Bên này, Mục Thần vừa mới kết thúc buổi bảo vệ đồ án tốt nghiệp.
Từ Trường Phong là trưởng ban bảo vệ, bảo vệ xong liền có thành tích mà nhóm sinh viên tốt nghiệp đạt được, Mục Thần hoàn toàn xứng đáng xuất sắc, tổng hợp thành tích đứng đầu trong tất cả các sinh viên tốt nghiệp.
Từ Trường Phong đơn giản triệu tập nhóm nghiên cứu sinh của phòng thí nghiệm mở họp tổng kết, thảo luận về tính khả thi của việc đổi đầu đề đề cương luận văn của Mục Thần thành một hạng mục và tiến độ hạng mục gần nhất của phòng thí nghiệm..v..v.
Trong cuộc họp, Mục Thần phát hiện màn hình di động sáng, trên màn hình hiển thị, là tin nhắn của Thời Vi.
Mục Thần rất tự nhiên cầm lấy di động, mở phần mềm liên lạc, nhìn thấy nội dung tin nhắn của cô: "Bạn cùng phòng thất tình, em phải bên cạnh cậu ấy.
Buổi tối không cùng anh ăn cơm được."
Mục Thần trả lời Thời Vi một từ "Ừm", tỏ vẻ đã biết.
"Khụ!", giáo sư Từ nhìn thấy Mục Thần trắng trợn ở dưới mí mắt mình nghịch di động, nhịn không được, cuối cùng vẫn thổi râu trừng mắt nói: "Có người không nên quá phận, chúng ta có quy củ, khi mở họp không thể nghịch di động.
Cho dù đề cương luận văn được A, cũng không thể vi phạm."
Mục Thần thần sắc nhàn nhạt khoá màn hình điện thoại, trên mặt không hề có biểu hiện bị phê bình và áy náy.
Giáo sư Từ bị thái độ của Mục Thần đánh bại, từ bỏ việc nói anh, ngược lại tiếp tục nói về hạng mục và nhiệm vụ sau này của phòng thí nghiệm.
Trong lúc nghỉ hè, nghiên cứu sinh có thể ở lại trường tiếp tục làm hạng mục hoặc cũng có thể về nhà, giáo sư Từ không đưa ra yêu cầu bắt buộc đối với việc này, hoàn toàn do sinh viên tự nguyện, nhưng từ quyết định này cũng có thể nhìn ra thái độ học tập của sinh viên tích cực hay không tích cực.
Quả nhiên, sinh viên ngày thường biểu hiện không tích cực đều tìm cớ nói về nhà lên CNKI xem văn kiện, lựa chọn ở lại đều là một số sinh viên chịu khó nghiêm túc, Mục Thần, Lộ Dịch Dương, Hình Tĩnh Bách..v..v...!đều chọn ở lại trường trong kỳ nghỉ hè.
Nguyên nhân Mục Thần ở lại trường rất đơn giản, là ở bên cạnh Thời Vi.
Phòng thí nghiệm không có yêu cầu đối với sinh viên khoa chính quy, Thời Vi không cần ở lại trường làm hạng mục, Mục Thần nhớ kỳ nghỉ hè Thời Vi sẽ đến công ty ATY thực tập, anh tính khi đó để Thời Vi ở tại nhà anh.
Từ Trường Phong nào biết suy nghĩ của Mục Thần, ở trong mắt Từ Trường Phong, Mục Thần rất năng động và tự chủ.
Sắc mặt Từ Trường Phong hòa hoãn rất nhiều, biểu tình mang theo ý cười, khen nói: "Người có thiên phú thường không quá nỗ lực, đứa trẻ vừa có thiên phú vừa chăm chỉ như Mục Thần không nhiều đâu, mọi người nên học tập Mục Thần.
Phòng thí nghiệm chúng ta có không ít bảo nghiên, các sinh viên năm tư trong kỳ nghỉ hè đều chơi đến điên rồi, nói cái gì mà nắm chặt thời gian phóng túng cuối cùng, em nhìn xem Mục Thần người ta, không hề có loại suy nghĩ này.
Tôi lại khen đề cương luận văn này của Mục Thần, độ khó rất cao, em ấy hoàn thành nó còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, rất giỏi."
Lộ Dịch Dương nghe khích lệ đến lỗ tai mọc kén, nhỏ giọng oán giận: "Được rồi được rồi, đều biết Mục Thần lợi hại, mau kết thúc cuộc họp đi, em chết đói rồi."
Lộ Dịch Dương cách Từ Trường Phong rất gần, Từ Trường Phong nghe rõ ràng những lời này của Lộ Dịch Dương, Từ Trường Phong vẻ mặt không vui nói: "Lộ Dịch Dương, em sao lại thế này? Đang họp không ngồi yên được sao? Em năm tư cũng là bảo nghiên, đề cương luận văn cũng được A, lúc ấy ít nhiều giảng viên khen em, em cũng coi như có thiên phú, nhưng hiện tại lại càng ngày càng thụt lùi."
Vừa thấy Từ Trường Phong phê bình mình, cho dù Lộ Dịch Dương đã quen, cũng lập tức yên lặng, không dám nói thêm nữa.
Anh phản bác ở trong lòng, hoá ra thầy cũng nhớ em ưu tú à.
Có thể vào phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong, không phải người kiệt xuất, thì cũng có chút thực lực.
Lúc trước Lộ Dịch Dương cũng là nhân vật phong vân* của khoa hóa học, nhưng hiện tại vào phòng thí nghiệm, lại phong vân không nổi.
* Nhân vật phong vân: người làm mưa làm gió
Hết cách, Mục Thần quá lợi hại, tập san phát hành khi là sinh viên năm hai có thể nháy mắt hạ gục bọn họ, mọi người đều biết bản thân không so được, cũng không có cách nào so.
Từ Trường Phong lại lải nhải một chút, đại ý là làm nghiên cứu khoa học tâm phải tĩnh, nếu có thể trầm ổn thì trầm ổn, mọi người nghe đến mệt mỏi, buổi họp này mới kết thúc.
Sau khi tan họp, Mục Thần liếc Lộ Dịch Dương: "Cậu cũng ở lại trường sao?"
Lộ Dịch Dương gật đầu, ý vị thâm trường liếc Hình Tĩnh Bách bên kia một cái: "Giống cậu, bên cạnh phụ nữ."
Tuy nói Mục Thần và Thời Vi rất kín tiếng ở phòng thí nghiệm, nhưng mọi người ít nhiều cũng có thể cảm giác được một chút ái muội trong quan hệ của hai người, hơn nữa Mục Thần cố ý lãnh đạm và giữ khoảng cách với Hình Tĩnh Bách, Hình Tĩnh Bách có ngốc cũng hiểu vì sao, hiện tại cô đã từ bỏ Mục Thần, bắt đầu dần dần tiếp nhận Lộ Dịch Dương.
Tâm trạng Lộ Dịch Dương rất tốt mà ngâm nga hát, thu dọn tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp: "Mục Thần, trộm nói cho cậu, từ khi khai giảng tới nay mỗi ngày tôi đều bên cạnh Tĩnh Bách, lúc kêu sẽ đến, lúc cô ấy cười tôi ở bên cạnh cô ấy, lúc cô ấy khổ sở tôi cũng bên cạnh cô ấy, tuần trước, tôi dắt tay cô ấy, cô ấy không cự tuyệt, trời ơi, tay cô ấy thật là mềm mại......"
Mục Thần đánh gãy lời lải nhải của anh, lời ít ý nhiều nói: "Chúc mừng."
Lộ Dịch Dương cười híp mắt: "Cậu chúc mừng có hơi sớm, nhưng cũng nhanh thôi ha ha ha ha, cô gái như Tĩnh Bách phải từ từ, không thể nóng vội ăn đậu hủ được.
Chắc cũng sắp rồi, khi nào bọn tôi công khai trên vòng bạn bè, nhớ like cho tôi đấy! Cậu yên tâm, cậu và đàn em Thời Vi công khai trên vòng bạn bè nhất định tôi là người like đầu tiên!"
Mục Thần nghe Lộ Dịch Dương nói, bất tri bất giác bắt đầu tưởng tượng khi mình và Thời Vi công khai, anh đại khái chỉ cần đăng một bức ảnh, mà bức ảnh đó, là giấy đăng ký kết hôn của anh và Thời Vi.
Không cần nói gì, giấy đăng ký kết hôn đủ để chứng minh tất cả.
—— bây giờ tôi công khai, người này sẽ cùng tôi vượt qua quãng đời còn lại.
-
Mục Thần không nghĩ tới chính là, sau ngày hôm đó, thời gian anh và Thời Vi gặp nhau càng ngày càng ít.
Sau việc Thời Vi làm ở nhà ăn, Sơ Niệm Dao và Phòng An Bạch hoàn toàn chia tay, Sơ Niệm Dao trở về liền kéo phương thức liên lạc của Phòng An Bạch vào danh sách đen, cô vừa kéo vào danh sách đen vừa khóc, sau khi thất tình lấy nước mắt rửa mặt, nội tâm đau xót mà yếu đuối, mỗi ngày đều muốn Thời Vi ở bên cạnh.
Được, mới vừa thất tình, cần người an ủi, Mục Thần có thể hiểu.
Sau vài ngày như vậy, Thời Vi có một lần tới tìm Mục Thần ăn cơm, không bên cạnh Sơ Niệm Dao nữa, Sơ Niệm Dao ra cửa lấy đồ chuyển phát nhanh, có chết cũng không ngờ gặp phải nữ sinh tóc ngắn nhuộm màu bà nội, nữ sinh tóc ngắn đó châm chọc Sơ Niệm Dao vài câu, Sơ Niệm Dao kinh hoàng giống như chim sợ cành cong, mấy ngày cũng không dám đi lấy đồ chuyển phát nhanh.
Sau đó, Sơ Niệm Dao liền trở nên vô cùng ỷ lại Thời Vi, cô sợ sẽ phát sinh loại tình huống này lần nữa, cơm sáng, cơm trưa, cơm tối đều bảo Thời Vi bên cạnh.
Vốn dĩ tới gần tuần thi cử, việc học của Thời Vi áp lực lớn, thời gian tới phòng thí nghiệm không nhiều, thời gian rảnh rỗi còn lại thì bị Sơ Niệm Dao nắm giữ, Mục Thần thấy số lần gặp được Thời Vi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Rốt cuộc có một ngày, sau khi Thời Vi lại lần nữa từ chối ăn cơm với Mục Thần, Mục Thần nhịn không được, anh gửi tin nhắn cho Thời Vi: "Chứng rối loạn căng thẳng sau tổn thương của Sơ Niệm Dao bao lâu mới hết?"
Khi Thời Vi nhìn thấy tin nhắn, không hiểu sao có chút muốn cười, ngữ khí này của Mục Thần, thật sự hiếm thấy.
Cô khóe môi hơi cong: "Câu này bốn bỏ năm lên*, có phải ý là anh rất nhớ em không?"
* Bốn bỏ năm lên: làm tròn số, trong trường hợp trên có nghĩa là: Câu này rút gọn lại...
Hôm nay cũng đùa giỡn Mục Thần như mọi hôm.
Mãi một lúc sau bên kia mới trả lời: "Em có thể hiểu như vậy."
Tâm trạng Thời Vi tốt lên, thủ đoạn theo đuổi người khác còn có một cách gọi là lạt mềm buộc chặt, cô không định "mềm" với Mục Thần, nhưng lại thấy hiệu quả ngoài mong đợi, không thể không thừa nhận, trong lòng siêu ngọt.
Lúc này Thời Vi đang cùng Sơ Niệm Dao chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ ở thư viện, sau khi cô trả lời tin nhắn của Mục Thần, ngẩng đầu nhìn Sơ Niệm Dao một cái, phát hiện Sơ Niệm Dao mặc dù đắm mình trong học tập, biểu tình cũng là bất an.
Trải qua đoạn tình cảm này với Phòng An Bạch, xác thật tạo cho Sơ Niệm Dao tổn thương.
Sơ Niệm Dao vốn dĩ không phải người tự tin, ở nhà ăn âm nhạc Nghệ Thiết bị nam sinh nữ sinh nhục nhã trước mặt mọi người, lại bị đám đông nhìn chăm chú khí người yêu cũ xin phương thức liên hệ của bạn cùng phòng, đều khiến Sơ Niệm Dao cảm thấy không chịu nổi và mất mặt, tự ti của cô tăng lên.
Cô đau lòng không chỉ vì Phòng An Bạch tra, còn vì mình tiện, thậm chí bắt đầu thường xuyên hoài nghi bản thân, cảm thấy mình vừa xấu vừa quê mùa, không xứng ra ngoài, ở nơi đông người còn sinh ra tâm lý sợ hãi, cũng bởi vậy mà phá lệ ỷ vào Thời Vi, người đã giúp cô vào lúc đó.
Thời Vi có chút hối hận khi đó để Sơ Niệm Dao đi hỏi rõ ràng, sớm biết đám Phòng An Bạch quá đáng như vậy, khiến Sơ Niệm Dao biến thành như bây giờ......!Chi bằng không đi.
Nhưng trên đời không có bán thuốc hối hận.
Ôm tâm lý áy náy với Sơ Niệm Dao, Thời Vi đối với Sơ Niệm Dao cực kỳ kiên nhẫn, dành rất nhiều thời gian và tinh lực của mình để bên cạnh cô.
Chỉ là......!Thời Vi nhìn ngày trên lịch vạn niên, ngày mai cô có việc, chuyện này rất quan trọng.
Thời Vi mở miệng, thương lượng với Sơ Niệm Dao: "Sáng mai tớ lên lớp xong sẽ không ở trường học, buổi tối khả năng khuya mới về, ngày mai cậu cố gắng tự học ở phòng ký túc xá, đừng ra ngoài."
Sơ Niệm Dao lập tức ngẩng đầu lên: "Cậu muốn đi đâu?"
"......" Thời Vi dừng lại, ăn ngay nói thật: "Đi tổ chức sinh nhật cho Mục Thần."
Sơ Niệm Dao thần sắc có chút ảm đạm, cô biết mình có vấn đề, cũng biết mình chiếm Thời Vi là không đúng, đối với đàn anh Mục Thần rất không công bằng.
Cô cố gắng tỏ ra ân cần, miễn cưỡng cười nói: "Được, tớ không sao đâu, ngày mai tớ ăn cơm hộp là được."
Thời Vi thấy Sơ Niệm Dao như vậy, cũng có chút đau lòng, vì sao những kẻ ác làm chuyện sai trái vẫn hoành hành ngang ngược, gặp lại Sơ Niệm Dao vẫn có thể thốt ra những lời ác độc, mà người bị hại ngày qua ngày lại sợ hãi.
Nghĩ đến đây, ngữ khí Thời Vi cứng rắn hơn chút: "Cậu cũng không thể như vậy mãi được.
Hai ngày trước tớ mua bình xịt hơi cay cho cậu, cậu hãy mang theo bên mình.
Phải chậm rãi thích ứng khi ra ngoài, lần sau nhìn thấy đám Phòng An Bạch, nếu bọn họ lại nói gì, cứ việc phun bọn họ.
Sai không phải cậu, đừng tra tấn bản thân."
Sơ Niệm Dao nghe Thời Vi nói lại có chút muốn khóc, kỳ thật cuộc sống thế này cô cũng chịu đủ rồi, nhưng bản thân lại không thay đổi được, cô nhịn xuống nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, tớ sẽ cố gắng điều chỉnh.
Ngày mai chơi vui vẻ nhé."
Thời Vi nghe giọng nói yếu ớt của Sơ Niệm Dao, lại nhớ tới bộ dáng vênh váo tự đắc ở phòng ký túc xá khi mới vừa yêu đương của Sơ Niệm Dao, còn có bộ dáng khi cô sinh long hoạt hổ* cười hì hì trêu chọc "Kịch liệt đến mức mất cả giọng", chỉ cảm thấy một trận chua xót.
* Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Thời Vi giơ tay sờ đầu Sơ Niệm Dao, ngữ khí dịu đi, trấn an nói: "Sẽ khá lên thôi."
Sơ Niệm Dao nhẹ giọng nói: "Ừm, sẽ khá lên thôi."
Đều sẽ tốt lên, nhất định sẽ tốt lên.
Các cô đều tin như vậy.
———————————
Tác giả có lời muốn nói: Người lưỡng tình tương duyệt m vẫn rất khó đau lòng cho Sơ Niệm Dao
Đột nhiên cảm giác mọi người đều rất khó khăn, cuộc sống trong câu chuyện này đã vượt quá tiêu chuẩn.)
Chờ mong một chút ngọt ngọt ngọt của sinh nhật!.
Danh Sách Chương: