nơi khác..
cô tự quyết định." Nhân tri hình như không có ý nghĩ gì "nếu cậu thích anh ta, vậy hẳn là không sao cả.."
"Hỏi anh chẳng khác nào không hỏi." Lâm Huyền Nguyên không cao không thấp lẩm bẩm một câu sau đó cúp máy, bĩu một lúc rồi tung ra một đồng xu và quyết định giải quyết vấn đề theo cách lâu đời nhất.
Không ai đã nói rằng khi lật đồng xu bạn sẽ đột nhiên hiểu những gì bạn muốn.
Lâm Huyền Nguyên hiện tại hoàn toàn hiểu được điều này, cô muốn cùng Tử bất Ngữ ở cùng một chỗ, yêu đương, kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi.
Cho nên cuối cùng kiên định giống như chiến sĩ chạy tới chiến trường, coi như chết trở về, trở lại phòng chiếu phim, Lâm Huyền Nguyên còn không biết chuyện gì sẽ phát sinh trên người cô, càng không biết mình gọi điện thoại cho Nhân Tri là một chuyện sai lầm, bởi vì sau khi cúp máy, Nhân Tri đã nhắn tin cho Tiểu Vũ, không ngoài mục đích cùng Tiểu Vũ tiếp xúc một chút.
Tiểu Vũ nhận được tin nhắn của Nhân Tri liền một giây sau đó gọi điện thoại cho Thành Tây uy hiếp cô tắt điện thoại di động, nửa giờ sau mở ra, sau đó bình tĩnh gọi Lâm Huyền Nguyên đang cùng Tử Bất Ngữ năm tay đi dạo trong bóng đêm, "Lâm Huyền Nguyên, cậu ở đâu? Thành Tây sảy ra chuyện, ở bệnh viện XX, mau tới đưa tiền." Sau đó cũng tắt điện thoại.
Lâm Huyền Nguyên cũng gọi điện thoại cho Thành Tây, quả nhiên gọi không được, Tử Bất Ngữ lo lắng nhìn cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Huyền Nguyên vẻ mặt lo lắng, mở ví tiền ra nói: "Thành Tây hình như đang nằm viện, em phải đi xem cậu ấy, lần sau chúng ta lại hẹn!" Lúc này tâm tư của cô đã không còn đặt lên Tử bất Ngữ nữa, nên hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt Tử Bất Ngữ đột nhiên cứng rắn cùng lông mày nhăn lại.
Lâm Huyền Nguyên nhìn đồng hồ, chưa tính là muộn, làm cho cô hoàn toàn không hiểu nổi chính là Thành Tây đang ở ở kí túc xá tốt lành, như thế nào lại bảo đang nằm ở bệnh viện đây!
Sau khi rời khỏi Tử Bất Ngữ, Lâm huyền Nguyên tìm một máy atm đem hơn 1000 tệ trong thẻ lấy ra, ngồi trên xe đến thẳng bệnh viện Tiểu Vũ nói, quả nhiên lại bị người ta coi như đứa ngốc mà đuổi ra, tức giận trở lại kí túc xá phát hiện Thành Tây đang lên mạng vô cùng vui vẻ, Lâm Huyền Nguyên Ý thức mình bị lừa, lại gọi điện thoại cho Tiểu Vũ nhưng tắt máy.
Thành Tây chưa từng thấy qua Lâm Huyền Nguyên tức giận như vậy, liền sợ tới mức ngây ngẩn cả người, ngồi trên ghế không biết tiếp theo nên làm gì.
Lâm Huyền Nguyên không biết tìm đâu ra cuốn sách, hung hăng ném xuống giường, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Tiểu! Vũ!"
Trở lại kí túc xá không đến ba phút đồng hồ, Lâm Huyền Nguyên liền chạy ra ngoài, Thành Tây thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng Lâm Huyền Nguyên lẩm bẩm: "Thật đáng sợ, nữ nhân này quá đáng sợ.."
Đánh một cái xe chạy tới Fly to sky, Lâm Huyền Nguyên ở trên xe còn nghiến răng nghiến lợi bộ dáng hận không thể lập tức giết tài xế, phỏng chừng tài xế cũng đang sợ hãi, lúc kiếm tiền bỏ qua con số lẻ tỏ vẻ hữu hảo.
"Tiểu Vũ!" Lâm Huyền Nguyên đứng ở cửa quán bar hô to một tiếng, buồn bực liền vọt vào trong, Vương Tiểu Vũ đang nghỉ ngơi vừa nghe điện thoại vừa ra ngoài, thanh âm chấn động làm anh chỉ có thể hét lên, "Này! Anh đợi chút! Tôi sẽ ra ngoài rồi nói chuyện, bây giờ ở đây không thể nghe được! Đợi một chút!"
Bên này Lâm Huyền Nguyên rõ ràng muốn liều mạng ngươi chết ta sống, lúc xuống cầu thang còn không quên xắn tay áo, bên kia Vương Tiểu Vũ cầm điện thoại vừa rống từ từ trong đám người chen ra ngoài.
Rốt cục cũng đến cửa, Vương Tiểu Vũ chạy một cái, đụng ngã Lâm Huyền Nguyên khí thế mười phần.
"Ai? Ai? Ai?" Lâm Huyền Nguyên không điều chỉnh trọng tâm tốt, thân nghiêng về phía sau, lôi kéo bắt lấy người làm mình ngã.
Vương Tiểu Vũ thề, hắn thật sự không muốn bị Lâm Huyền Nguyên bắt được, trước khi cô điên cuồng bắt lấy tay mình, hắn tính toán tần suất tay quơ loạn xạ bắt người của Lâm Huyền Nguyên, quả thực là..
Bài hát của Châu Kiệt Luân, Hai cây gậy! Động tác của Lâm Huyền Nguyên không khác gì động tác song tiết côn trong MV của Châu Kiệt Luân, bốn chữ- Không Thể Lại Gần.
"Ai da!" Khoảnh khắc Lâm Huyền Nguyên ngã trên mặt đất, Vương Tiểu Vũ nhắm hai mắt lại, trong lòng cầu nguyện người phụ nữ này không phải loại phữ nữ dã man bạo lực.
"Thực xin lỗi." "Thực xin lỗi." Lâm Huyền Nguyên từ trên mặt đất bật lên, hai người cơ hồ cùng lúc nói ra ba chữ này, Vương Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra vận khí của hắn không tệ lắm, không gặp được "Bạn gái dã man"
Lâm Huyền Nguyên phủi sau mông, lần thứ hai biểu tình dữ tợn trở lại, phẫn nội hô: "Tiểu Vũ! Tất cả đều do cậu hại!"
"Tiểu Vũ" Vương Tiểu Vũ sửng sốt, cũng quên chuyện nghe điện thoại của mình, "Cô biết Tiểu Vũ?" Nhìn biểu tình này, tám phần là Tiểu Vũ đã cướp bạn trai cô ấy đi, Vương Tiểu Vũ lắc đầu suy nghĩ, Tiểu Vũ kia rốt cuộc phá vỡ bao nhiêu cặp tình nhân.
"Anh có biết Tiểu Vũ không? Cô ấy đâu?" Lâm Huyền Nguyên bắt lấy cánh tay Vương Tiểu Vũ, bức người nói, "cô ấy chết chắc rồi! Cô ấy đâu?"
"Không, không biết." Vương Tiểu Vũ khoát tay áo, hung hăng lắc đầu, nói cho người phụ nữ này biết, vậy hắn liền chết chắc.
Lâm Huyền Nguyên thở dài một hơi, buông Vương Tiểu Vũ ra, bước nhanh vào quán bar nhìn xung quanh.
"Này? Này?" Tai nghe điện thoại của Vương Tiểu Vũ tiếp tục truyền đến âm thanh, lúc này anh ta mới nhớ ra cuộc điện thoại, vì thế vội vàng nói: "Biết rồi biết rồi, thứ bảy tiếp theo đúng không, bãi biển thịt nướng, càng nhiều người càng tốt.." Vội vàng cúp máy, liền đi theo Lâm Huyền Nguyên vào trong, hắn phải ngăn cản cuộc chiến tranh này! Tuy hắn với Tiểu Vũ quan hệ không thân thiết lắm nhưng tốt xấu gì cũng là có quen biết, hắn phải nhanh chóng báo với Tiểu Vũ, bảo cô ấy đi trốn một lúc.
Lâm Huyền Nguyên đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt, Vương Tiểu Vũ nhìn theo liền phát hiện Tiểu Vũ ngồi ở vị trí khiến người ta chú ý nhất, chuẩn bị biểu diễn, "Xong rồi.." Vương Tiểu Vũ như nhìn thấy tận thế, chờ đợi Lâm Huyền Nguyên xông lên cùng Tiểu Vũ đánh nhau, sau đó một bên khóc hô hồ ly tinh, một bên bị bảo an lôi đi.
Tiểu Vũ đang chơi dương cầm, một khúc nhạc đơn giản nhưng mang theo chút đau thương cùng bất lực.
Lâm Huyền Nguyên đứng ở nơi đó lẳng lặng nghe, không giống như với Vương Tiểu Vũ tưởng tượng.
Lúc này Hoshino hướng về Tiểu Vũ lấy tay bày ra hình trái tim, đương nhiên lấy được một cái liếc mắt của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ hình như nhìn thấy Lâm Huyền Nguyên, khóe miệng lộ ra ý cười rất nhỏ, Lâm Huyền Nguyên nghiêng đầu, hai tay ôm ngực, tùy ý lắc lư, động tác rất nhỏ lại làm cho Vương Tiểu Vũ nhìn đến ngẩn người.
Khúc dương cầm chấm dứt, bầu không khí ngày càng nóng, mấy cô gái lộ da thịt đi giày cao gót nhảy trên sân khấu, phía dưới bắt đầu hoan hô, Tiểu Vũ đi tới chỗ Lâm Huyền Nguyên, sát khí của Lâm Huyền Nguyên vây quanh người.
Xem ra trận chiến này là khó tránh khỏi, Vương Tiểu Vũ hít sâu một hơi, đi qua ngăn hai người, lớn tiếng nói: "Chúng ta, ra ngoài nói đi!" sau đó túm lấy cánh tay Lâm Huyền Nguyên kéo ra bên ngoài, Lâm Huyền Nguyên không hiểu tại sao, Tiểu Vũ nhìn Vương Tiểu Vũ có chút khác thường, sau đó cũng theo ra ngoài cùng.
Ba người đi đến lối ra, Vương Tiểu Vũ buông cánh tay Lâm Huyền Nguyên ra, thập phần chân thành nói: "Tôi nói.."
"Tiểu Vũ!" Lâm Huyền Nguyên đột nhiên kêu một tiếng giận dữ, đem lời nói của Vương Tiểu Vũ cắt ngang, lúc này hắn như con thỏ sợ hãi, khẩn trương nhìn thế cục.
Tiểu Vũ không nhanh không chậm mở miệng, tốc độ bằng phẳng, nhưng mười phần có lực: "Cậu nói cái gì, Chuyện Nhân Tri kia có phải cậu nói hay không? Cậu đã nói gì với anh ta? Giờ cậu đang làm gì ở đây, hét cái gì vậy?"
Mấy câu hỏi khiến lâm Huyền Nguyên á khẩu, nghẹn nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng thốt ra, "Tớ, tớ biết tớ sai, nhưng mà, nhưng mà.."
"Nhưng cái gì?" Tiểu Vũ cắt đứt lời Lâm Huyền Nguyên, quay đầu nhìn Vương Tiểu Vũ nghi hoặc nói, "Anh đứng đây làm gì? Đi hát đi."
"Ồ, à được." Vương Tiểu Vũ hoàn toàn không rõ sự tình bên trong, không hiểu ra sao đành nghe theo Tiểu Vũ đi vào trong chuẩn bị hát, đột nhiên dừng lại cười nói "Tôi là Vương Tiểu Vũ, ca sĩ chính ở đây, vừa rồi đụng phải cô, thực xin lỗi."
"Không sao." Lâm Huyền Nguyên lắc đầu hảo hữu cười, "Là tôi quá lỗ mãng, anh cùng Tiểu Vũ tên giống nhau nha, tôi là Lâm Huyền Nguyên, bạn của Tiểu Vũ." nói xong lại bổ sung thêm một câu "Bạn Tốt"
Vương Tiểu Vũ từ đầu tới cuối bị che mắt, quan hệ này quá phức tạp, trách không được thánh nhân từng nói chỉ có phụ nữ cùng tiểu nhân là khó nuôi, quả nhiên khó nuôi!.
Danh Sách Chương: