Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày nộp bài dự thi.
Nói cách khác, chỉ còn hai ngày nữa là Thời Vi sẽ rời khỏi nhà của Mục Thần.
7 giờ sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm dày, hắt những quầng sáng vàng nho nhỏ xuống sàn căn phòng tối tăm.
Thời Vi mở mắt ra, vừa mới tỉnh, cảm giác cơ thể có chút không thoải mái, bụng dưới truyền đến một cơn đau nhói, rất rõ ràng —— "bà dì" của cô tới rồi.
Lần này kinh nguyệt tới không chuẩn, đến trước gần 10 ngày, Thời Vi đã chuẩn bị sẵn băng vệ sinh trong vali, nhưng bởi vì trước đó không biết "bà dì" sẽ đến, vết máu vẫn dính lên ga giường, chăn, nơi nơi đều là máu.
Thật là phiền toái.
Cô che bụng dưới xuống giường, vào WC thay băng vệ sinh trước, thời điểm mặt tái nhợt từ WC đi ra, lại nhìn thấy Mục Thần không biết khi nào đã đi vào phòng cô, đang đứng trước giường, cúi đầu nhìn vết máu trên ga.
"Anh vào làm gì?" Thời Vi không khách khí nói.
Mấy ngày nay cô và Mục Thần không nói chuyện, cho dù nói chuyện cũng là anh mổ tôi một câu, tôi mổ anh một câu, không ai nhường ai, sau đó dứt khoát không để ý đến đối phương nữa.
Mục Thần nghe thấy giọng cô, xoay người nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng: "Em bị thương ở đâu? Ra nhiều máu như vậy, là muốn chết ở đây à?"
Vẫn là ngữ khí lạnh như băng, Thời Vi ngẩn ra, không ngờ lại hiểu ý anh.
Dường như anh thật sự cho rằng cô bị thương, đang lo lắng cho cô.
Thời Vi vốn đang cau mày, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Mục Thần, cô không biết thế nào, bỗng nhiên tâm tình cảm thấy bớt khó chịu hơn, thậm chí còn không tự giác mà cong cong môi.
Cô biết Mục Thần có rất ít cơ hội và thời gian để tiếp xúc với phụ nữ, hàng năm mẹ anh không ở bên cạnh, sau này khi hiểu chuyện Mục Thần liền độc lập tự chủ, sống một mình.
Lúc trước những chuyện giữa đàn ông và phụ nữ đều là cô trêu chọc anh, anh bị cô khiêu khích, không muốn bị động, mới đi tìm hiểu, mà kinh nguyệt gì đó......!Khả năng anh chỉ hiểu đại khái khái niệm sinh lý thôi, hiện tại không phản ứng kịp, cũng rất bình thường.
Mục Thần lạnh giọng gọi cô, ngữ khí đã rất không tốt: "Em cười cái gì? Thật sự muốn chết?"
Thời Vi không nhịn nổi, vẫn là bật cười, khóe môi ngăn không được nhếch lên: "Em không bị thương, cũng sẽ không chết, cái này nếu có thể chết người, vậy thì quá trâu đi, nói như vậy, hiểu không?"
Nếu nghe không hiểu thì chính là đồ ngốc.
Mục Thần rất nhanh phản ứng lại vết máu kia là gì, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia ngượng ngùng, anh không hề nhìn cô, đẩy cửa đi ra: "Em xử lý vết máu cho tốt."
Thời Vi trả lời: "Biết rồi, em sẽ giặt sạch sau đó tới phòng thí nghiệm, sẽ hơi trễ chút."
Mục Thần "Ừm" một tiếng.
Hai người cũng chưa phát hiện, đây là cuộc trò chuyện hài hòa nhất mà họ có được trong những ngày gần đây.
......
Mục Thần một mình tới phòng thí nghiệm, ở trên đường, theo thường lệ vào cửa hàng tiện lợi mua cà phê.
Cửa hàng tiện lợi phảng phất mùi thơm của lẩu Oden, bánh bao, khi vào cửa sẽ có âm thanh giòn giã chào đón, Mục Thần đến tủ lạnh lấy cà phê, trong lúc xếp hàng thanh toán, vô tình nhìn qua, chú ý tới quầy sữa bò nóng bên cạnh, tâm tư khẽ động.
Theo kiến thức sinh lý mà anh học được, tới kinh nguyệt phải uống nước ấm, mới tốt cho thân thể, anh nhớ rõ Thời Vi đau bụng kinh không nghiêm trọng, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong ba ngày đầu.
Phải mua sữa bò nóng cho cô sao?
Bản thân cô thừa nhận đối với anh là dùng xong liền vất, anh còn mua sữa bò nóng cho cô, Mục Thần cảm thấy mình không khỏi quá hèn mọn.
Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt yếu ớt của cô khi đỡ eo, và vết máu màu nâu đỏ trên ga giường, ánh mắt Mục Thần lại tối sầm lại.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ, Mục Thần mua ba hộp sữa bò nóng.
Khi bước vào phòng thí nghiệm, Thời Vi đã tới, cô có chút kinh ngạc Mục Thần mới đến, rõ ràng Mục Thần đã đi trước cô rất lâu.
Lộ Dịch Dương nhanh mắt phát hiện Mục Thần trong tay xách cái túi: "Cậu mua cái gì thế?"
Mục Thần thần sắc không đổi, lấy trong túi ra sữa bò nóng, nhàn nhạt nói: "Thi đấu sắp kết thúc, vất vả rồi, tôi mời mọi người uống."
Lộ Dịch Dương nhận sữa bò, sờ vẫn nóng, khiếp sợ nói: "Sữa bò thì thôi, còn nóng? Mẹ kiếp, tuy tôi không thích uống cà phê, nhưng cậu mua lon Coca Sprite cũng được mà, sữa bò nóng cái quỷ gì......"
"Cậu uống hay không?" Mục Thần mặt không cảm xúc.
Lộ Dịch Dương ngượng ngùng nhận: "Uống, tôi uống."
Lúc đưa cho Thời Vi, khóe môi Thời Vi hơi cong nhận lấy, tâm tình tương đối tốt: "Cảm ơn."
Mục Thần chưa nói gì, nhưng trong nháy mắt đối diện với Thời Vi, anh cảm thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu.
Quả nhiên vẫn quá rõ ràng.
Thời Vi bên môi nở nụ cười, không mượn cơ hội để châm chọc Mục Thần, cô lấy ống hút ra, cắm xuống, bắt đầu uống sữa bò nóng Mục Thần đưa, nhiệt độ chảy tới bụng dưới, Thời Vi cảm thấy thân thể lập tức thoải mái rất nhiều, cả người ấm áp.
Hộp sữa bò nóng này, coi như là thiện chí của anh, Thời Vi biết khiến Mục Thần cúi đầu có bao nhiêu khó, đây đã là sự nhượng bộ rất lớn của anh.
Cãi nhau vĩnh viễn khó phân đúng sai, đặc biệt hai người bọn họ, chuyện cũ năm xưa, liên lụy đến ân oán tình thù, mỗi khi cãi nhau, luôn chọn những lời khó nghe nhất để châm chọc đối phương, có đôi khi trong lòng không giống ngoài miệng nói, nhưng lời đã nói ra, cũng sẽ không giải thích, chỉ có thể để mối quan hệ ngày càng xấu đi.
Bây giờ, nếu anh tỏ ra thiện chí trước, cô cũng không muốn so đo.
Vì thế, uống xong sữa bò nóng, Thời Vi mở bản word luận văn ra, chủ động gọi Mục Thần, khóe môi nhẹ cong: "Này, lại đây xem luận văn một chút không? Chỉ cần hoàn thiện sắp chữ, ngày mai có thể gửi."
Mục Thần dùng đầu ngón tay vuốt ve cạnh vuông của hộp sữa bò, không để ý đến ánh mắt chế nhạo của Thời Vi, thấp giọng nói: "Em gửi vào nhóm, chúng ta cùng nhau thảo luận."
Mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trong phòng thí nghiệm, dường như đã tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Lộ Dịch Dương nhìn đến có chút ngốc, anh cắn ống hút, trái nhìn Thời Vi, phải nhìn Mục Thần, lại hút một ngụm sữa bò nóng, uống một chút, anh bỗng nhiên liền hiểu ——
Mẹ nó sữa bò nóng này là mua cho Thời Vi đi? Mình căn bản chỉ là nhân tiện, Mục Thần là muốn làm cho ý định của mình bớt lộ liễu hơn.
Vô hình trung bị hớ một phen.
Lộ Dịch Dương khóe miệng khẽ giật, bóp nát hộp sữa rỗng, ném đi.
Anh thầm cảnh cáo trong lòng, về sau, nhất định không được, cùng đôi yêu nhau, tham gia thi đấu.
Nếu tham gia, anh chính là đồ ngốc.
Thật sự quá chó.
-
Sau khi ba người đem luận văn sắp chữ, sắp xếp dữ liệu thí nghiệm xong, cũng cách ngày thi đấu một ngày.
Hạn nộp luận văn là 5 giờ chiều ngày 19, cuộc thi yêu cầu luận văn và tài liệu thí nghiệm liên quan phải được nén thành tệp ZIP, gửi dưới dạng tệp đính kèm, 5 giờ hết hạn gửi luận văn, bốn rưỡi trang web đã sập rồi.
Bọn họ đều nhìn giao diện màu trắng vẫn luôn xoay vòng trên màn hình máy tính, làm mới trang hết lần này đến lần khác, Lộ Dịch Dương mất kiên nhẫn với trang web, không nói nên lời: "Nếu không gửi được, cũng không thể trách chúng ta."
Đang nói, giao diện trang web lập tức được hiển thị, Thời Vi nhanh tay nhanh mắt, thừa dịp đính kèm tệp và ấn nút gửi, thanh tiến độ từ 0% đến 100%, khung nhắc nhở xuất hiện trên giao diện——
【 Chúc mừng bạn, gửi thành công! 】
Báo hiệu hai tuần nghỉ đông sinh hoạt ở trường của bọn họ chính thức kết thúc.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, dù kết quả thi đấu thế nào, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Dịch Dương lập tức bắt đầu thu dọn cặp sách: "Vốn dĩ thi đấu xong định liên hoan một bữa, nhưng xin lỗi, buổi tối tôi vội lên máy bay, khai giảng sẽ có kết quả thi đấu, tôi đi trước, khai giảng gặp nha."
Nói xong, Lộ Dịch Dương không mang theo chút lưu luyến, nhanh chóng xách cặp đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Lộ Dịch Dương vừa đi, phòng thí nghiệm liền còn lại hai người Thời Vi và Mục Thần, cả hai đều không nói chuyện.
Thời Vi đang tắt máy tính, Mục Thần cúi đầu ném lon cà phê trên bàn vào thùng rác, ném xong, anh đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên lên tiếng: "Em chừng nào thì đi?"
Thời Vi gấp máy tính lại: "Sáng mai, không mua được vé buổi tối, còn phải ở nhà anh một đêm."
Nói xong, cô cười như không cười mà liếc nhìn Mục Thần: "Sao? Anh luyến tiếc em?"
Vừa dứt lời, Thời Vi liền ý thức được, bản thân dường như lại không tự giác mà đùa giỡn Mục Thần, rõ ràng quan hệ với Mục Thần vừa mới hòa hoãn được hai ngày.
Đây là tật xấu từ cao trung đến giờ, cô rất thích trêu chọc anh, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh lộ ra những biểu cảm khác sẽ khiến cô có cảm giác thành tựu......!Chỉ là, hiện tại quan hệ hai người bọn họ như vậy, phỏng chừng Mục Thần sẽ lại lạnh như băng mà nói cô nằm mơ.
Ở phương diện này Thời Vi da mặt rất dày, cô không sao tiếp tục đem máy tính bỏ vào túi, không nghĩ tới, chờ đợi không phải lời nói lạnh nhạt của anh, mà là ——
"Ừm, luyến tiếc."
Thời Vi động tác dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Mục Thần, vẻ mặt hoài nghi bản thân nghe lầm.
Ánh mắt Mục Thần rất bình tĩnh: "Ngày đầu tiên em tới, là tôi làm mì ống.
Làm bạn ở ghép, có phải em cũng nên làm một bữa cơm hay không? Nếu không, tôi luyến tiếc thả em đi."
Khi nói câu cuối cùng, anh còn cố ý cường điệu hai chữ "luyến tiếc", tỏ vẻ nói "Luyến tiếc" là ý như vậy.
Thời Vi liền biết anh nói không ra lời hay, cô nhướng mày cười nói: "Được, bạn ở ghép, đêm nay em liền làm cơm chiên trứng cho anh, không ngon cũng phải ăn hết."
Mục Thần liếc nhìn cô: "Không ngon cũng không sao, chúng ta có thể cùng nhau ăn."
......!Cẩu nam nhân, anh tàn nhẫn.
Vì thế, buổi tối khi về đến nhà, Thời Vi liền đi vào phòng bếp vội đông vội tây, Mục Thần ngồi trên sô pha đọc sách, ngửi thấy mùi hương từ trong bếp, anh đứng dậy đi WC rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Sau khi rửa tay trong WC xong, Mục Thần không lập tức rời đi.
Anh nhìn mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm đủ màu sắc của Thời Vi trên giá màu đen đến xuất thần.
Ngày đầu tiên Thời Vi tới, anh nhìn nhà bị đồ của cô lấp đầy, cảm thấy không quen.
Mà hiện tại, tưởng tượng cảnh tượng sau khi mọi thứ của Thời Vi biến mất, trong lòng không biết sao, có chút vắng vẻ.
Anh đã quen với sự tồn tại của cô trong phòng ngủ cách vách, cho dù hai người chiến tranh lạnh, anh cũng biết, cô ở bên cạnh mình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ra vẻ lãnh đạm.
Hiện tại, dù là nụ cười của cô, hay là mặt lạnh của cô, anh sắp không được nhìn thấy.
Thật ra khá buồn.
Lời vừa rồi là sự thật.
—— Anh nói luyến tiếc em, em có thể không đi không?
—— không thể.
Đáp án này, bốn năm trước cô đã cho rồi.
- --------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hòa hảo
Lộ Dịch Dương vì sao không mang theo chút lưu luyến nào nhanh chóng rời đi, trong lòng hai người không chút acd sao ha ha ha.
Danh Sách Chương: