Thành Tây mỗi ngày đều rất bận, sự phấn đấu của cô được trả giá rất xứng đáng, đừng nhìn thấy quầy hàng không lớn nhưng lợi nhuận mỗi ngày quả thật không ít, kiếm được không ít tiền.
Nhưng làm ăn gian nan nhất là vào những ngày đầu, cho dù kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng đem toàn bộ để trong nguồn hàng, căn bản không giữ được.
Đầu óc Thành Tây cũng không phải sáng sủa lắm nhưng cũng mày cô đủ cố gắng, mỗi một khoản cô đều ghi chép rõ ràng, tuy rằng trong thời gian ngắn không có tiết kiệm được bao nhiêu tiền nhưng năm ngàn tệ của Lâm Huyền Nguyên phải trả trước cho cô ấy.
Bận rộn cả ngày, Thành Tây đóng cửa hàng trước nửa tiếng rồi tùy tiện ghé quán ăn bên đường gọi cơm, ăn vài miếng xong liền chạy về chỗ ở.
Vận khí không tệ, Lâm Huyền Nguyên đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc cô về tới, Thành Tây kéo Lâm Huyền Nguyền vào bên trong, từ trong túi lấy ra một sấp tiền đưa cho Lâm Huyền Nguyên, đắc ý nói: "Năm ngàn tệ, nguyên vẹn trả lại cho cậu, có muốn kiểm lại chút không, tớ đặt ở đây, khi nào có thời gian thì đem tiền bỏ vào ngân hàng."
Lâm Huyền Nguyên nhìn Thành Tây trên trán đầy mồ hôi, nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy đột nhiên cảm động không được muốn nói lời giả tạo, lại không nói nên lời, ấp ủ nửa ngày mới cười tủm tỉm đưa tiền lại cho Thành Tây: "Cậu đừng có khách khí, gần đây tớ không vội dùng tiền, cửa hàng mới bắt đầu kinh doanh khẳng định cần tiền xoay vòng."
"Đủ rồi mà." Thái độ của Thành Tây rất kiên quyết, "Gần đây tớ kiếm được không ít tiền, đủ rồi, tớ nợ một mình Tiểu Vũ là được, tiền này trả cho cậu trước." Cậu cần tiền hơn tớ.
Thành Tây thiếu chút nữa đem những lời phía sau nói ra, đều đến cuống họng liền bị cô cứng rắn nuốt xuống.
Biểu tình cổ quái của Thành Tây làm cho Lâm Huyền Nguyên có chút khó hiểu, cô nhìn chằm Thành Tây: "Cậu còn muốn nói cái gì?"
"Hả? Không có, tớ đang tính toán mai lại có thể lấy hàng." Thành Tây vội vàng nói trái nói phải mở đề tài khác, làm bộ tránh đi ánh mắt dò xét của Lâm Huyền Nguyên.
Tiểu Vũ ngàn vạn lần dặn dò cô việc này phải giữ bí mật, phải nhai nuốt trong bụng, làm mọi chuyện trong vô thanh vô tức mới có thể cho Lâm Huyền Nguyên bảo vệ lòng tự trọng.
Cũng may Thành Tây đủ thanh tỉnh, vừa muốn nói liền nuốt lại trong bụng nếu không Tiểu Vũ sẽ nổi bão lớn mất.
Lâm Huyền Nguyên thấy Thành Tây không nói gì nữa, cũng không thèm để ý, chỉ đồng ý: "Được, tớ sẽ gửi số tiền này vào ngân hàng vào ngày mai." Sau đó rời đi, Thành Tây ở sau lưng Lâm Huyền Nguyên lẩm bẩm: "May mà buổi sáng mình đi buổi tối cậu ấy đi, không gặp được mấy lần, bằng không cuộc sống này thật khó khăn rồi."
Đáng tiếc Thành Tây không phải là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ kia nhất định sẽ giả bộ không giấu vết, Thành Tây nghĩ như vậy.
Màn đêm đã hoàn toàn nuốt chửng bầu trời, thành phố rộng lớn như vậy, sau khi áp lực cả ngày, cởi bỏ lớp vỏ nghiêm túc ban ngày, thay quần áo xinh đẹp và đầy màu sắc, trang điểm đậm bắt đầu cuộc sống về đêm tuyệt vời.
Ánh sáng đèn neon mờ dần thành một mảng lớn màu sắc ấm áp, Fly to sky vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi khi.
Mặc dù Lâm Huyền Nguyên sớm đã quen thuộc với công việc trong hoàn cảnh này, nhưng cô vẫn bài xích với loại thanh sắc khuyển mã này về đêm, mỗi lần đi vào quán bar này cô lại không tự chủ mà khẩn trương, tim đập nhanh hơn cảm giác nhảy trong lồng ngực tùy thời có thể bay ra ngoài.
Quá trình làm việc của Lâm Huyền Nguyên đã sớm nhớ kĩ, nhưng hôm nay Lâm Huyền Nguyên cảm thấy mình đặc biệt khẩn trương, nhất là ánh mắt của Tiểu Vũ như mang theo điện, thỉnh thoảng lại dừng trên người cô, đôi khi khóe miệng Tiểu Vũ còn có thể hiện lên một tia cười không dễ phát giác, nụ cười này rơi vào trong mắt Lâm Huyền Nguyên quả thực liền biến thành nụ cười của ác ma, Lâm Huyền Nguyên thực sự nổi hết cả da gà.
Không để ý một tí, Lâm Huyền Nguyên trượt tay danh sách rượu rơi xuống đất, Tiểu Vũ liền chạy tới như bay đến bên canh Lâm Huyền Nguyên nhặt danh sách rượu lên, tươi cười dễ thương đưa cho lại cho Lâm Huyền Nguyên lại còn ôn nhu quan tâm: "Không sao chứ?"
Hoàn toàn có vấn đề! Thái độ của Thành Tây đã làm cho Lâm Huyền Nguyên nghi ngờ, giờ tới Tiểu Vũ còn như vậy khiến cô có thể khẳng định các cô đã biết chút gì đó, cho nên Lâm Huyên Nguyên có chút cảm động lại có chút buồn cuời, nhưng nếu hai người họ diễn dụng tâm như thế thì cô cứ tiếp tục diễn cùng họ là được
Kỳ thật, ngoài Thành Tây và Tiểu vũ cùng nhau quan tâm cô, còn có thêm thêm người là Nhân Tri.
Buổi chiều hôm đó Lâm Huyền Nguyên bị điện thoại của Nhân Tri đánh thức, bảo là có chuyện muốn cùng thương lượng với cô, Lâm Huyền Nguyên không rõ nguyên nhân đi tới dưới lầu công ty Nhân Tri làm việc chờ anh ta, Nhân Tri giành mười mấy phút từ công ty chạy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Huyền Nguyên thấy anh ta chạy ra, tò mò hỏi, "Mau nói, một hồi tôi còn chuẩn bị đi làm."
"Chính là việc này." Nhân Tri vội vàng uống một ngụm nước, tiếp tục nói, "Công ty chúng tôi tuyển người, nhân viên văn thư yêu cầu ngoại ngữ lưu loát, lương tháng ba ngàn cộng thêm trợ cấp, tôi nói với Tiểu Vũ, cô ấy sẽ giúp cô nghỉ việc ở bar, tuần sau tới đây làm đi."
"..."
Điều này quả thật làm Lâm Huyền Nguyên lắp bắp kĩnh hãi, cô sửng sốt một lúc, sau đó thăm dò hỏi, "Tôi, tôi không cần phỏng vấn sao? Hơn nữa thời gian thực tập.."
"Không thành vấn đề." Nhân Tri vỗ ngực nói, "Tôi đảm bảo."
"Vậy có tiện cho anh không?" Ý của Lâm Huyền Nguyên là đi cửa sau có thuận tiện không?
Nhân Tri cố tình làm cho huyền ảo một tí, sau đó vui vẻ nói với Lâm Huyền Nguyên: "Tôi vừa thăng chức, giúp công ty đàm phán một khách hàng lớn, được lên làm quản lý nhân sự."
"Oa!" Lâm Huyền Nguyên mở to hai mắt kinh ngạc nói, "Công việc vừa làm chưa được bao lâu đã thăng chức! Nhân Tri anh khiến tôi phải nhìn anh bằng ánh mắt khác! Nếu không tôi nay mời anh đi ăn tối nha!"
"Hay là tôi mời đi!" Nhân Tri thản nhiên nói, "Nào có đạo lý để phụ nữ mời."
Lâm Huyền Nguyên suy nghĩ một lúc, "Nếu không như vậy đi, tôi xuất lực nấu cho anh một bàn thức ăn, coi như chúc mừng anh cũng tỏ một chút cảm kích của tôi với anh, thế nào?"
Nhân Tri băn khoăn vẫn còn rất nhiều, nhưng nghĩ lại Lâm Huyền Nguyên gặp phải những lạo chuyện này, trong lòng không khỏi mềm nhũn xuống, là một đại nam nhân còn sợ Lâm Huyền Nguyên đem hắn ăn được sao, vì thế lấy chìa khóa nhà trên người ra ném cho Lâm Huyền Nguyên, "Tùy cô, chìa khóa nhà, tôi trở về làm việc đây."
"Được." Lâm Huyền Nguyên nhận lấy chìa khóa, trong lòng cười nở hoa, đây mới là cảm giác yêu đương nha! Nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Vũ hoa trong lòng lập tức khô héo, nội tâm hơi giãy dụa một hồi, cô tự nói với mình, "Lâm Huyền Nguyên, mày cùng Nhân Tri chỉ là bàn bè mà thôi! Người ta thích chính là Tiểu Vũ, lý trí chút đi! Nó chỉ là cảm ơn cộng với chúc mừng, phải, là nó đó."
Nhưng bữa tối cảm ơn cộng thêm chúc mừng này cô không nói với Tiểu Vũ, chỉ nói qua loa trên điện thoại, nói mình về nhà, cùng Thành Tây cũng vậy.
Sở dĩ cô giấu diếm chuyện này ngoại trừ cảm giác có lỗi với Tiểu Vũ ra còn có chút ích kỉ nho nhỏ, cô muốn một mình ở cùng Nhân Tri một lúc.
Lâm Huyền Nguyên hình như loáng thoáng nhận ra mình đối với Nhân Tri có chút không thích hợp, nhưng cô thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, Nhân Tri là của Tiểu Vũ, bữa cơm này ăn xong hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Nghĩ như vậy ngay cả mua đồ ăn cũng trở nên thương tâm, nhưng Lâm Huyền Nguyên mua đồ ăn vốn là chuyện thương tâm, cô làm sao có thể nấu cơm? Thậm chí còn chưa bao giờ xuống bếp!
Căn hộ của Nhân Tri không lớn, khiến Lâm Huyền Nguyên giày vò, khói dày đặc tứ phía, Nhân Tri mới vào tới hành lang còn tưởng rằng xảy ra hỏa hoạn, chạy nhanh vào bên trong.
Một hồi Lâm Huyền Nguyên mở cửa ra, khói cũng theo đó ồ ạt bốc ra ngoài.
"Ôi trời ạ!" Nhân Tri một bước đi tới phòng bếp tắt lửa, mở hết cửa sổ ra, "Cô không sao chứ?"
"Hả? Không sao." Lâm Huyền Nguyên bình thản nói, "Tôi đang nấu cơm đấy.."
"Được rồi bà cô của tôi.." Nhân Tri đẩy Lâm Huyền Nguyên ra khỏi phòng bếp, gần như cầu xin nói, "Vẫn là để tôi tự nấu, cái kia, cô đi mua chút rượu hay coca gì đó, cơm cô đừng làm.." Tốt nhất ngay cả phòng bếp cũng đừng có vào!
Lâm Huyền Nguyên còn không cho là đúng, vẫn cảm thấy mình làm không tệ, bất quá nếu Nhân Tri không cho tiếp tục làm vậy liền đi mua đồ theo ý anh ta, "Mua rượu gì đây? Hay là coca, hay nước cam đây?"
"Tùy tiện, tùy tiện." Nhân Tri một hơi nói mấy chữ tùy tiện, lúc này anh ta chỉ muốn Lâm Huyền Nguyên nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Rốt cục đẩy Lâm Huyền Nguyên ra ngoài cửa, Nhân Tri chán nản nhìn phòng bếp, xắn tay áo lên bất lực thở dài, "Ôi mẹ ơi, nữ nhân thật đáng sợ.."
Lâm Huyền Nguyên đi mua rượu, chọn một ít rượu cùng nước cam, xếp hàng hết hai mươi phút, lúc cô quay trở về Nhân Tri đã làm xong một bàn cơm, một bàn thức ăn có hương có vị.
"Oa!" Lâm Huyền nguyên không khép miệng lại được, "Anh đây quá lợi hại rồi! Cùng tôi trình độ không ngang bằng!" cô quên hết mọi thứ nhìn chằm vào đống đồ ăn.
Nhân Tri cởi tạp dề xuống, bĩu môi: "Đại tỷ, trình độ của em và chị quả thực khác nhau một trời một vực! Ở giang hồ phiêu bạt mà không cầm đao, không sợ đói à."
Lâm Huyền Nguyên gật đầu, "Như Thành Tây mỗi ngày đều ăn mì gói, giờ tôi thấy mì gói cũng chán ngấy."
"Vậy hai người các cô có thể làm đơn giản một chút." Nhân Tri vô thức không suy nghĩ nói ra những lời này, sau khi nói liền hối hận, Lâm Huyền Nguyên này một người có thêm đem đốt nhà bếp, lại thêm Thành Tây không phải sẽ đem cả nhà nổ tung chứ! Vì thế không đợi Lâm Huyền Nguyên trả lời, trước tiên mở chai rượu ra, nâng chén, "Cạn! Mừng cho sự thăng tiến của tôi và công việc mới của cô!"
Hai người uống một hơi cạn sạch sau đó bắt đầu cúi người ăn thức ăn.
"Ngon quá." Lâm Huyền Nguyên bắt đầu tán thưởng, "Tôi trước kia không biết anh có nhiều ưu điểm như vậy nha, sớm phát hiện còn đến phiên Tiểu Vũ sao."
"Đùa giỡn, lại bắt đầu đùa giỡn tôi." Nhân Tri nói xong lại nâng chén, "Uống đi." Uống xong liền quên máy chuyện đùa giỡn này.
"Uống." Lâm Huyền Nguyên đột nhiên giơ chén lên, hiện tại cô đã từ hoa si chuyển thành nữ lưu manh, cô thế nào cũng không quên được việc đùa giỡn kia, trong lòng Lâm Huyền Nguyên nghĩ phải nhanh chóng uống thật nhiều để quên chuyện này đi thôi.
"Đúng rồi." Lâm Huyền Nguyên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "anh có phải đem chuyện của tôi nói cho bọn Thành Tây Tiểu Vũ không? Hai người họ gần đây rất lạ."
"Ách.." Nhân Tri lại mở một chai rượu, "Uống rượu, chúc mừng quan trọng hơn, đúng không?"
"Đúng." Lâm Huyền Nguyên nói xong cũng mở thêm một chai, "Cũng chúc mừng tôi có hai tri kỷ như Tiểu Vũ và Thành Tây, cạn chén."
"Cạn!"
Họ hết chai này qua chai khác, Lâm Huyền Nguyên lại mở một chai vang đỏ mua ở siêu thị, Nhân Tri tiếp tục ăn đồ ăn, do dự không biết nên hỏi hay không, "Cái kia, tôi nhớ kí túc xá các cô là bốn người, cô cùng Lý Mạn Ni gây mẫu thuẫn? Có vẻ không nghe cô nhắc tới cô ấy."
Không phải không đề cập đến, là không biết thế nào để nói tới đây.
Nghĩ đến Lý Mạn Ni cô liền đột nhiên bi thương nhìn trời nhìn đất.
Nhân Tri trêu chọc nói: "Ây, cái tư thế này thật như ở thập niên 90, tôi đi lấy máy ảnh chụp lại cho cô đăng weibo."
"Vẫn là uống ở quán bar." Đối mặt với Nhân Tri nói đùa, Lâm Huyền Nguyên một chút tâm tình cũng không có, kì thật cô cũng rất nhớ Lý Mạn Ni, muốn các cô cùng nhau ăn uống cười đùa, nhưng Lý Mạn Ni kia ngày càng cách xa các cô, hiện tại Lý Mạn Ni cùng các cô như người của hai thế giới khác nhau, bây giờ nếu như nhìn thấy Lý Mạn Ni thì cô nghĩ cô cũng sẽ đối đãi với cô ấy như bạn bè bình thường lại có chút khách khí cùng giả dối.
Nhân Tri hiểu được vì cái gì, vì vậy lấy ra hai cái chén sứ rót rượu vang đỏ ra, học theo hào kiệt trong phim cổ trang, nâng chén lên hào sảng nói: "Trong nhà không có ly, dùng tạm cái này, ha ha ha ha!"
- Phụt! Lâm Huyền nguyên thoáng cái liền vui vẻ, "Tôi còn tưởng rằng anh còn có thể nói cái gì nâng chén quên ưu sầu nữa chứ, ha ha ha ha.." Lâm Huyền Nguyên vươn đầu lưỡi nếm rượu trong chén, gật gật đầu một ngụm cạn chén coi rượu vang đỏ như đồ uống giải khát.
"Cô uống ít chút, thứ này nồng độ rất cao." Nhân Tri tuy nói vậy nhưng chính anh ta cũng uống, bởi vì tửu lượng của hắn có chút tự tin.
Lâm Huyền Nguyên buông chén, bắt đầu than thở: "Ài, xã hội thật đáng sợ, tôi cho rằng nó không thể thay đổi thứ gì đó.
Tuy rằng Mạn Ni rất tôn thờ tiền nhưng vẫn coi trọng tôn nghiêm, nhưng khi bước chân vào xã hội thì ngay cả tôn nghiêm cũng không thèm.
Thành Tây ngày càng trở nên tự Lập, anh cũng không phải Nhân Tri trước kia, giờ ngày càng có ý chí gây dựng sự nghiệp.
Ngay cả Tiểu Vũ cũng trở nên cá tính như vậy, mõi người đều chậm rãi thay đổi."
"Tiểu Vũ thay đổi là sau khi người nước ngoài kia xuất hiện?" Nhân Tri vừa ăn vừa vô thức mà nói ra, "Tôi và cô ấy qua lại lâu như vậy còn không biết cô ấy biết chơi đàn, biết hát biết nhảy."
"Bình thường." Lâm Huyền Nguyên cầm đũa lắc lư, vừa rồi rượu đã ngấm, "Simon chính là loại vừa nhìn thấy liền muốn đanh, ở bên người thì thấy phiền, không ở bên cạnh tâm liền hoảng."
"Haizzz" Nhân Tri thở dài một hơi, rót rượu tiếp sau đó uống cạn, "Có thể đây là định mệnh, duyên phận của tôi với Tiểu Vũ có lẽ đã kết thúc rồi."
"Đừng nản lòng." Lâm Huyền Nguyên lảo đảo giơ chén rỗng lên, "Kiên trì cố gắng mới thấy được thành công, cố lên, tôi coi trọng anh đó." nói xong uống tiếp một chén khen rượu ngon.
"Ngon, ngon cái rắm!" Nhân Tri một bên nhìn không nổi vội rót thêm rượu cho cô, "Trong chén của cô không có, không có rượu!"
"Không có?" Lâm Huyền Nguyên say khướt nhìn trong chén, sau đó không vui chỉ vào Nhân Tri đang rót rượu cho cô, "Sao lại không? Anh xem.." Nói xong lảo đảo đi tới bên cạnh Nhân Tri, "Cái này không phải say, tôi không có say."
Lại uống chén rượu, cô đột nhiên quay qua hỏi Nhân Tri: "Nói cho tôi biết, anh vẫn còn thích Tiểu Vũ chứ?"
Nhân Tri vừa nghe liền phun cả ngụm rượu ra, sặc tới ho khan: "khụ, cô uống quá nhiều rồi..
đang yên đang lành sao lại nhắc đến?"
"Anh đừng có chuyển đề tài, nghiêm túc trả lời tôi." Lâm Huyền Nguyên cũng không biết mình làm sao, chỉ là đặc biệt muốn hỏi anh ta thật sự đã buông Tiểu Vũ được chưa.
Nhân Tri không lên tiếng, hơn nửa ngày mới có chút chua xót nói: "Dù sao nhiều năm tình cảm vẫn vậy, có thể nói buông xuống liền buông được sao, kì thật cái gì tôi cũng không biết, tôi và cô ấy căn bản không phải vấn đề ở chỗ tình cảm mà là tính cách của cô ấy quá mạnh mẽ và độc lập không ai có thể theo kịp với suy nghĩ của cô ấy, tôi cảm thấy bản thân mình vô dụng không thể làm cô ấy vui vẻ, từ từ tôi lại hoài nghi chính mình không xứng với cô ấy mà có lẽ cô ấy cũng không quan tâm tới tôi, cho nên tôi liền cùng vài cô gái chơi trò mập mờ ngay trước mặt cô ấy để xem cô có ghen hay không, không, cô ấy không hề quan tâm, về sau..
cô cũng biết rồi đó." Nhân Tri thở dài một hơi uống tiếp một ngụm rượu, ngữ khí vừa chuyển liền quay qua nhìn chằm chằm Lâm Huyền Nguyên nói, "Bất quá bây giờ tôi xem như đã thông suốt, nếu tôi không thể cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc thì để cho người khác làm..
có câu nói gì nhỉ, hãy trân trọng người trước mắt."
Nhân tri có chút say, lời nói vừa rồi không biết hắn vô tình hay cố ý nói cho Lâm Huyền Nguyên nghe, dù sao rơi vào tai Lâm Huyền Nguyên trong lòng cô lại bộp chộp, tay run lên đổ cả rượu vào áo sơ mi của Nhân Tri, đại não không tỉnh táo tìm đồ để lau cho anh.
"Không sao." Nhân Tri cũng có chút say, nhưng lý trí vẫn còn, hắn chụp lấy bàn tay đang cầm giẻ lau sàn chùi trên mặt hắn của Lâm Huyền Nguyên, "Không cần ngài phí tâm, để tôi tự làm."
"Được.." ánh mắt Lâm Huyền Nguyên đã bắt đầu chao đảo, cô cầm rượu trên tay tựa vào người Nhân Tri.
Nhân Tri đem rượu của mình đưa cho Lâm Huyền Nguyên, sau đó nói: "Uống hết chỗ này."
"Ô!" Lâm Huyền Nguyên lảo đảo cầm chai rượu, cụng với chai của Nhân Tri âm dương quái khí hô to, "CẠN." Sau đó ném chai rượu ra, "Trời mưa à?"
"Ai da." "Tôi nói cho cô rồi, rượu kia rất mạnh cô còn uống.." Nhân Tri nói xong lấy khăn lau mặt cho Lâm Huyền Nguyên.
Đột nhiên không khí trở nên mờ ám xuất hiện.
Hai người tuy không tỉnh táo nhưng cũng phát hiện ra bầu không khí ái muội này, tim Lâm Huyền Nguyên đập mạnh, tay cô đột nhiên túm lấy cổ áo Nhân Tri.
Khoảng cách của hai người lúc này càng ngày càng gần, càng ngày càng gần..
Rốt cục có cảm giác ôn nhu chạm vào môi của Lâm Huyền Nguyên, đại não của cô trở thành một mảng trống rỗng.
Môi của Nhân Tri lạnh như băng lại mềm mại, mang theo mùi rượu nặng nề, vội vàng lướt qua không giống như phim nóng rực kéo dài nhưng đủ để tim của Lâm Huyền Nguyên muốn nhảy ra ngoài.
Mặt Lâm Huyền Nguyên nóng lên, hô hấp dồn dập gần như hít thở không thông, cô không dám nhìn Nhân Tri càng không dám đáp lại cái ôm của anh, cô chỉ bị động hai tay nắm chặt trước ngực, tim như trống rỗng.
Nhân Tri thương tiếc nhìn Lâm Huyền Nguyên lập tức ôm cô vào ngực, cằm chống trên đầu cô gắt gao ôm lấy, mặt nhẹ nhàng ma sát với tóc của Lâm Huyền Nguyên..
Sau đó chuyện gì đến cũng đến, không thích hợp với thiếu nhi nha.
* * *
Ngày hôm sau Lâm Huyền Nguyên bừng tỉnh lại, Nhân Tri đã đi làm, hắn để một tờ giấy: Tôi đi làm.
Lâm Huyền Nguyên nhìn áo quần của mình xộc xệch, thân thể lại đau nhức, sau đó các loại cảm sức ảo não xuất hiện, hối hận a! Cô rõ ràng chỉ muốn làm bạn với Nhân Tri!
Rượu này thật không tốt lành gì!
Lâm Huyền Nguyên mở điện thoại di động ra tin nhắn nhắn của Tiểu Vũ 186.
"Ôi.." Lâm Huyền Nguyên hiện tại nhìn hai chữ Tiểu Vũ không hiểu sao tâm hoảng loạn, cô mở tin nhắn Tiểu Vũ ra hỏi cô có về nhà không.
Tất nhiên rồi!
Lâm Huyền Nguyên tuyệt đối không thể cho Tiểu Vũ biết cô không hề về nhà, lại còn cùng bạn trai cũ của cô ấy xảy ra chuyện, cô không còn mặt mũi nhìn Nhân Tri, đứng lên rửa mặt rồi thu dọn đồ, chạy như bay ra ga xe lửa.
Cô phải về nhà chụp mấy tấm ảnh gửi cho Tiểu Vũ, tránh cho cô ấy nghi ngờ..
Danh Sách Chương: